Chương 4: Gia Đình Dương Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phóng Khoáng, Phóng Khoáng à... - Dương Dương nghiêng mắt gọi.

Duệ Duệ lặng thinh, không phản ứng gì, Dương Dương bực mình hét tướng lên:

- Ngọc diện Tiểu Phi Long, cậu làm sao thế?

Duệ Duệ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô cuống quýt:

- À, à. Mình không sao!

- Thế thì cậu xuống xe đi, đến nhà rồi.

Duệ Duệ xuống xe, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Dương Dương. Nhưng cô đã từng gặp bố mẹ Dương Dương một lần nhân dịp họ đến thăm con gái ở Thượng Hải, cả hai người đều rất quý mến cô. Lần này cô đến, chưa kịp vào nhà, mẹ Dương Dương đã niềm nở chạy ra đón:

- Ôi, Duệ Duệ đến rồi hả cháu, để cô xem nào, cháu vẫn chả khác đi là mấy nhỉ, nhưng gầy quá con ơi, lo chạy công việc thì cũng vừa vừa thôi chứ, gầy hơn cả bé Dương rồi này, con nhìn xem, chân cẳng xương lồi xương lõm hết ra rồi, xinh mà gầy thì cũng thành xấu đấy.

Duệ Duệ ôm hôn bác gái, nháy mắt nhìn Dương Dương tủm tỉm cười. Bác cũng vẫn thế, phóng khoáng, tuy nói năng có phần hơi thô, không kiêng dè ai nhưng rất thật lòng. Sau đó, cô cùng bác đi tham quan nhà. Nhà Dương Dương là một biệt thự nhỏ nằm ở ngoại thành thành phố. Căn biệt thự chỉ có hai tầng, một tầng chính và một tầng gác mái, một khoảnh vườn trồng hoa, một thảm cỏ nhỏ phục vụ cho việc sinh hoạt cuối tuần ở ngoài trời, một bể bơi tròn cùng hai xích đu ở bên hông nhà, một gara đủ sức chứa hai ô tô, ba chiếc xe đạp cùng vài món đồ lặt vặt khác. Bác gái đưa Duệ Duệ vào phòng, cô chợt nhớ tới bác trai, liền hỏi:

- Cô ơi chú đi đâu rồi ạ?

- Ông ấy đi câu cá rồi, từ sáng tới giờ đã thấy về đâu. Rõ chán, chả giúp vợ được cái gì, cứ rảnh ra không quản là đi chơi, hư hơn cả Tiểu Dương ấy chứ. Mà cháu có biết không, đi câu cá còn để lại đấy mấy ngàn của cô đấy.

- Sao lại thế ạ? Cháu thấy chỗ câu cá cũng có tủ để đồ mà, sao mà rơi được.

- Có rơi đâu, ông ấy móc tiền ra trả ấy, vé vào đã hai trăm tệ một người, ông ấy còn hứng lên bao cả mấy ông bạn, mấy ông ấy mải nói chuyện câu đúng ở chỗ cấm, thế là mỗi người lại bị phạt thêm hai ngàn nữa.

Dương Dương đột nhiên chen ngang:

- Con thấy bố dùng tiền của bố mà. Có lấy tiền của mẹ đâu.

- Ơ hay cái con bé ngốc này, trong nhà này tiền nào, cái gì chả là của mẹ, đến bố mày còn là của mẹ nữa là.

Duệ Duệ vui vẻ cười, gia đình Dương Dương luôn tràn ngập niềm vui. Dương Dương là con một, lại là con gái nên rât được bố mẹ quan tâm bao bọc. Từ nhỏ bố mẹ đã đưa cô đi học múa balet, đàn piano, vẽ tranh... Tính cho đến giờ, Dương Dương thật sự chưa có một mối tình nào vì chỉ lo học. Cô xinh xắn, thông minh và vẫn giữ được cho mình sự ngây thơ thuần túy vốn có. Cô được bố mẹ coi như công chúa vậy, được chiều chuộng và sống rất sung sướng. Tuy nhiên cô cũng được dạy dỗ tốt nên dù nhà có điều kiện nhưng Dương Dương không bao giờ ngừng cố gắng. Cô cũng rất khiêm tốn, thân thiện, hòa đồng nên luôn được mọi người quý mến. Mẹ Dương Dương là một phụ nữ vô tư, thoải mái, yêu chồng yêu con và rất hiền lành, nhưng những bài học giáo dục con cái lại vô cùng nghiêm khắc. Bố của Dương Dương làm chính trị, nhưng ông cũng là một người vui tính và hiền lành. Bố mẹ Dương Dương rất hay cãi nhau, toàn là những vấn đề rất trẻ con và không cần thiết, nhưng điều đó lại làm gia đình Dương Dương thêm vui vẻ và thú vị đối với Duệ Duệ.

