Chương 4:KT14:Bắt đầu mở ra tình cảm của nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jyong Jyong...
Trong đầu tôi lúc này lại nhớ những hành đông Jyong làm trong lớp,những hành động ấy luôn được làm 1 cách điềm tĩnh và nhẹ nhàng.Cậu ấy dường như có điều gì đó ngày càng kỳ lạ với tôi hơn rất nhiều...
Liệu cậu ấy?...có để ý đến tôi không?

Tôi đi ăn với những đứa bạn mà không hiểu sao chỉ toàn chú tâm vào Jyong,thằng Okai thấy tôi không nói năng gì và liền hỏi tôi rằng:

''Ơ! nay mày sao vậy sao tao chả thấy mấy nói chuyện với tụi tao thế''

''Tôi cố gắng đáp lại:

''Không tao đang suy nghĩ bài tập toán hôm trước để còn ra phương pháp giải mày ạ''

''Hahaha vậy à! thôi dừng suy nghĩ đi hãng,không nghĩ nhiều lại mệt mỏi Keang ạ''

''Tôi gật đầu và đồng ý trò chuyện với chúng nó để tránh bị nghi ngờ:

Nhưng tôi khắ thắc mắc làm sao những đám bạn của tôi lại không hề hỏi về vấn đề Jyong cho dù chúng nó cũng đã phát hiện tôi nhìn chằm chằm vào Jyong,liệu họ có ý đồ gì chăng hoặc không muốn nói vì sợ tôi căng thẳng khi trả lời với câu hỏi về Jyong đối với họ 

Thật tình tôi vẫn còn nợ 1 lời xin lỗi dành cho cậu ấy,vậy nên tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ chẳng thèm quan tâm đến tôi nên trong lòng tôi lúc này cũng nhẹ nhõm hơn,vì nếu như cậu ta để ý đến tôi thì e rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Tôi cố gắng sắp xếp để nói lời xin lỗi với cậu sau giờ học thư viện ở ngày thứ 3...Đúng như sự sắp xếp của tôi mọi chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ,tôi can đảm bước chân đến nói với Jyong rằng:
Này,Jyong ơi

Dường như Jyong lúc này vẫn chưa nghe được lời nói của tôi vì Jyong đang ngủ gật trong giờ.Tôi định vỗ nhẹ vào vai Jyong để nói chuyện nhưng như thế sẽ làm tôi cảm thấy trở nên mất lịch sự hơn.Tôi quay lại chỗ ngồi của mình và cố gắng tiếp cận nhìn Jyong chăm chú cho đến khi cậu ấy thức dậy..
10 phút sau cậu ấy đã thức dậy,tôi thấy cậu ấy khá mơ hồ vì vừa tỉnh dậy,sau khi cậu ấy dần tỉnh táo hơn tôi rời khỏi chỗ ngồi bước đến chỗ cậu ấy và vỗ nhẹ và nói
Jyong ơi!
Jyong quay lại và hơi giật mình vì tôi lại bắt chuyện với cậu ấy,cậu ấy hơi ngượng ngùng 1 chút và đáp rằng:
Tớ nghe? Sao thế Keang?
Tôi cố gắng nói với Jyong rằng:
Ừm!Phiền cậu có thể sau giờ thư viện đến chỗ tớ rồi mình nói chuyện chút được không? Nhưng đợi mọi người đi rồi nói chuyện nhé.

'' được thôi tớ sẽ chờ rồi đến nói chuyện với Keang nhé''

Tôi vừa cảm thấy vui mừng và cảm thấy nhẹ nhõm hơn nữa khi Jyong đã chấp nhận sẽ nói chuyện với tôi,


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net