CHƯƠNG 51: KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô nói chuyện thật thô lỗ. Tôi cảm thấy khả năng đó không lớn. Lạc Băng tác phong thường ngày rất nghiêm túc.Giám đốc của chúng ta cũng đâu có thiếu phụ nữ, sao có thể cùng Lạc Băng chứ.” 

"Vậy là cô không hiểu rồi. Cái đó gọi là cô đơn, gọi là tìm kiếm sự kích thích. Đừng thấy thường ngày Lạc Băng nghiêm túc như vậy mà lầm, tôi nghĩ ở trên giường cũng sẽ vô cùng phóng đãng mà thôi.”  

“Cũng đúng, nhưng mà giám đốc của chúng ta là người đàn ông mà biết bao nhiêu phụ nữ mơ tưởng. Ai bảo ngài ấy ưu tú như vậy. Thật sự không biết giám đốc của chúng ta khi ở trên giường sẽ thế nào nha, nhất định là rất mê người, nếu không đã chẳng có nhiều cô mê mệt đến vậy.” 

"Cô muốn biết sao, ha ha.... Muốn biết thì đi hỏi Lạc Băng đi, nói không chừng, đêm qua Lạc Băng  đã bị giám đốc chúng ta chinh phục triệt để đến một chút tôn nghiêm cũng chẳng còn đây...” 

Hai người họ vừa cười vừa nói, bước ra ngoài, không ngờ tới sẽ đối mặt với Lạc Băng. Sắc mặt Lạc Băng lúc này vô cùng bình tĩnh, một lời cũng chẳng nói, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ. 

Hai cô nhân viên kia quả thực không ngờ sẽ đụng phải nàng ở nơi này, kinh ngạc đứng sững tại chỗ hồi lâu mới có phản ứng, vội vàng lúng túng nở nụ cười làm lành: “thư ký Lạc...xin chào...” 

Lạc Băng đáy mắt vẫn an tĩnh như trước, nàng vẫn không hề nói một lời, chỉ là nhìn hai người họ khẽ gật đầu, thay cho lời chào. 

Hai người kia nở nụ cười yếu ớt, gương mặt có chút tái nhợt, cũng không dám đứng lại đó bàn tán gì nữa. Họ nhìn Lạc Băng, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vội vàng kéo nhau rời khỏi. 

Móng tay Lạc Băng lúc này dường như muốn xuyên thủng lòng bàn tay. 

Đúng lúc này... 

"Mấy người rỗi việc đó lại nói xấu sau lưng người khác sao?" Trang Noãn bước vào, tiếng giày cao gót khe khẽ vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong phòng vệ sinh. Đi đến bên cạnh Lạc Băng, Trang Noãn lấy ra hộp phấn, nhẹ nhàng trang điểm lại, “Lạc Băng, em đừng để ý mấy người đó làm gì. Lạc Băng em  cũng không phải không biết, chỉ cần là phụ nữ tụ tập lại một chỗ sẽ phát sinh mấy thứ chuyện nhàm chán đó. Trước khi em tới đây, chị thường xuyên là đề tài cho họ bàn tán sau lưng.” 

"Tại sao lại là tôi?" Lạc Băng vô thức cất tiếng, âm thanh mềm mại pha chút yếu ớt, giống như một chiếc diều mất đi sợi dây níu giữ, chao đảo trên bầu trời rộng lớn. 

Câu hỏi này nàng đã kìm nén trong lòng từ rất lâu rồi. Thật sự mà nói, câu hỏi này không dành cho Trang Noãn mà là nàng đang tự hỏi mình, hoặc là hỏi Nhiếp Phong Thiên tại sao lại chọn nàng.

Trang Noãn ngẩn người, rõ ràng không hiểu câu hỏi của Lạc Băng  rốt cục có hàm ý gì. Suy nghĩ hồi lâu, Trang Noãn nhẹ nhàng cười, “Rất đơn giản, em rất xinh đẹp, lại thông minh như vậy, có thể nói là người phụ nữ ưu tú nhất, đương nhiên sẽ có vô số người ghen ghét.” 

Trang Noãn thực đã hiểu lầm ý nàng rồi. 

Lạc Băng ngẩn ngơ nhìn Trang Noãn hồi lâu, dường như tâm trạng cũng chưa hoàn toàn thanh tĩnh lại, vẫn đang mải đắm chìm trong câu hỏi mà nàng vừa thốt ra. 

"Yên tâm đi, những lời đồn kiểu này sẽ qua đi rất nhanh. Bởi vì em  vừa tới công ty chưa lâu, lại là thư ký riêng của giám đốc, đương nhiên mọi người sẽ bàn tán nhiều hơn một chút, không cần phải để ý.” Trang Noãn nhẹ giọng an ủi.

Lạc Băng quay đầu nhìn thoáng qua, tinh tế nhận ra tâm tình của Trang Noãn biến đổi, mỉm cười khẽ nhíu mày, “Cô không phải cũng cùng với anh ta...” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net