Đến quá chiều bố Dương Dương mới về, ông vừa bước chân vào nhà đã bị bác gái kê ngay trước cửa cằn nhằn về việc ông đi cả ngày không ngó ngàng đến vợ con, ông cũng không vừa, lôi chuyện bác gái cách đây... một tháng không rửa bát mà đi chơi với bạn, tận đêm mới về. Dương Dương lặng thinh không nói gì, Duệ Duệ cười, cũng không can. Kết thúc cuộc cãi vã là một mẩu đối thoại " sặc mùi chiến tranh":

- Tôi không thèm chơi với ông , đồ so đo tính toán.

Bác trai bước vào cửa phòng tắm, hậm hực nói với theo:

- Tôi cũng không thèm chơi với bà, đồ đàn bà.

Bác trai đi tắm, bác gái bước vào bếp. Đến bữa ăn, bác trai hỏi:

- Tiểu Duệ, cháu đã phỏng vấn xong chưa?

Bác gái nói chen:

- Chưa, cháu nó mới qua một vòng.

- Tôi không hỏi bà, tôi hỏi Duệ Duệ.

Duệ Duệ cười giảng hòa:

- Chưa bác ạ. Hai tuần nữa cháu phải đến đấy một lần nữa, hình như đấy là phỏng vấn chính thức.

- Nhận việc xong cháu định làm gì?

- Cháu sẽ đi tìm nhà.

Bác gái quan tâm:

- Phỏng vấn nhận việc xong cháu cứ ở lại đây, Bác nghe nói tiền lương tháng của nhân viên ở đấy cao lắm. Cháu làm một cái thẻ tiết kiệm rồi gửi tiền vào đấy, thỉnh thoảng biếu bố mẹ một ít. Bố mẹ cháu chỉ cần cháu có công ăn việc làm ổn định rồi sống hạnh phúc chứ có thiếu thốn gì đâu.

Bác nói dúng, bố mẹ Duệ Duệ làm kinh doanh, đương nhiên là không thiếu thốn cái gì, thậm chí còn có phần dư dả, nhưng Duệ Duệ thực sự muốn sống tự lập. Từ khi vào đại học, cô đã hùng hục đi kiếm việc làm thêm, cô chưa bao giờ xin tiền bố mẹ, kể cả tiền học phí. Công việc làm thêm còn giúp cô có thể tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ, tuy không đủ để mua nhà, nhưng cô có thể hỏi xin bố mẹ chứ không thể ở nhà Dương Dương. Làm thế cô cứ thấy ngại ngại:

- Thôi bác ạ, cháu cảm thấy vẫn muốn sống một mình hơn, có vẻ tự do bay nhảy.

- Hay là cháu đang chê nhà bác đấy??? - Bác trai dò xét

Duệ Duệ rối rít:

- Không phải, không phải đâu. Cháu muốn ở một mình chứ không phải chê gì cô chú cả.

Dương Dương thấy thế liền giải vây, cô thủng thẳng:

- Mẹ cứ để Duệ Duệ đi tìm nhà, nhỡ hôm nào mẹ giận mà cấm cửa con thì con còn có chỗ đến mà đến ngủ nhờ chứ. Khách sạn bây giờ đắt lắm, bằng mấy ngày lương của con đấy.

- Thà mang mấy ngày lương đến cho mẹ tiêu đúng không?

