Chương 16 : Đi Sang Anh, Trăng Mật Hay Du Lịch ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hạo Nhất con nhớ chăm sóc em thật tốt nha, mẹ sẽ gọi điện hỏi tụi con thường xuyên đó.

- Con biết rồi mà, con sẽ không để em phải thiệt thòi đâu. Ba mẹ yên tâm.

- Vâng, con gái sẽ lo tốt cho bản thân mình mà, ba mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Con sẽ về sớm nhất có thể sau khi giải quyết xong mọi chuyện.

- Được rồi, mau vào trong làm thủ tục đi, cũng sắp tới giờ rồi

- Dạ vâng, tạm biệt ba mẹ.

Hôm nay là ngày Lí Đồng Châu với anh cất cánh qua Anh, nơi cô sinh sống, học tập và làm việc trong 5 năm qua. Mọi chuyện tốt đẹp cứ xảy ra đối với anh làm cho Lí Hạo Nhất không thể tin vào mình được. Mới cách đây vài ngày thôi cô còn không thèm nói chuyện với anh vậy mà bây giờ lại được cô mang mình đi theo ra nước ngoài. Anh vui lắm, cuối cùng thì anh với cô cũng có thể bắt đầu lại như trước, anh hy vọng, cuộc sống sau này của hai người sẽ mãi hạnh phúc như bây giờ.

Cả hai ôm lấy ba mẹ lần cuối rồi tiến vào phía bên trong. Hai ông bà nhìn lấy hai đứa con của mình thì họ hạnh phúc lây, họ chỉ mong sao cho tất cả mọi người trong gia đình họ lúc nào cũng vui vẻ như bây giờ.

Trên chuyến bay

- Em có muốn uống hay ăn gì không ? Anh sẽ gọi giùm cho.

Lí Đồng Châu mệt mỏi dựa mình vào ghế, cô không nhìn anh mà đáp lại :

- Không cần đâu, bây giờ em muốn ngủ một giấc.

- Ừm, vậy em nghỉ ngơi đi, anh không làm phiền nữa.

Mặc dù không còn bài xích với anh như trước nữa, nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện với anh. Cô không muốn nói không phải vì không còn thích với anh nữa, mà cô sợ khi càng gần gũi với anh, tình cảm của cô dành cho anh sẽ càng sâu đậm hơn, cô lại sợ anh sẽ bỏ cô cô đơn một mình như trước đây. Cái cảm giác mà khi cần một người ở bên mà người đó lại bỏ rơi mình rất đáng sợ, nên cô cần cân nhắc mối quan hệ này, cô không muốn mình sai lầm lần nữa.

Nhắm mắt từ lúc lên máy bay tới giờ, Lí Đồng Châu cảm thấy trong người đã thoải mái hơn. Còn khoảng gần 2 tiếng nữa mới hạ cánh, nên cô mới tính quay sang hỏi anh đã ăn gì chưa rồi gọi món. Vừa mới quay sang nhìn thì cô thấy anh đang ngủ, dáng ngủ này của anh trông rất đáng yêu. Đáng yêu ở chỗ là cái miệng anh cứ chu chu ra, cặp lông mày thì nhíu lại như vẻ làm nũng ai đó. Đây là khoảnh khắc nghìn năm mới có một, đâu dễ gì mới nhìn thấy được, nên cô quyết định lấy điện thoại ra chụp.

" tắc"- âm thanh khi chụp hình vang lên làm cho anh tỉnh dậy. Vốn là anh vẫn chưa ngủ, anh chỉ chợp mắt một lát thôi, nhưng không ngờ lại phát hiện cô làm điều này. Lí Hạo Nhất bất giác cười lên, dù có lớn cỡ nào thì cô vẫn là một đứa bé ngốc nghếch trong lòng anh.

- Anh cười gì chứ, em chỉ đang selfie thôi mà.

- Vậy cho anh xem ảnh đi.

- Ảnh của em, không muốn cho anh coi.

- Ồ, anh cứ tưởng là em chụp lén anh chứ.

- Hức, ai thèm chụp anh.

Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của cô, anh lại càng không nhịn được cười, nhưng cũng giấu nụ cười đó đi, không thì cô lại giận nữa.

Cô ra vẻ bực dọc quay lại không thèm nhìn anh nữa. Thật tình thì Lí Đồng Châu xấu hổ vô cùng, ai đời lại bị anh phát hiện, nếu không nói dối thì cô thẹn chết.

