Chương 5: Tìm Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Duệ Duệ tỉnh giấc, đã hơn tám giờ sáng, ngoài trời trong xanh, tinh khiết, không khí mát mẻ - cái không khí mà người dân Bắc Kinh ai cũng mong muốn. Nhưng trong này, Duệ Duệ mệt mỏi và chán nản, giấc ngủ chập chờn đêm qua làm cô cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Tất cả những kỉ niệm từ tốt đẹp đến đau buồn như bị trí não moi móc hết lên, cái đáng nói là những kỉ niệm đó đều dính dáng tới hình bóng của Triệu Minh, cô đánh vật với bản thân mình, vật vã và bất lực, trong lòng cảm thấy khó khăn và bực bội, cuối cùng, nhờ vào tác dụng của hai viên thuốc ngủ, cô cũng chống lại được trái tim và đầu óc ù lì của mình, từ đó, Duệ Duệ mới có thể tạm đỗ giấc.

   Chú đã đi làm, cô cũng có hẹn với bạn học cũ nên đi từ sáng, khi đi để lại cho Duệ Duệ bữa sáng gồm bò bít tết và sữa tươi. Dương Dương cũng vắng nhà, để lại cho cô một thứ, không ăn được vì nó là một bức thư (đúng ra là một mẩu giấy)

   " Duệ Duệ, hôm nay được nghỉ, cậu có thể đi đâu tùy ý bằng xe của mình, mình đi cùng bố mẹ. Buổi trưa sẽ cùng cậu ăn cơm. Chờ cậu ở quán Vịt quay Bắc Kinh trước cổng công ti mình lúc mười một giờ. lịch trình buổi chiều sẽ cho cậu tùy ý sắp xếp. À, sau khi ăn trưa mình sẽ đưa cậu đến chỗ này ăn tráng miệng, đảm bảo sẽ vừa ý."

   Duệ Duệ cười nhẹ, nghĩ:" Ẩn sâu trong tâm hồn của Dương Dương, đồ ăn là tất cả." Rồi cô đánh mắt nhìn sang bữa sáng bác gái để lại. Ôi trời, phải to gấp ba bình thường ấy chứ, " Chắc đang vỗ béo cho mình đây, thời đại ăn uống bắt đầu rồi"

   Sau khi hoàn thành xong " bài tập" ăn sáng, Duệ Duệ xách chìa khóa ra khỏi nhà. Bắc Kinh ban ngày ồn ã và tươi trẻ, người người bận bịu công việc, nhìn cả thành phố chẳng có ai như Duệ Duệ, rảnh rỗi thảnh thơi. Duệ Duệ mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm đến công viên Cảnh Sơn, cô ngồi ở đó chẳng để làm gì, không đi tham quan, cũng không ăn uống, chỉ để giết thời gian. Duệ Duệ nhìn theo từng đôi tình nhân lướt qua, đầu nghĩ ngợi linh tinh về... Triệu Minh, hình như ngoài Triệu Minh, cô không còn ai để nhớ về nữa thì phải. Giờ ngồi đây trở về quá khứ, Duệ Duệ mới biết rằng, những cuốn phim đẹp của ngày xưa trong cô thực ra chưa hề mất, thậm chí còn chưa bị hoen gỉ đi một chút nào, nó vẫn là những câu chuyện tươi mới, đẹp đẽ ghi lại thời thanh xuân của Duệ Duệ. Bình thường cô không nhớ đến chỉ vì cô bắt công việc phủ lên đấy một lớp bụi dày đặc một cách cố tình trong chính sự phủ nhận đau đớn và dối trá của cô, của trái tim cô. Còn trong chính giây phút này, cô mới thực sự nhận ra, mình đã trốn tránh sự thật một cách hèn nhát và khó khăn như thế nào. Quá khứ thanh xuân cũng là vết dao đầu tiên và sâu nhất trong cuộc đời của cô, vết dao mà Triệu Minh đã để lại cho cô, tuy đau nhưng lại làm cô không thể quên, cũng không có cảm giác hận anh. Duệ Duệ nhìn cặp tình nhân ngồi đối diện, họ đang trao nhau những nụ hôn phớt và những vòng tay ham hố muốn ôm lấy đối phương. Cô đứng bật dậy rồi chạy vụt đi, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng một lần nữa, cô quyết định đóng lại quá khứ và tiếp tục trốn chạy.

   Mười một giờ, Duệ Duệ có mặt ở quán ăn trước cổng công ti Dương Dương, cô vừa bước chân vào cửa hàng đẫ thấy Gà Con đang ngồi đợi sẵn:

   - Cậu đợi lâu không?

   - Lâu, ba phút rồi, đói.

   - Gà Con ngoan ngoãn, cố gắng đợi chút nhé. Chủ nhân ăn cái đã, sẽ mua kèm thóc cho em. - Duệ Duệ cười

   Dương Dương lườm Duệ Duệ:

- Không đùa.

- Cậu có làm chiều không?

- Bình thường thì có, hôm nay thì không.

- Sao, bị kỉ luật à?