- Không, con tiêu chứ, có chỗ ngủ rồi mà^^

   Bữa ăn trôi qua một cách nhanh chóng trong sự vui vẻ của tất cả mọi người. Sau bữa ăn, Dương Dương đưa Duệ Duệ đi chơi, cả hai chen chúc giữa các đôi tình nhân để đi vào chợ đêm, Duệ Duệ dường như cảm thấy cuộc sống ở chốn đô thành Bắc Kinh vụt qua một cách lạnh lùng ,dòng ngươi xô đẩy đi trong đêm, Bắc Kinh ban đêm có vẻ ồn ào hơn Thượng Hải rất nhiều. Mười giờ đêm, người đã có vẻ vãn đi, nhưng vẫn đông đúc. Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng đã về ga, còi tàu lẫn lộn trong dòng xe cộ. Hai đứa xuôi theo dòng người đi về phía quảng trường Thiên An Môn. Nhiệt độ ngoài trời hạ thấp còn 7 độ C tuy đang là mùa hè. Ngồi trên một bậc đá,Duệ Duệ đưa mắt nhìn theo dòng xe cộ chảy cuồn cuộn, ầm ĩ và đơn điệu.

   Dương Dương lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng:

   - Cuộc sống ở Bắc Kinh phức tạp, xô bồ lắm. Không được thư thái như Thượng Hải đâu.

   - ...

   - Ở Thượng Hải, mọi việc đều ổn chứ?

   - Ổn cả, tất cả đều bình lặng. Cuộc sống bình lặng quả thật rất nhàm chán.

   - Cậu có thực sự đã từ bỏ được quá khứ rồi không?

   - Không hẳn, vẫn còn có chút hụt hẫng. Thỉnh thoảng nhớ lại thấy trống vắng, nhưng quả thực không còn cảm thấy đau lòng như trước nữa.

   - Chuyện đã xảy ra ba năm rồi, buông bỏ đi nhé.

   - ...

   - Cậu còn nhớ Tịnh Tịnh không?

   Tịnh Tịnh là bạn thân học cùng trường với Dương Dương, cũng là quen biết Duệ Duệ qua Dương Dương. Cô là hoa khôi bóng rổ của thành phố Thượng Hải sau khi dành giải nhì môn bóng rổ cấp thành phố. Cô xinh đẹp, khỏe mạnh, hiền thục và đa sầu đa cảm. Duệ Duệ rất quý Tịnh Tịnh, thậm chí Tịnh Tịnh cũng được coi là bạn thân nhất của Duệ Duệ chỉ sau mỗi Gà Con Dương Dương. Vì thế, nghe nhắc tới Tịnh Tịnh, Duệ Duệ hồ hởi:

   - Có chứ. Mà cậu ấy dạo này thế nào rồi? Anh chàng Lưu Độ đó thế nào, mình quả thực rất thích cặp đôi đó.

   Dương Dương cuời nhạt, nụ cười đầy chua xót:

   - Cậu ấy... chết rồi.

   Tiếng Dương Dương thì thào mà Duệ Duệ nghe như sét đánh ngang tai, cô sững sờ:

   - Cái gì cơ? Gà Con cậu không đùa mình chứ, Gà Con!

   Dương Dương gật đầu xác nhận. Từ khóe mắt trào ra giọt lệ trong suốt, lấp lánh sau ánh đèn đêm nhạt nhòa:

   - Cậu ấy đã chết cách đây gần một năm rồi. Bị xuất huyết não.

   Duệ Duệ lặng thinh, cô đang rất sốc. Cô cảm thấy chân tay như thừa ra, tê liệt.

