Chương 15 : Làm Hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đồng Châu với Hạo Nhất, hai đứa lại đây ba mẹ có chuyện muốn nói

- Dạ, có chuyện gì không ba.

Cả đêm ngày hôm qua hai người đã bàn với nhau rất nhiều chuyện về anh với cô. Mẹ cô từng nghĩ rằng việc này nếu như tách hai người ra thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, cô với anh sẽ nhanh chóng quên đi tình cảm mới chớm nở đó, nhưng có lẽ bà đã sai, bà làm như vậy càng khiến hai người họ yêu nhau hơn. Mọi thứ giờ đã đi xa hơn, bây giờ có tách họ ra nữa thì người đau lòng cũng chính là con của hai người.

- Chuyện của hai đứa, cả nhà đã biết hết rồi.

Lí Đồng Châu biết thế nào ba mẹ cô sẽ nói chuyện này nên cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn.

- Ba mẹ không cần lo đâu, chuyện này để tụi con tự giải quyết là được rồi.

- Châu, em tính giải quyết như thế nào chứ. Không lẽ em không còn tình cảm với anh, em nói buông là buông sao.

-  Hai người ngồi đây đi. Châu à, con ra đây mẹ nói chuyện một chút.

Bà dắt Lí Đồng Châu ra ngoài nói, bà muốn giải thích cho cô nghe, rồi sau đó sẽ để cô lựa chọn.

- Mẹ biết con còn tình cảm với Lí Hạo Nhất, con vì rào cản mối quan hệ hiện tại nên mới cư xử như vậy. Con hãy cho anh một con một cơ hội đi, 5 năm qua nó thay đổi rất nhiều, ngày nào nó cũng hỏi con có gọi điện về không, rồi lúc nào cũng nói Châu bên đó có tốt không. Nó không dám đối mặt với con vì nó sợ con bỏ rơi nó lần nữa. Con có biết những ngày mà đi làm từ công ty về nhà ngày nào Hạo Nhất cũng say không. Nó bảo nó nhớ con lắm, nó muốn xin lỗi con về chuyện trước đây, nó muốn con tha thứ cho nó . Mẹ biết rằng thằng bé rất hối hận, con cũng cảm thấy mà phải không. Nếu bây giờ con cho nó một cơ hội, thì ba mẹ sẽ lập tức xé tờ giấy nhận con nuôi kia, đem ra tòa chứng nhận con không phải con gái ba mẹ. Ba mẹ sẽ làm như vậy để hai đứa hạnh phúc.

Cô từ nãy giờ đều nghe hết những lời mà bà nói, cô cũng cảm nhận thấy anh đã thay đổi rất nhiều. Sự thật mãi mãi là sự thật mà thôi không thể thay đổi được, dù cho có xé đi từ giấy nhận con nuôi kia thì ai cũng biết cô là con của nhà họ Lí. Ba mẹ không cần tốn nhiều công sức cho cô làm gì, có thể là 1 năm cô vẫn không quên được anh nhưng 2 năm, 3 năm thậm chí là 10 năm chắc cô có thể làm được, nhưng còn anh thì sao anh có quên được cô hay không.  Không lẽ hai người cứ sống mãi trong cái cảnh này.

- Mẹ à không cần đâu.

- Con không cần suy nghĩ trước hay sao. Con đừng quyết định quá vội vàng.

- Con không biết hiện tại nên làm gì nữa.

Nếu như nói cô không còn thích anh nữa là không đúng nhưng nếu nói thương anh và làm như vậy thì mọi người xung quanh sẽ nghĩ như thế nào. Lí Đồng Châu không biết phải làm như thế nào mới đúng nữa.

Hai mẹ con cô nói chuyện hơn một lúc nữa thì mới vào nhà. Anh đang ngồi trên sofa nhìn cô và mẹ, không biết từ nãy giờ hai người lại nói những gì, liệu cô có chấp nhận anh hay không.

- Mọi chuyện ổn chứ bà nó

Bà Lí lại chỗ ông ngồi rồi quay sang nhìn Lý Hạo Nhất và nói :

- Con đưa em lên phòng rồi hai đứa nói chuyện đi.

Anh gật đầu rồi cũng dắt cô lên phòng. Lí Hạo Nhất đi theo Đồng Châu vào phòng cô, anh rất muốn nghe câu trả lời từ miệng cô.