Dương Dương thản nhiên:

- Không, bị sa thải.

- Thế thì lúc nữa đi xem nhà với mình. Mình đã liên hệ với trung tâm giới thiệu nhà ở rồi.

- Gà đây sẽ chấp nhận mọi điều kiện nếu bụng không đói.

Duệ Duệ nguýt Dương Dương:

- Chủ nghĩa phàm ăn muôn năm!!!

Dương Dương gọi món. Vịt quay là đặc sản nổi tiếng của Bắc Kinh mà tại sao Duệ Duệ ăn cứ cảm thấy vô vị, không thể tải nổi hương vị của nó. Miệng nhai mà đầu suy nghĩ vẩn vơ. Cô không biết mình đang nhai cái gì, cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Bữa ăn trôi qua một cách chậm chạp và nhàm chán. Trước khi đi xem nhà cho Duệ Duệ, cả hai thích thú vào một cửa hàng lưu niệm. Vừa bước chân vào cửa hàng, Duệ Duệ thấy ngay một chiếc đàn vĩ cầm nhỏ xíu làm bằng thuỷ tinh được đặt bên trong tủ kính- đó chính là món quà mà anh đã tặng cô hồi mới yêu! Nó đã đánh thức những kí ức sâu thẳm nhất trong cô về Triệu Minh, những kí ức mà tưởng chừng đã chìm vào quên lãng thì bây giờ, nó lại hiện ra mồn một và rõ nét như mới hôm qua đây thôi! Duệ Duệ bật khóc nức nở, Dương Dương kéo cô ra ngoài:

- Duệ Duệ, cậu bị sao thế?

Cô nức nở:

- Mình không biết! Thực sự không biết!

Dương Dương gay gắt:

- Duệ Duệ, sao cậu lại thành ra thế này! Cậu thế này mình thật sự không quen. Bạn của mình không phải cậu bây giờ! Tại sao cậu lại yếu đuối như vậy, chỉ suốt ngày khóc lóc. Bạn của mình là Ngọc diện Tiểu Phi Long, tâm hồn lương thiện, phong lưu phóng khoáng. Nếu như cậu cảm thấy tới Bắc Kinh không vui vẻ gì thì cậu hãy trở về Hồ Nam hay Thượng Hải đi! Mình muốn cậu tới đây để vui vẻ, chứ không muốn thấy cậu như lúc này! Mau lau nước mắt đi, chúng ta đi xem nhà. Nếu khi nào cậu còn ở trong tình trạng tồi tệ này thì đừng nói chuyện với mình nữa.

Trên đường đi, Dương Dương lặng thinh không nói gì. Cô đang nghĩ cách giúp Duệ Duệ vượt qua cơn ác mộng đã bám theo và hành hạ bạn mình suốt 3 năm. Cô không thể để hình ảnh của Triệu Minh cứ quấy rầy bạn mình như vậy. Còn Duệ Duệ thì cảm thấy thật áy náy với Dương Dương, cô của hiện tại quả thực không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

12 giờ trưa, anh chàng hướng dẫn mua nhà đã đợi cả hai ở trước cổng công ty. Yêu cầu mua nhà của Duệ Duệ tưởng chừng đơn giản mà lại chẳng đơn giản chút nào: nhà phải gần công ty, tiện xe buýt và tàu điện ngầm, gần trung tâm thương mại, nhà ở phải thoải mái, thoáng đãng nhưng rẻ và cơ sở hạ tầng tốt. Anh chàng hướng dẫn mua nhà im lặng nghe, miệng há hốc, mắt trố lên. Đến khi Duệ Duệ kết thúc bài "diễn thuyết" của mình, anh buột miệng hỏi một câu ngây ngô:

- Chỉ thế thôi à? (ý mún hỏi là chỉ có từng đấy iu cầu "nhỏ nhặt" thôi à)

Duệ Duệ thật thà:

- Uk. Chỉ thế thôi.

Anh ta gật gật đầu, lên xe để Dương Dương tiện đường chở đi luôn. Trên đường đi, anh im lặng ngồi nép sát vào gần cửa sổ, ỏn ẻn thùy mị như "gái mới về nhà chồng". Đường đi không dài, khoảng tám, chín cây số (ở TQ thế là ngắn), đó là một ngôi nhà nhỏ nằm trong khu tập thể ở phía mạn Tây thành phố. Đến đây, anh ta mới có thể thể hiện tài chém gió " một tấc lên trời của mình":

- Căn nhà này nằm trong khu tập thể cũ nhưng quả thực không đến nỗi xập xệ. Nhà rộng 65m2, có 2 phòng ngủ nhỏ, tuy không có nhiều ánh sáng mặt trời lắm nhưng nhà được trang bị toàn bộ là hệ thống đèn led nên cũng không đến nỗi tốn quá nhiều điện. Cư dân xung quanh đây chủ yếu là công nhân làm nhà máy xí nghiệp nhưng họ rất tốt, vui vẻ và cởi mở. Tiện xe buýt số 08 và 29, trạm xe cách đây khoảng hai trăm mét đi về hướng Nam.