- Em đói chưa, anh kêu gì nhé.

- Không cần, em không ăn

- Vậy thì anh sẽ gọi mình anh ăn thôi nhé.

Ai đó vẫn còn đang khó chịu, không thèm quay sang nhìn anh một cái. Sau khi thức ăn được mang lên, Lí Hạo Nhất biết là cô đang đói nên mới giả vờ khiêu khích đưa đồ ăn ra trước mặt, rồi cắn vào một cách ngon miệng. Lí Đồng Châu nhìn mặt thì có vẻ không quan tâm nhưng đôi mắt cứ liếc về phía dĩa ăn trên bàn anh. Cô đói lắm rồi, nhưng vì giữ thể diện nên mới làm mặt như thế.

- Này, anh đút cho một miếng nhá. Đồ ăn ở đây ngon cực kì luôn, em không ăn thì uổng lắm đó.

- Anh ăn một mình đi.

- Nhưng mà nhìn em trông đang thèm lắm mà. Anh đút cho.

Anh biết là cô tự ái nên không ăn, còn sợ cô đói, nên anh không đợi cô trả lời mà đút thẳng vào miệng của Lí Đồng Châu.

- Ưm, anh

- Anh không giỡn nữa đâu, em ăn đi, không bụng sẽ kêu đó.

Dù có giận anh nhưng cô không thể để mình chết đói được. Cô nhai nhai miếng ăn xong rồi nuốt vào, đúng là không tệ.

- Em muốn ăn nữa.

- Đây anh đút cho em nữa nè. Ngon đúng không ?

- Ừm, ngon lắm. Anh ăn đi.

Khung cảnh anh và cô cùng bón cho nhau ăn được mấy người ngồi quanh nhìn thấy, họ chưa từng thấy người chồng hay bạn trai nào lại quan tâm, nuông chiều đến vợ, bạn gái đến vậy, không khỏi nể phục mà cười thầm.

Cuối cùng thì máy bay cũng đáp xuống, anh bảo cô ra ngoài trước, rồi anh mang đồ ra sau. Bỗng từ đâu ra một người phụ nữ trung niên cỡ tuổi mẹ bước đến

- Lúc nãy, bác nhìn thấy vợ cháu chụp lén hình cháu đấy. Trông hai đứa rất hạnh phúc thì phải. Có phải đi hưởng tuần trăng mật hay không ?

- À, có phải vợ cháu không ? Bác sợ không phải, cho bác xin lỗi.

Anh có hơi bất ngờ, người ngoài nhìn vào thấy hai người rất hạnh phúc sao, còn là vợ chồng của nhau nữa, anh cũng mong là như vậy.

- Không có gì đâu ạ, dù sao cô ấy cũng sắp là vợ cháu rồi.

- Thế thì tốt quá rồi. Mong hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.

- Cháu cảm ơn ạ.

- Ừm, bác đi trước đây.

- Vâng, tạm biệt bác

Sau một hồi, Lí Hạo Nhất xuống sảnh phi trường kiếm cô. Lí Đồng Châu đang ngồi trên hàng ghế gần đó khua chân qua lại, anh thấy rồi mới bước lại đó.

- Anh đi sao mà lâu thế.

- Lúc nãy anh có gặp một người....

- Người quen của anh sao ?

Cô cũng không hứng thú với chuyện này đâu, nhưng lại tò mò muốn biết liệu có phải là người yêu cũ hay tình đầu gì của anh không .

- À, là một người lạ

- Ồ.

- Em không muốn hỏi người đó nói gì với anh hay sao.

- Em biết làm chi

Trước đây anh chưa từng muốn người nào xen vào chuyện của anh cả, nhưng bây giờ anh lại muốn cho cô biết hết về cuộc đời anh. Cả quá khứ, hiện tại và tương lai anh đều muốn cô chia sẻ với mình.

- Thật ra là người đó tưởng anh với em là vợ chồng, rồi hỏi có phải đi tuần trăng mật không, bà ấy trông chúng ta rất hạnh phúc.

Lí Đồng Châu nghe xong thì chốc lát đỏ mặt lên, mỗi lần mà cô thẹn thùng rất hay như thế. Anh biết nhưng mà cứ thích chọc cô thôi.

- Cái ...... cái gì chứ. Cái gì mà vợ chồng. Anh giải thích cho người ta chưa.

Cô không biết sao mình lại hỏi anh câu này nữa, lỡ anh nói với họ hai người chỉ là anh em thì cô đau lòng lắm.

- Anh nói với bà ấu rằng.....

Lí Hạo Nhất chưa kịp nói xong thì bị cô chặn lời lại, cô không muốn nghe câu trả lời của anh, cô không muốn tổn thương nữa.

- Chúng ta mau về thôi, trời sắp mưa rồi.

- Ừm, chúng ta về. Đừng để mắc mưa.

Anh muốn nói với cả thế giới là cô với anh không phải là anh em, cô với anh sẽ sắp thành vợ chồng, sớm thôi. Chuyện quan trọng bây giờ anh cần là thời gian, anh hy vọng thời gian sẽ giúp cô nhận ra rằng anh yêu cô như thế nào, mong muốn cô sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời.

Hai người khi vừa mới bước lên taxi thì trời cũng đổ mưa. Về tới nhà, anh với cô đều bị ướt, nhưng do có anh che nên cô bị ướt ít hơn.

- Anh dùng tạm khăn này lau người đi.

- Ừm, em cũng mau vào tắm đi cho khỏi bị bệnh. Trời tối rồi, mắc mưa dễ bị cảm lắm.

Lí Đồng Châu nghe lời anh đi vào phòng tắm, anh thì mang vác vali vào phòng phụ cho cô. Tắm xong, cô mới chợt nhớ ra mình không mang quần áo vào trong. Chỉ có mỗi khăn tắm ở trong này, nếu mà cô nhờ anh lấy quần áo giùm thì ngại lắm. Do nhà tắm ở trên lầu lại kế phòng ngủ cô nữa, cho nên cô mới quyết định quấn chiếc khăn đó chạy nhanh về phòng mình. Dự định là như vậy để cho anh khỏi nhìn thấy nhưng người tính không bằng trời tính, khi vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, anh đang đứng ở đó nhìn cô.

Chiếc khăn tắm màu trắng chỉ dài qua mông cô một tí, nên dưới là cặp chân trần trắng nõn, bên trên thì khăn chỉ quấn tới nửa ngực, một nửa kia nổi lên trông thấy rõ. Lí Hạo Nhất nhìn cô đến không chớp mắt, nếu không có cái khăn đó thì không biết anh nhìn thấy gì nữa, mặc dù như vậy, nhưng nhìn cô rất quyến rũ, lúc này đây, nếu như cô mà không nói gì thì anh sẽ bổ nhào tới ngay. Từ xưa tới giờ, cơ thể cô chưa bao giờ đẹp như vậy, đường nét nào ra nét đấy, vòng một thì đầy đặn, vòng hai thì mảnh khảnh, vòng ba thì khá tương đối, nếu mà không chạm vào thì chẳng cảm nhận được gì.

- A, anh mau ra ngoài đi.

- Ơ, ừm, ừm anh đi ra liền.

Không hiểu sao anh nghe lời cô tăm tắp đến vậy, thường thì gặp cảnh này, những người đàn ông khác đều sẽ có những suy nghĩ không đứng đắn. Ở phía bên ngoài, tim anh cứ đập bộp bộp như muốn rơi ra ngoài luôn rồi. Bình tĩnh một hồi anh mới xuống nhà, nhưng đi được hai bước thì Lí Hạo Nhất mới nhìn xuống dưới, bên dưới anh không biết từ khi nào đã phản ứng. Lí Hạo Nhất nghĩ thầm trong bụng : Không được để em ấy thấy điều này, mày phải ngay thẳng, chưa gì hết mà chú mày đã phản ứng, mày sẽ làm ta mất mặt chết.

Lí Đồng Châu trong phòng còn ngơ ngác ra. Không hiểu sao lúc nãy tim cô đập nhanh quá, cảm giác ấy cứ như muốn nổ tung ra vậy. Cô muốn biết khi nãy anh nghĩ gì khi nhìn thấy cô như thế, liệu anh có nghĩ cô đang dụ dỗ anh, hay anh chỉ xem đây là chuyện bình thường. Cô rất muốn biết cảm giác của anh lúc đó, anh có cảm giác giống cô không, có cảm thấy khó chịu trong người không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#18 #ngontinh