   - Chả là trước đấy mẹ của Lưu Độ đến tìm gặp Tịnh Tịnh để đề nghị cô ấy chia tay Lưu Độ với lí do anh ấy sắp đi du học, mẹ anh ấy nói không muốn anh ấy vì yêu Tịnh Tịnh mà từ bỏ mất cơ hội duy nhất trong đời. Bà ấy nói: " Tốt nhất cô hãy nên tránh xa Độ Độ ra, con tôi vốn ngoan ngoãn, từ khi đánh bạn với cô mới bắt đầu cãi bố mẹ, tôi mong cô đừng làm hư nó nữa, chúng tôi chỉ có một đứa con trai thôi. Tôi không muốn nó lăn tăn về cô nên tôi mới quyết định gặp riêng cô ở đây. Nếu cô để ý tới những lời tôi nói thì mong cô hãy chấm dứt với nó đi, hơn một tháng nữa là có vé đi Canada, lúc ấy, tôi muốn con trai tôi bước lên máy bay thay vì bước đến bên cô, nếu cô yêu nó thật lòng thì hãy nghĩ cho tương lai của nó." Sau đó, Tịnh Tịnh nói lời chia tay với Độ Độ, anh ấy cố níu kéo nhưng không được nên bất đắc dĩ quyết định đi du học theo lời bố mẹ. Tốt nghiệp xong, Tịnh Tịnh về Giang Tây thăm quê, cô ấy nói muốn về Vụ Nguyên một lần. Hai tháng sau, do lịch làm việc quá dày, mình không có nhiều thời gian quan tâm đến cô ấy lắm, khi bị xuất huyết não, cô ấy mới nói với mình chuyện này và nhờ mình chuyển hộ một bức thư tới Lưu Độ. Lưu Độ sau khi biết Tịnh Tịnh chết, lại biết cả chuyện là do mẹ anh ấy bắt Tịnh Tịnh chia tay với mình nên đã tự tử luôn ở nước ngoài. Mẹ anh ấy phát điên, còn bố anh ấy không nói gì, bây giờ chỉ có hai ông bà chăm sóc nhau thôi. Mấy tháng trước mình có đến thăm bác gái, bác hiện phải điều trị ở bệnh viện với bác sĩ tâm lý. Thấy mình, bác cứ quỳ xuống van xin và nói rằng: " Có phải con bé Tịnh Tịnh ấy giận tôi không, bảo nó tha thứ cho tôi đi, tôi xin cô đấy, bảo nó về cứu con tôi đi. Sao nó không đến thăm tôi, cả con trai tôi nữa, nó vốn hiếu thảo lắm mà. Có phải hai đứa nó giận tôi không... trả lời tôi đi chứ, tôi sẽ cho hai đứa lấy nhau, tôi yêu quý cô bé ấy mà... aaaaa..." Bác ấy cứ lay vai mình và khóc, nếu bác sĩ không đến kịp, mình nghĩ bác ấy còn phát điên lên rồi ấy chứ. Từ đó mình không đến thăm bác ấy nữa, không nên gây kích động cho bác ấy. Duệ Duệ, cậu phải hứa với mình... không được phép... bỏ mình đi như Tịnh Tịnh, mình sẽ không chịu nổi đâu... - Dương Dương nói đến đây đã bắt đầu khóc - ... Cậu cũng không được phép... có cái kết... giống như Tịnh Tịnh!

Duệ Duệ dịu dàng vén tóc cô lên:

- Gà Con, đừng nghĩ linh tinh.

Hai người nắm tay nhau bước đi, dưới ánh đèn đường, Duệ Duệ để đầu óc nhớ về Triệu Minh. Cô không hiểu vì sao mà cứ mỗi khi đầu óc rảnh rỗi, cô không thể nghĩ gì khác ngoài nghĩ về anh, bình thường, cô sẽ cố tập trung vào việc khác, không bao giờ để đầu óc được rảnh rỗi. Nhưng bây giờ thì không, cô để đầu óc tự do nghĩ lơ đãng, không còn quan tâm đến việc tìm việc khác để suy nghĩ.

   Về đến nhà, trước khi vào phòng riêng, Dương Dương ghé miệng vào tai Duệ Duệ, nói:

   - Mình không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, nhưng mình biết cậu đang nghĩ gì. Phóng Khoáng à, mình muốn nói cho cậu điều này. Một tháng chỉ có một ngày trăng tròn, và trăng tròn chắc chắn sẽ luôn hoàn hảo hơn trăng khuyết. Duệ Duệ à, cậu hãy luôn tin rằng, một ngày nào đó, trăng tròn sẽ là của cậu. Có thể bây giờ cậu chưa hiểu, nhưng hãy ghi nhớ mãi câu nói này nhé. Chúc ngủ ngon!

   Dương Dương hôn nhẹ lên má Duệ Duệ và mỉm cười. Duệ Duệ lững thững đi về phòng. Đồng hồ điểm mười hai giờ. Cô liếc mắt nhìn chiếc kim giây đang lười nhác nhảy sang giây đầu tiên của ngày mới.

   Vậy là ngày đầu tiên ở Bắc Kinh đã trôi qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net