Duệ Duệ gật gù không nói gì, cô mải đi nhìn ngó quanh nhà. Nhưng Dương Dương lại khác hẳn, ngay "từ cái nhìn đầu tiên", cô đã không "yêu" nổi, và cô lên tiếng phản bác một cách thẳng thắn:

- Nhà này chưa sống nên chưa thể biết hàng xóm tốt hay xấu, nhưng xét về phương diện hướng thì hướng nhà này lại là hướng Tây, kiểu gì cũng sẽ bị nắng chiều chiếu. Tuy không tốn điện đèn nhưng hàng tháng sẽ tốn biết bao là tiền điện quạt, máy lạnh. Vả lại lại cách công ti Duệ Duệ đến bảy cây, chẳng nhẽ sáng lại phải ôm cả bàn chải rồi kem đánh răng lên xe buýt đánh cho tiện à. Không được, thật mất mặt!

Dương Dương chỉ là ví dụ một cách bông đùa nghịch ngợm, cô nào ngờ anh hướng dẫn mua nhà lại khờ khạo tưởng thật, anh ta sau khi nghe xong bèn hỏi cái công ti "chết tiệt" của Duệ Duệ ở đâu để còn tìm nhà cho phù hợp, nẫu ruột!

Căn nhà thứ hai nằm chình ình ở một chung cư giữa trung tâm thành phố:

- Nhà này nằm ở một khu chung cư trung bình, tuy nhiên cơ sở hạ tầng rất tốt. Chỉ cách công ti của cô Duệ Duệ có 2 km, tiện chuyến tàu điện ngầm số 3 và xe buýt số 10, 12. Chủ cho thuê căn hộ cũng ở xa, khỏi lo bị gây khó dễ phiền phức.

Dương Dương tiếp tục bắt lỗi:

- Nhà này đúng là rất tốt, lại ở giữa trung tâm thành phố, tiện lợi mọi việc, nhưng anh hãy cứ thử nghĩ xem, nhà tốt như vậy, giá cả kiểu gì cũng trên một triệu tệ. Chưa kể tàu điện ngầm số 3 và xe buýt 10; 12 cũng không có tiện đường qua công ti của Duệ Duệ, tuy chỉ có hai cây số nhưng chắc chắn cô ấy cũng không thể chạy bộ đi làm được. Thôi chúng ta đi xem nhà khác.

Anh hướng dẫn viên lại tiếp tục dẫn Duệ Duệ và Dương Dương đi xem nhà khác, đến căn nhà thứ ba, rồi thứ tư, Dương Dương vẫn không bằng lòng bất kì một căn nhà nào. Lúc thì vì nhược điểm này, lúc thì vì nhược điểm khác. Sau khi lượn lờ quanh thành phố cơ hồ đã được vài trăm cây số, họ đến ngôi nhà thứ năm và kết thúc buổi chiều ở đó. Anh nhân viên hướng dẫn sau khi nói nát nước nát cái, lôi hết những ưu điểm vượt trội của căn nhà ra nhưng vẫn chỉ nhận được cái lắc đầu dứt khoát của Dương Dương:

- Căn nhà này đẹp, sáng sủa, nhưng chung quy lại thì cũng chỉ được cái mẽ ngoài. Chung cư này là chung cư thu nhập thấp, chỗ để xe chật hẹp, thang máy hình như cũng đã xuống cấp, hệ thống cách âm cũng không được tốt cho lắm, tôi vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng lạch cạch hình như là của tầng trên. Chung cư lại ở ngay sát mặt đường, ban đêm xe cộ qua lại nhiều, tiếng ồn đó rất khó ngủ đấy.

Anh hướng dẫn mua nhà tò mò:

- Xin hỏi, cô có phải thuộc cung hoàng đạo ưa hoàn mĩ không ạ.

- Đúng, tôi cung Xử Nữ

- Thảo nào!

Hôm đó trên đường về nhà, Dương Dương chủ động than thở với Duệ Duệ, cô trách Duệ Duệ là công việc chưa đâu vào đâu đã lo đi tìm nhà, Duệ Duệ không nói gì, chỉ chủ động cúi đầu "nhận khuyết điểm", trong lòng thấy vui vì biết Dương Dương đã quên nỗi giận hờn ban trưa.

Về đên nhà, trước khi bước vào cửa, Duệ Duệ đứng lại, nói:

- Gà Con, cảm ơn cậu vì đã không để ý chuyện lúc trưa.
Dương Dương quay lại, nghiêm mặt nhìn Duệ Duệ:
- Im miệng. Nói cho mình nghe cậu là ai.
- Ngọc diện Tiểu Phi Long
- Tốt, Tiểu Phi Long không được phép khách sáo.
- Biết rồi.
Duệ Duệ bật cười, và cô cũng chợt nhận ra, Dương Dương bao giờ cũng là người mang đến nụ cười cho cô, trong tất cả mọi người, chỉ có Dương Dương, không phải Triệu Minh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net