CHƯƠNG 63: TAY ĐUA CHUYÊN NGHIỆP (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khoan đã!" Lạc Băng vội kêu lên. Lòng hiếu thắng đã đánh bại tâm lý ngờ vực trong lòng. Bước nhanh về phía trước, giành lại chiếc mũ bảo hiểm từ trong tay anh. Lạc Băng nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm kia, môi cũng hơi nhếch lên, nhưng mà nụ cười của nàng là nụ cười nghênh chiến vô cùng tự tin. 

"Nhiếp tiên sinh có lẽ đã quên mất hoàn cảnh của em về trước, với em mà nói, mạo hiểm cũng trở thành chuyện rất đỗi bình thường rồi.” 

Nhiếp Phong Thiên khẽ chớp mắt, đuôi lông mày khẽ nhướng lên như thể đang đánh giá nàng, một hồi lâu sau cũng không nói tiếng nào. 

Lạc Băng ngược lại chủ động mở miệng, bàn tay khẽ vuốt ve chiếc mũ bảo hiểm trong tay, thong thả nói, “Nghe nói giải đua công thức 1 vô cùng kích thích, hôm nay có cơ hội được tự mình trải nghiệm cũng chưa hẳn là chuyện không tốt. Nhưng mà, tuy em không hiểu về đua xe, nhưng kiến thức cơ bản cũng biết chút ít, xe đua công thức 1 vốn chỉ có một chỗ ngồi cho tay đua mà thôi, không biết anh để em ngồi ở đâu đây?” 

Vừa dứt lời, gò má mịn màng của nàng liền bị hắn véo nhẹ như thể muốn phạt vì nàng đã nói sai vậy, lại có vài phần âu yếm. Lạc Băng tròn mắt nhìn hắn bật cười vô cùng thoải mái. 

"Nhiếp tiên sinh..." 

Động tác này quá mức thân mật, hệt như là điệu bộ của hai người yêu nhau. Lạc Băng bất giác đưa mắt nhìn quanh, thấy các tay đua khác đều nhìn hai người họ bằng ánh mắt vô cùng ám muội, bất giác cảm thấy lạnh người... Hiển nhiên mọi người đều đang hiểu lầm. 

"Anh còn tưởng em đã kiểm tra xe rất kỹ rồi chứ, hay là anh nhầm? Chẳng lẽ em không nhìn thấy rõ kết cấu bên trong hay sao?” Nhiếp Phong Thiên dường như nhìn thấu tâm tư nàng, hai tay nhàn nhã khoanh lại trước ngực. 

Lạc Băng hơi nhíu mày, cắn cắn môi, đi đến bên cạnh xe. Sau khi được anh nhắc nhở, nàng rốt cục mới hiểu rõ sự kỳ ảo bên trong. 

Chiếc xe này đã được nâng cấp khá đặc biệt. Lúc trước, Lạc Băng cũng đã cảm giác, chiếc xe có điểm gì đó khác thường, giờ khắc này mới phát hiện thì ra tay vịn trong khoang lái đã được thiết kế khéo léo thành một chỗ ngồi nữa, không gian nhỏ hẹp được tận dụng một cách tối đa khiến Lạc Băng không khỏi níu lưỡi. 

Nỗi khiếp sợ trong lòng bất chợt trào dâng, làm sao lại có một chiếc xe đua quái dị như vậy? Không những thế, loại xe này còn được phép tham dự cuộc đua? Chuyện này... thật quá sức tưởng tượng. 

Mới nghĩ tới đó, bất giác Lạc Băng cảm thấy có một áp lực từ phía sau ập tới, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đàn ông nóng rực càng lúc càng gần. Đang kinh hoàng muốn xoay người tránh đi lại phát hiện bản thân đã sớm ngã vào vòng tay ấm áp của anh... 

"Em....lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe đua được thiết kế thế này.” Lạc Băng không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể cố làm ra vẻ thoải mái để thoát khỏi tâm trạng lúng túng, vừa ngẩng đầu nhìn, trong nháy mắt lại chạm phải đôi mắt đen thẫm như đang cười của anh.” 

"Vậy vừa rồi kiểm tra xe, tâm trạng em để đâu?" Nhiếp Phong Thiên cất giọng trầm thấp, vô cùng dịu dàng, nhưng trong lòng thì máu sôi sùng sục .

“Trong lòng em không yên, như vậy không thể được. Lúc cần tập trung vào công việc, em nghĩ đến ai? Ngũ Cảnh?” 

Ách... 

Lạc Băng có chút kinh ngạc, nàng không ngờ tới người đàn ông này sẽ nói chuyện với nàng về một người chưa từng quen biết, thậm chí còn chưa được gặp mặt. 

Nhưng mà, anh càng tới gần, mùi cơ thể nhàn nhạt tỏa ra từ người anh giống như một loại độc dược chậm rãi ăn mòn lý trí của Lạc Băng. Có lẽ phụ nữ là như vậy, người đàn ông càng nguy hiểm, càng khó nắm bắt lại càng hấp dẫn. Tuy đã cùng anh lên giường nhưng giờ khắc này, nàng thậm chí còn hơi hốt hoảng, nhất là khi hơi thở của anh sát lại gần, khiến trong lòng bất cứ người phụ nữ nào cũng nảy sinh cảm giác muốn nhào vào ngực hắn. 

Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, Lạc Băng chăm chú nhìn hắn, cười khẽ, “anh nói những lời này chẳng phải buồn cười lắm sao? Ngũ Cảnh em chưa quen biết, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ mà lúc nào cũng nói em nghĩ về anh ta.” 

"Được rồi ,anh không nên nói  như vậy!"

Ánh mắt Lạc Băng hơi ngẩn ra... 

Nhiếp Phong Thiên cười cười cho qua không nói gì nữa, đưa tay giật lấy mũ bảo hiểm, có chút thô lỗ đội lên cho nàng, thấy nàng hơi cau mày, bàn tay anh bất giác giảm bớt lực... 

"Đội chiếc mũ này lên đồng nghĩa với việc cùng anh đối mặt với hiểm nguy.”anh đưa tay khẽ điều chỉnh lại tấm đệm ở gáy nàng, khống chế nàng nhìn thẳng vào cặp mắt đen thâm thúy của mình, khẽ nhếch môi cười, “Còn nữa, nếu trên đường đua sợ không chịu nổi hãy nói với anh, anh không muốn người phụ nữ của anh bị hoảng sợ !"

Nói xong, anh buông tay ra, tay kia khẽ vung lên ra hiệu, nhân viên trường đua hiểu ý tiến lên đẩy xe đua đi, chuẩn bị cho trận đấu sắp bắt đầu. 

Lạc Băng sớm đã trợn mắt há hốc miệng đứng chôn chân tại chỗ. Người tỉnh táo đến mấy mà nghe thấy những lời anh nói cũng sẽ phải kinh ngạc... Nàng sao lại biến thành người phụ nữ bên cạnh anh rồi? Người đàn ông này rõ ràng lời nói có quá nhiều hàm ý. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net