- Em tha thứ cho anh có được không, cho anh một cơ hội đi.

Cô mở tủ quần áo ra lấy vali và xếp đồ vào trong đó không nói gì với anh. Anh nhìn như vậy lại càng thấy đau lắm, không lẽ Lí Đồng Châu sẽ bỏ anh đi nữa hay sao.

- Châu à, em nghe anh giải thích đi anh thật sự không muốn em đi chút nào đâu.

- Lúc nãy em đã đặt hai vé máy bay rồi, anh mau về phòng xếp đồ đi rồi ngày kia chúng ta sẽ khởi hành.

Lí Hạo Nhất anh không biết rằng mình có đang nghe lầm hay không. Cô nói rằng cô với anh sẽ qua bên đó với cô hay sao. Anh thật sự không tin vào chuyện này.

- Em nói thật sao ?

- Phải, nếu anh còn không nhanh chóng thì em sẽ hủy vé ngay bây giờ đó.

- Được, anh sẽ về.

Lí Hạo Nhất không cần biết rằng cô đã tha thứ cho anh hay chưa. Nhưng chỉ cần cô không bỏ anh lần nữa là anh đã thấy vui rồi. Anh chạy về phòng lấy cái vali và bỏ đại vài bộ đồ, kèm theo những vật dụng cá nhân vào trong đó. Nếu hôm qua là một ngày buồn đối với anh thì hôm nay chắc phải là ngày vui vẻ nhất đối với anh rồi.

Cô ở phòng mỉm cười thầm trong bụng, cô không ngờ rằng anh lại hào hứng đến như vậy. Lúc nãy cô đã nói với mẹ hết mọi chuyện về suy nghĩ của cô. Mẹ biết là cô suy nghĩ như vậy nên bà đã có cách giải quyết cho chuyện này. Lí Đồng Châu cần thời gian để tìm hiểu về anh kỹ hơn, cô không muốn mình lại hối hận hay dại dột thêm một lần nào nữa.

" cốc cốc cốc " , cô chạy ra mở cửa xem, thấy anh đang đứng trước cửa thở hồng hộc.

- Châu à, anh đã soạn đồ xong hết rồi, bây giờ còn có việc trên công ty, sau khi giải quyết xong rồi anh sẽ về nhà sớm.

- Vâng, anh đi đi.

Mọi thứ đều làm cô bất ngờ, cách nói chuyện và hành động của anh đều thay đổi hết. Trước đây anh chưa từng nói với cô rằng anh sẽ đi đâu hay làm gì, vậy mà hôm nay anh lại chạy nhanh tới phòng cô để nói những chuyện này. Đúng là tình yêu làm cho con người thay đổi.

Ông Lí ở dưới biết chuyện cũng mừng không kém, cũng như lần đầu ông thấy con trai mình lại phấn khởi đến như thế. Ông hy vọng rằng những đứa con của mình lúc nào cũng luôn vui vẻ như vậy không bao giờ phải gặp phiền muộn gì cả, niềm vui của con cái chính là điều hạnh phúc của ba mẹ.

-------000-------

Hôm nay mọi người ở trên công ty nhìn thấy anh vui vẻ như vậy còn tưởng rằng anh mới trúng số nữa. Từ đó tới giờ Lí Hạo Nhất luôn giữ cái mặt lạnh để lên công ty, anh chưa bao giờ cười nói vui vẻ với ai cả. Hèn gì mọi người thấy nên mới cảm giác lạ như vậy.

Đúng 7 giờ tối, mọi người chuẩn bị ăn cơm thì anh trở về nhà. Mọi khi Lí Hạo Nhất rất ít về nhà ăn cơm, nhưng từ giờ anh sẽ trở về nhà thường xuyên hơn.

- Tâm trạng của con trai mẹ hôm nay tốt nhỉ ?

- Hôm nay con vui lắm mẹ.

Suốt cả buổi ăn, cô được Lí Hạo Nhất gắp cho rất nhiều đồ ăn, cũng lâu rồi anh chưa có lại cảm giác gia đình, mọi thứ đều trở nên tốt khi cô trở về đây.

- Mai con đi qua đó với em rồi, nhớ chăm sóc tốt cho em đó.

- Mẹ, con tự lo cho mình được mà.

- Dù sao cũng là con gái, con cũng cần được bảo vệ chứ. Không phải trước đây con từng bị người khác đi theo sao. Để anh con đi theo mẹ mới yên tâm.

- Mẹ yên tâm con sẽ chăm sóc em thật tốt. Ba, mọi chuyện ở đây nhờ ba, khi con trở về rồi sẽ lại tiếp tục phụ trách.

- Ừm, con cứ đi đi, để ba lo.

- Vâng.

-------000-------

- Châu, em đi dạo với anh nhé.

- Có chuyện gì sao anh ?

- Phải.

- Vâng, đợi em một chút.

Lí Hạo Nhất với Lí Đồng Châu cùng đi tản bộ ra ngoài công viên gần đó. Đã mấy năm anh chưa đi dạo với cô, anh lúc nào cũng mong ngày nào cũng đi với cô cả. Hai người sẽ cùng nhau tán gẫu chuyện của nhau, vui vẻ giống như trước đây.

- Công việc của em bên đó ổn chứ.

- Công việc của em rất tốt, còn hai tháng nữa là em sẽ kết thúc khóa thực tập và đi làm chính thức. Nhưng mà em đã quyết định trở lại đây để làm việc rồi cho nên sẽ sắp xếp mọi chuyện ở đó ổn định

- Vậy em có còn giận anh nữa không ?

- Còn giận mà em để anh đi chung với mình hay sao !

- Em hết giận là anh vui rồi. Cảm ơn em nhiều lắm.

- Công việc của anh thế nào, có ổn định hay không ?

- Hiện tại anh đang làm Tổng Giám Đốc. Anh cũng quen dần với mọi thứ rồi, mọi chuyện đều ổn định cả.

- Anh ..... anh thật sự thích em hay sao ?

- Đúng vậy, anh rất thích em ! Anh thích em từ lâu lắm rồi. Còn em, em có thích anh không ?

Làm sao mà cô dám nói mình thích anh, chuyện này chưa đi đến đâu cả, mọi thứ đối với cô đều rất là mơ hồ. Cô muốn nói cô thích anh ngay lúc này, những cô cần thêm thời gian để xác định lại mối quan hệ này.

- Em không cần nói ngay bây giờ đâu, Anh sẽ chờ em, khi nào mà em sẵn sàng rồi nói cũng không muộn.

Sau khi trở về nhà thì cô mới nhớ ra một chuyện, cô sẽ mua quà lưu niệm để tặng cho những đồng nghiệp cô ở đó nữa.

- Ngày mai anh có rảnh không ?

- Anh rảnh

- Ngày mai anh chở em đi mua đồ nhé. Em cần một số thứ để mua.

- Được.

-------000-------

Sáng hôm sau

Lí Hạo Nhất chở Lí Đồng Châu ra trung tâm mua sắm để mua đồ. Mới 5 năm thôi mà ở đây đã thay đổi rất nhiều, mọi thứ đều mới mẻ, trông rất tinh tế và đẹp mắt nữa.

- Em lại kia coi thử xem ở đó có rất nhiều đồ truyền thống.

- Ok, em sẽ qua đó .

Anh với cô qua bên đó xem đồ, cô cũng lựa được một mớ thứ. Dù sao đồng nghiệp nữ cũng nhiều hơn đồng nghiệp nam, nên cô chỉ mua toàn đồ cho nữ thôi, còn một vài cho nam.

- Em xem, cái này kẹp lên tóc em trông rất đẹp.

Anh lại lấy cái kẹp ngay đó, kẹp vào tóc của cô rồi lấy điện thoại ra chụp hình. Lại xui nữa là khi vừa mới chụp là cô đang mở miệng, chắc là tấm ảnh nhìn rất xấu.

- Này, anh mau xóa tấm ảnh đó đi không đẹp một tí nào hết.

- Vậy chụp một tấm khác đi, anh sẽ xóa tấm đó.

- Chụp xong rồi anh nhớ xóa đó nha

- Ừm

Lần này anh giơ điện thoại lên chụp cho cả hai người đủ mỗi kiểu, chắc cũng hơn cả 10 tấm, chứ không ít. Chụp xong rồi anh chạy đi mất tiêu luôn, bỏ cô lại một mình đứng đó.

- A, anh chưa xóa ảnh nãy mà. hic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#18 #ngontinh
Ẩn QC