Người cũ (phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cấm nó ăn kem nhiều là đúng, thể trạng nó không chịu được mấy đồ lạnh. Sáng sớm thức dậy, thay vì cô nghe được cái giọng ngái ngủ dễ thương của nó thì thay vào đó là cái giọng khản đặc trầm trầm xa lạ. Nó bệnh rồi, bị viêm họng rồi còn sốt. Cô kêu nó nghỉ một bữa ở nhà mà nó không chịu, gần thi rồi nên nó không dám nghỉ dù cho học lực nó top 1 khối.

Mà mỗi lần nó bệnh có sung sướng gì, ép nó uống thuốc là cả một vấn đề rồi mà nó bị bệnh nó còn biếng ăn nữa cơ. Mỗi lần nó bệnh là nó ốm đi mấy kg làm cô lo ơi là lo, nó phải mập mạp một chút thì mới có má mềm cho cô cưng nựng chứ. Cô đưa nó tới trường dặn dò kỹ lưỡng rồi nhờ Phúc Điền đưa nó lên lớp chứ để nó đi một mình cô không yên tâm, vốn là cô muốn tự tay đưa nó lên nhưng sáng nay trường có một cuộc họp quan trọng nên cô không thể tới trễ.

Nó bước vô lớp với gương mặt mệt mỏi  đỏ như trái cà chua cộng thêm cái hình cô đăng hôm qua thì lớp cũng đoán được nó ăn đồ lạnh nên bệnh rồi. Lớp nó hỏi thăm nó quá trời quá đất, mà nhờ lớp hỏi thăm mới lòi ra là cái bài đăng của cô đã được một đứa chụp màn hình lại đăng lên diễn đàn. Giờ tên nó lên top 1 hotsearch trường rồi, mà nó mệt quá nên nó bỏ qua không quan tâm nữa.

Khó khăn lắm nó mới giữ được bản thân tỉnh táo trôi qua bốn tiết học, trừ mấy thầy thì mấy cô ai cũng cưng nó hết tại nhìn nó rất là đáng yêu. Mấy cô ai có cơ hội cũng nhéo nhéo má nó rồi xoa đầu nó, nên biết nó bệnh mấy cô cũng không làm khó gì nó mà còn quan tâm hỏi han thêm. Bình thường giờ nghỉ trưa thì nó sẽ lên phòng cô nhưng hôm nay nó mệt với lười quá nên nó ngủ gục trên bàn luôn. Cô biết Thỏ cưng của cô mệt nên cô đích thân đem cháo với thuốc xuống lớp cho nó luôn, mấy đứa còn ở trên lớp thấy cô tới thì tự giác rời lớp đóng cửa lại rồi sẵn đứng ngoài canh luôn. Lớp đồng lòng vãi.

"Thỏ."- cô đẩy nhẹ vai nó mấy cái.

"Dậy ăn cháo đi bé. Ăn rồi uống thuốc mới hết bệnh được."- nó nằm luôn lên đùi cô thở hồng hộc, hơi thở nó nóng vô cùng còn người nó rất khó chịu. Nó bây giờ chỉ muốn làm nũng với cô thôi, muốn cô xoa dịu yêu chiều nó.

"Em không muốn ăn."- nó nhõng nhẽo nhìn cô ánh mắt đã rưng rưng.

"Ngoan đi mà, bé ngoan cô thưởng cho bé. Chịu không?"- cô vuốt ve mái tóc đen láy mượt mà của nó.

"Không chịu... Không ăn."- nó nhắm mắt, tay ôm chặt người cô.

"Không ăn cô sẽ tịch thu điện thoại của bé!"- mặt cô đanh lại, cô gắt lên với nó. Nhỏ nhẹ nó không nghe toàn phải để cô hăm dọa.

"Cô...hức...cô...hức...cô hết thương em rồi."- nó òa khóc nức nở. Sự mệt mỏi do hành sốt làm nó nhõng nhẽo với cô quá thể, cô biết bé Thỏ buồn nhưng không làm căng là bé Thỏ không ăn đâu.

"Giờ có ăn không?!"- giọng cô lạnh lùng vang lên.

"...Dạ...dạ...dạ ăn..."- nó chống tay ngồi lên ngay ngắn, mặt vẫn xụ xuống. Cô đút nó hết chén cháo thì đẩy thuốc qua cho nó, cô hung dữ nhìn nó để nó biết sợ mà chịu uống thuốc.

Nó nhìn cô rồi lại nhìn thuốc, vẫn là cô đáng sợ hơn nên nó đành ngậm ngùi uống thuốc. Thỏ cô nuôi cô biết nên cô lấy kẹo đùa cho nó, mà Thỏ giận rồi nên Thỏ quay mặt đi rồi nằm xuống bàn ngủ không thèm đoái hoài đến cô nữa dù miệng nó đang đắng muốn chết.

"Đừng giận~"- cô xoa xoa đầu nó, cô biết nó không bao giờ cưỡng lại nổi chiêu này. Mà đúng là nó không cưỡng nổi thiệt, nó nhận được cái xoa đầu ấm áp thì hơi rướn người muốn tiến về phía cô. Nhưng nhớ lại mình đang giận thì nó chỉ nhìn cô rồi mặc cô xoa đầu chứ không lao vào lòng cô như mọi hôm.

"Cô xin lỗi mà. Tại cô muốn bé hết bệnh nên cô có hơi lớn tiếng."- cô tiến lại ôm nó vào lòng, nó không kháng cự tức là nó cũng nguôi ngoai rồi.

"Thỏ cô nuôi cô thương còn không hết, nên bé đừng giận cô. Bé biết cô thương bé cỡ nào mà. Đợi khi bé hết bệnh cô dẫn bé đi chơi nha?"- nó cuối cùng vẫn là không nhịn được mà sà vào lòng cô rồi hít lấy hương thơm. Cô sờ trán nó thì thấy nóng quá nên cô lo, đã cô kêu nó ở nhà nghỉ đi mà nó đâu chịu nghe cô.

Cái thái độ kiên quyết và giả vờ mạnh mẽ của nó làm cô cũng thôi không ép nó về nhà nữa. Nó ráng học hết buổi chiều với cơ thể mệt mỏi tới rụng rời, mặt nó đỏ và nóng hừng hực ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Điền biết nó không ổn rồi, ba mẹ nó và cậu là bạn cấp 3 chơi với nhau rất thân nên ba mẹ cậu cũng biết nó từ nhỏ, nó ốm yếu dễ bệnh lắm chăm không kĩ là có khi bệnh cả tuần chưa khỏi nên mỗi khi nghe nó bệnh là ba mẹ cậu cũng lo lắm.

Giờ người nó không còn sức để đi nữa nên cậu đành dìu nó xuống xe cô, cô đã đợi nó sẵn ở đó từ lâu rồi nó vừa xuống tới là cô lao vào đỡ lấy nó ngay.

"Cô kêu bé ở nhà nghỉ ngơi mà bé không nghe cô. Giờ thấy bệnh nặng thêm chưa?"- cô miệng nói thế thôi chứ trong lòng xót lắm, cục cưng của cô cơ mà.

"Em xin lỗi."- nó cúi mặt xuống tay bấu chặt lấy áo cô mắt đã hơi ươn ướt.

"Cô nói vậy thôi chứ cô không có trách bé. Đừng buồn nhá."- cô từ từ đỡ nó vào trong xe còn chu đáo cho ghế ngã ra sau để nó thoải mái ngủ.

Mà cái lúc nó đang ngủ rất thoải mái trên xe thì lại có người phá đám làm nó quạu quọ không thôi, mà còn ai phá nó ngoài cái cô tiếng anh lớp nó nữa, cô ta thấy nó nằm trong xe cô Miên thì thấy lạ lắm mà ai đời lại vô ý vô tứ như cô ta tự tiện mở cửa xe của người khác ra khi chưa xin phép.

"Ủa Phong, sao em ở trong xe cô Miên vậy?"- cô ta lay lay người nó dậy làm nó cọc ra mặt, còn cô Miên thì chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

"Liên quan gì tới cô!"- nó nói một câu rồi lạnh lùng đóng cửa lại cái rầm khiến cô ta quê độ còn cô Miên thì hài lòng với câu trả lời của nó lắm. Cô biết nó mệt nên cô cũng nhanh nhanh đưa nó về nhà để chăm sóc.

Về nhà cô thì sẽ có bác quản gia phụ cô đỡ nó vô phòng nên cô cũng đỡ vất vả, cô giúp nó lau mình rồi đút cháo cho nó mà chắc nhờ hồi trưa cô nghiêm khắc với nó nên giờ nó ngoan hơn hẳn. Chỉ có uống thuốc là nó vẫn nháo như mọi ngày làm cô dỗ dữ lắm nó mới chịu uống, nó vừa uống thuốc vừa được cô xoa lưng cho nên cũng thấy dễ chịu hơn.

Tới khi đỡ mệt rồi thì nó nằm lên đùi cô lướt điện thoại còn cô thì vuốt ve tóc nó. Cô thích vuốt ve tóc nó lắm, tại tóc nó mềm mà còn thơm nữa khiến cô nghiện không thôi. Mà nó nằm có chút xíu là cũng ngủ quên mất tiêu làm cô phì cười, tại lúc ngủ nhìn nó đáng yêu quá thể. Cô đắp mền cho cả nó và cô rồi ôm nó vào lòng dỗ nó ngủ ngoan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC