Tôi yêu nhà tôi lắm! (chương 17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔI YÊU NHÀ TÔI LẮM! (Tiếp theo)

Tác giả: Ngô Thị Quỳnh Mai

Chương 17 :  Không tên 8

     Từ ngày em bỏ đi, gia đình tôi bắt đầu vỡ lẽ hết tất cả mọi chuyện. Từ việc Kim Thái mắc bệnh, việc tôi có quan hệ ngoài luồng và không còn quan tâm, yêu thương vợ mình nữa, đến việc Khả Mi đang mang giọt máu nóng của tôi. Ba tôi đã sốc nặng khi nghe tin dữ và lên cơn đau tim nguy kịch, nhưng may sao ông trời vẫn còn thương xót đến tôi mà phù hộ cho ba tôi tai qua nạn khỏi. Tuy nhiên kể từ đó ông đã không còn nói với đứa con này một lời nào nữa. Cũng… dễ hiểu thôi mà! Đối với tôi, ba vẫn có thể sống được như thế này là hạnh phúc lớn nhất mà tôi còn có được và tôi không mong mỏi gì hơn. Không khí trong gia đình tôi trở nên yên ắng và buồn bã, ngay cả nhóc Hải Phong cũng không còn líu lo như xưa. Có lần tôi đi làm về bắt gặp cu cậu đang nhõng nhẽo với mẹ, nhưng vừa nhìn thấy tôi Hải Phong lập tức im bặt, mắt ngước lên nhìn tôi lấm lét rồi quay đi chỗ khác. Chị Ngọc Tú khi ấy chỉ biết nhìn tôi với một ánh mắt hiền từ cảm thông. Thật may là trong nhà còn có chị là người duy nhất an ủi vỗ về động viên tôi từng ngày, từng giờ, nếu không tôi không biết phải làm thế nào để đối mặt với mưa giông, gió bão này nữa. Gia đình tôi cũng nhận được thông tin từ phía thông gia – ba Kim Thái, rằng em vẫn đang bình an vô sự và đã đi định cư ở một quốc gia nào đó xa xôi mà chúng tôi không được hay biết. Ba tôi đã khó xử rất nhiều khi phải thưa chuyện với ba em, ông không còn mặt mũi nào để xin lỗi gia đình thông gia. Ba em vẫn với thái độ điềm đạm và nhân hậu, ông bảo rằng coi như đó là bài học đầu đời cho cả em và tôi, hi vọng sau này hai đứa chúng tôi sẽ đủ chín chắn, trưởng thành và có trách nhiệm hơn với cuộc đời mình và với mọi người xung quanh. Tôi đã cầu xin sự tha lỗi ở ông Đức Thịnh rất nhiều nhưng ông vẫn từ chối tiếp chuyện tôi và không cung cấp thêm bất cứ thông tin gì về em nữa. Sự thống khổ này thật quá kinh khủng đối với tôi. Tôi không biết phải dùng từ ngữ nào, ngôn ngữ nào, giọng điệu nào để có thể cho mọi người hiểu được sự hối hận và đau đớn đang dày vò tôi từng ngày, từng phút giây, từng tích tắc. Chuyện giữa tôi và Kim Thái vậy là đã hết thật rồi, không còn cách nào cứu vãn, đã vậy lúc này chuyện Khả Mi còn gây thêm cho tôi lắm mối tơ vò. Ba tôi không thể chối bỏ cái thai ấy là cháu nội của mình, ông cũng không thể chấp nhận được việc cho Khả Mi về làm dâu vì những gì tôi và cô ấy đã làm ngoài sức chịu đựng của ông. Khả Mi thì cứ liên tục gây cho tôi áp lực về đứa bé, về sức khoẻ, danh dự của cô ấy, cô ấy một mực đòi phải được làm giấy đăng ký kết hôn với tôi càng nhanh càng tốt. Tôi cứ liên tục bị cuốn vào bế tắc này sang bế tắc khác khiến cho bản thân cũng không hiểu rõ rốt cuộc bây giờ mình phải làm gì. Giờ mà được bỏ đi thật xa, hay chết quách cho xong thì tốt biết mấy! Đâu có dễ để làm việc nào đó khi mà tâm trí chỉ nhìn về một hướng, còn hiện tại lại kéo lê mình theo một hướng khác. Cuộc sống lúc nào cảm xúc cũng phải đi theo với lý trí, bổn phận và trách nhiệm thật không dễ dàng để thực hiện. Những người có thể chịu đựng được nó và dung hoà tất cả quả thật đáng nể phục.

     Tôi phóng tầm mắt qua cửa sổ nhìn ngắm bầu trời đêm tĩnh mịch. Đêm nay không trăng cũng không sao, nó tối đen như bị ai đó lấy tấm vải nhung lớn che lấp cả bầu trời. Nó làm tôi liên tưởng đến ngõ cụt, đường cùng, và giờ đây cuộc sống của tôi cũng y chang cái ý tưởng ảm đạm đó. Tôi ngồi lặng lẽ trong bóng tối rất lâu rồi. Đêm đã khuya nhưng tôi không hề cảm thấy chút nào buồn ngủ. Đây cũng không phải là đêm duy nhất tôi thức khuya và ngồi trong bóng đêm u tịch cô đơn này. Từ ngày em đi, căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh giá và cũ kỹ. Trước đây nó lúc nào cũng là nơi sáng sủa, ấm cúng. Có lẽ nhờ em đong đầy cho nó yêu thương nên nó cũng toả ra từ thẳm sâu con tim mình sự ấm áp đáp trả. Đến cả căn phòng vô tri vô giác còn đáp lại tình cảm của em mà tôi lại thờ ơ hờ hững như vậy thì tôi có khác gì tệ hơn những thứ tầm thường nhất. Không biết giờ này em đang ở phương trời nào, em đang ngủ, đang thức hay đang bình yên trong vòng tay của người đàn ông khác? Tôi thực sự không muốn em quên tôi. Cứ nghĩ đến việc em không còn yêu tôi nữa lòng tôi lại dậy sống. Dẫu rằng tất cả đã muộn màng, em có quyền được hưởng hạnh phúc nhưng tôi lại không muốn em xoá hình ảnh tôi trong con tim em. Tôi ích kỷ vậy đấy! Ôi! Phải khó khăn lắm em mới chịu yêu tôi, vậy mà đến khi em nói lời yêu thì tôi lại tìm đến một người đàn bà khác. Sao ông trời lại trớ trêu với tôi đến thế cơ chứ! Tôi chả thích cái quy luật “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” này chút nào. Tay tôi vày vò lấy mớ tóc trên đầu, người tôi mệt mỏi nhưng không thể nào thiếp đi. Buồn! Cô độc! Lạnh lẽo! Tính ra em đi cũng đã gần nửa năm rồi, thời gian cứ thế trôi đi nhưng sao tôi không thể nào nguôi được nỗi nhớ nhung này. Nó cứ đau đáu trong lòng tôi, chỉ cần một thứ nhỏ bé hay một động chạm vô thức gợi về em là tôi lại cảm thấy khó thở. Cái cảm giác kinh khủng của buổi sáng hôm ấy khi tỉnh dậy không có em bên cạnh vẫn còn đeo bám tôi từng giây từng phút. Tôi phải làm sao đây? Nếu việc này cứ kéo dài có lẽ tôi sẽ phải vào trại tâm thần mất. Tôi yếu đuối quá! Tình yêu làm cuộc đời nở hoa nhưng chính tình yêu cũng rút cạn sạch sinh khí của một con người. Tôi xoa tay trên tấm drap trải giường và mường tượng đến tháng ngày còn hạnh phúc bên em. Tôi nhớ cái mùi nước hoa nhè nhẹ tươi mát, nhớ vòng tay mềm mại ấm áp, nhớ cái hôn ngọt ngào nũng nịu con nít của em biết dường nào. Tôi nhớ mỗi lần nằm bên cạnh tôi, mỗi khi em khó ngủ em đều nằm hát vu vơ vài câu hát bâng quơ và nghịch nghịch bàn tay tôi, ánh mắt em láu lỉnh nhìn tôi rồi lại giơ tay lên nhéo mũi tôi một cái thật đau. Mỗi lần như vậy tôi đều “phạt em”, bắt em phải hôn tôi một cái. Quãng thời gian êm đềm ấy giờ muốn có lại sao thấy khó quá. Giá mà bây giờ lại được như thế một lần nữa thì tôi có chết cũng không còn tiếc nuối. “Cuộc đời có bao nhiêu mà hững hờ”… Tôi đã quá phí phạm cuộc đời mình rồi. Đâu là hạnh phúc? Có lẽ người ta chỉ biết được hạnh phúc khi đã đánh mất nó mà thôi… Chậc! Quả là như thế…

     Thời gian thấm thoắt trôi, Khả Mi cũng đã gần tới tháng sinh. Ba tôi dần cũng phải chấp nhận sự thật và cho phép tôi đón cô ấy về. Vài ngày nữa tôi sẽ qua thưa chuyện với ba mẹ Khả Mi và đón hai mẹ con về đây đoàn tụ. Vậy là căn phòng của tôi và em sắp có chủ nhân mới. Không biết nó có vui mừng chờ đón người đó không? Trong tim tôi không hề còn chút tình cảm nào dành cho Khả Mi nữa kể từ ngày phát hiện được việc làm của cô ấy với Kim Thái. Tất cả những gì tôi làm bây giờ chỉ vì con trai bé bỏng sắp chào đời mà thôi. Trẻ con trong sáng như thiên thần, đứa bé không có tội! Có lẽ động lực duy nhất của tôi lúc này chính là con yêu. Tôi vẫn còn khá băn khoăn không biết liệu mình sẽ làm cha như thế nào, phải làm sao để nuôi con cho thật tốt, làm sao để xây dựng và bảo bọc lấy mái ấm cho con. Tuy tôi vẫn chưa thực sự “làm cha” vì con vẫn chưa chào đời, nhưng tôi đã cảm nhận được bao trọng trách to lớn trên đôi vai. Nghĩ lại mới thấy người cha người mẹ nào cũng thật tuyệt vời, cố gắng nuôi nấng con thơ, dạy cho con từng điều hay lẽ phải. Tôi hi vọng con tôi sẽ hay ăn, chóng lớn, ngoan ngoãn và làm được nhiều việc tốt. Mong rằng con sẽ được hạnh phúc, sẽ có một gia đình nhỏ yên ấm của riêng nó, đừng…như tôi. Tôi chợt chạnh lòng. Tôi lại vừa mới nhớ tới em. Nếu em không mắc căn bệnh đó thì có lẽ giờ em cũng có một thiên thần nhỏ để mà chăm bẵm, để mà yêu thương. Mặc dù đứa bé đấy không phải là con tôi nhưng đối với tôi bây giờ chuyện đó không còn là gì to tát nữa. Miễn nó là con của em, thì tôi cũng sẽ yêu thương nó nhiều như chính tình yêu tôi dành cho mẹ nó vậy. Trải qua nhiều sóng gió tôi tự cảm nhận thấy những bốc đồng cay đắng của quãng thời gian trước thật ấu trĩ. Giá mà tôi bao dung một chút, giá mà tình thương yêu của tôi lớn hơn một chút nữa thì tôi đã bảo vệ được tình yêu đích thực của mình rồi.  Thôi thì bây giờ cũng chưa muộn, con trai bé bỏng sẽ là mục tiêu để tôi sửa chữa những lỗi lầm của mình. Tôi sẽ cố gắng cho con những điều tốt nhất! Tôi sẽ giúp con trở thành một người đàn ông chân chính, biết đứng trên đôi chân mình, biết yêu thương và bảo vệ những người thân yêu từ chính những sai lầm của cha nó. Ai bảo chỉ có tình mẫu tử mới bền chặt nhất? Tình phụ tử cũng mãnh liệt không kém đấy thôi!

     Có tiếng gõ cửa, tôi liền ra mở:

-         Minh Lâm!

-         À, anh Hải! Có chuyện gì không vậy anh? Anh vào phòng đi! – tôi mở rộng cửa mời anh vào phòng rồi đóng lại

-         Anh chỉ sang thăm em một chút thôi. Dạo này có nhiều biến cố xảy ra quá, anh em mình cũng không có nhiều thời gian chia sẻ!

-         Ồ vậy à, ra là anh qua thăm em. Đúng là em…đang rất cần một ai đó…có thể hiểu mình…

-         Cố lên em trai! – anh đập nhẹ lên vai tôi một cái – Anh hiểu em đang trong tình trạng nào mà!

-         Vâng!

-         Em đã chuẩn bị “làm cha” tới đâu rồi? Có cần anh giúp gì không?

-         Chưa đâu vào đâu cả anh à! Em vừa háo hức nhưng cũng vừa bồn chồn lo sợ. Em cảm nhận được tình yêu thương của em dành cho con…

-         Ừ! Giờ bé vẫn chưa ra đời thì em cũng chưa phải làm gì nhiều mà! Chỉ cần em biết được là em yêu con nhiều thì anh chắc chắn em sẽ làm được mọi thứ cho con thôi!

-         Em cũng mong như thế!

-         Vậy là…căn phòng này sắp có chủ nhân mới! – anh đột ngột ngước lên nhìn xung quanh phòng một cách chậm rãi

-         Vâng! Cũng còn vài ngày nữa thôi…

-         Và anh lại sắp được chúc mừng em trai mình “hết thời kỳ độc thân lần hai” nhỉ! – anh đùa

-         Anh cứ chọc em! – tôi cười khì – Độc thân thì cũng có cái thú, nhưng mà có hai người ở bên nhau thì sẽ tốt hơn chứ!

-         Nhưng liệu có phải sẽ thực sự “tốt hơn” khi mà hai người ấy không  dành cho nhau?

-         Anh nói vậy có nghĩa…

-         Anh nghĩ là em hiểu, Minh Lâm ạ!

-         Anh lại có hứng đùa em nữa đấy à?

-         Không! Anh nói nghiêm túc! Anh biết…em và Khả Mi không thực sự yêu nhau! Có chăng thì tình cảm chỉ từ Khả Mi mà thôi…

-         Em… - tôi không hiểu sao anh lại biết chuyện này. Rõ ràng những điều gia đình tôi biết chỉ là tôi bỏ Kim Thái, chạy theo Khả Mi và quyết lấy bằng được Khả Mi, chỉ như thế. Vậy tại sao anh trai tôi lại đoán được điều này? – Em chẳng việc gì phải lấy người mình không yêu cả! Anh lại cứ nghĩ lung tung!

-         Không! Anh biết tất cả mọi chuyện! Em giấu anh vô ích! Anh không muốn em đi từ sai lầm này tới sai lầm khác, cho nên hôm nay anh mới quyết định gặp em để nói cho rõ tất cả mọi chuyện! Phải đả thông tư tưởng cho em chứ!

-         Có thật… anh hiểu được hoàn cảnh của em ? – anh nhìn tôi khẽ gật đầu nhẹ, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút khi không phải gồng mình đóng kịch như bấy lâu nữa… - Thật may mắn quá! Vẫn còn người hiểu em….

-         Em phải tin tưởng gia đình mình chứ Minh Lâm! Anh yêu quý em biết nhường nào. “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”. Anh thà bị mất hết danh vọng, quyền lực, địa vị còn hơn là mất đi gia đình này, mất đi tình anh em! – anh cầm vai tôi lắc mạnh và nhìn thẳng vào mắt tôi

-         Minh Hải à, em thực sự cảm thấy đau khổ quá! – Tôi thở dài và nhìn thẳng vào đôi mắt anh, tôi thấy chính mình trong đó, đau khổ và bế tắc!

-         Anh hiểu, anh hiểu mà! – Anh vỗ về tôi – Khóc đi em! Khóc như cái hồi em còn nhỏ chút xíu, mỗi lần em vấp té em đều dụi vào ngực anh khóc nức nở. Mẹ mất sớm, em quả thực rất thiệt thòi. Anh đã chăm sóc em từ nhỏ xíu nên anh hiểu được Minh Lâm của anh mà! Em đừng giấu anh mọi chuyện như vậy! Anh…anh làm sao có thể chịu được khi thấy em như thế này! – giọng anh Minh Hải bỗng nghẹn lại

-         Minh Hải ơi…em … thời gian qua em đã rất sợ hãi…hức…Từ ngày Kim Thái bỏ đi, em như mất phương hướng! Em…em chỉ muốn đi tìm cô ấy, xin cô ấy tha thứ cho em…nhưng…nhưng em không thể vì Khả Mi đã có con với em...

-         Em cứ khóc, cứ nói hết với anh! Hôm nay anh sẽ làm trụ đứng thay cho em! Cứ dựa vào anh và chia sẻ hết với anh đi em!

-         Em có trách nhiệm với con trai em…em có trách nhiệm với Khả Mi…nhưng em cũng phải có trách nhiệm với Kim Thái chứ… Điều đau khổ nhất là em đã để cô ấy ra đi trong nỗi niềm không thể chia sẻ cùng ai, một nỗi đau mà một cô gái bé nhỏ như Kim Thái phải gánh chịu…Em …em phải làm sao bây giờ?

-         …- anh Minh Hải chỉ im lặng và tiếp tục nghe tôi nói

-         Có lẽ nếu ngày ấy em không ích kỷ…em có thể tha thứ cho tội lỗi của Kim Thái…thì … chắc bây giờ mọi chuyện không trở nên tệ như thế này…

-         …- anh bỗng siết mạnh vai tôi

-         Không…nói đúng hơn thì nếu hồi đó em không đi Nhật thì đã không xảy ra chuyện Kim Thái…có thai với người đàn ông khác…

-         Ừ! Đúng đấy!... Là tại em đi Nhật, … là tại em để Kim Thái ở lại một mình nên cô ấy mới có thai với người đàn ông khác đấy! – giọng anh Minh Hải bỗng biến sắc và anh lại ghì chặt vai tôi hơn, đến nỗi tôi cảm thấy nhói tận vào trong xương

-         Tại…tại sao anh biết Kim Thái có thai với người đàn ông khác? – tôi giật mình – Tại sao anh biết vậy Minh Hải? – tôi vội đẩy tay anh ra và nhìn thẳng vào mắt anh – có phải anh đã thấy Kim Thái bị hãm hại không? Có phải anh biết người đàn ông đó không? Nói! Nói cho em nghe đi!

-         Ừ…anh đã thấy…anh đã chứng kiến tất cả…- mắt anh tôi bỗng trở nên tối sầm

-         Ôi…ra vậy! Đúng là Kim Thái bị hại! Là Kim Thái bị hại chứ không phải là cô ấy phản bội em! Trời ơi! Tại sao em lại không nghĩ ra điều đó? Tại sao em lại không tin vợ mình! TRỜI ƠI….. – một cơn xung điện chạy dọc từ thắt lưng lên đầu tôi lạnh ngắt. Tôi choáng ngợp và mất thăng bằng … - Vậy…anh biết người đó là ai… không?

-         …- một giọt nước mắt chảy dọc theo bên má anh. Anh nuốt nước bọt, thở sâu và nhìn thẳng vào mắt tôi – Là ANH! Là anh đấy Minh Lâm à!!!!

-         CÁI GÌ CƠ ? – Mắt tôi trợn ngược, tay tôi cứng đờ, các xung thần kinh liên tục chạy lên não làm tôi muốn ngất. Tôi sốc mạnh! – Anh đừng đùa em thế chứ Minh Hải…trò này không vui chút nào…!

-         Bình tĩnh Minh Lâm! Anh … anh không biết phải giải thích sao cho em…

-         NÓI NGAY! – tôi hét lớn, mắt tôi trừng lên, tay tôi nắm lấy cổ áo anh

-         Là tại anh…Hôm đó… ba, chị Ngọc Tú và nhóc Hải Phong có chuyến về thăm gia đình bên ngoại. Mọi người đều đi hết. Trong nhà chỉ còn anh và Kim Thái. Buổi tối anh có việc bên công ty nên đã uống quá chén. Khi về tới nhà, anh trông thấy Kim Thái đang uống nước ở bếp. Anh không hiểu được chính mình nữa. Mọi thứ đã làm anh mù quáng. Anh chỉ thấy được trước mắt mình là một tuyệt sắc giai nhân với sức quyến rũ không thể cưỡng lại được. Cô ấy mặc chiếc váy ngủ màu ngọc bích trông mới khiêu gợi và ngon lành làm sao… Anh đã lẳng lặng theo Kim Thái về tới phòng, lúc cô bé mở cửa phòng anh đã ôm chầm lấy đẩy nhanh vào phòng và chốt cửa lại… Anh…anh đã cưỡng đoạt Kim Thái… Nhưng…nhưng anh thề với em rằng anh không hề biết là cô ấy…vẫn còn con gái…! Chỉ khi tỉnh dậy thấy vết máu khô trên tấm drap giường anh mới hốt hoảng… anh…anh không biết chính anh lại là… Anh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai vợ chồng em, anh thề!… Kim Thái thì khóc rất nhiều… Cô bé cứ ôm chặt lấy cái áo sơ mi của em để che đi khoảng thân loã lồ và vừa khóc vừa cầm chặt lấy nó. Anh đã vô cùng hoảng sợ… Anh…anh đã quỳ xuống và cầu xin Kim Thái đừng nói chuyện này với ai, anh đã nói với cô ấy rằng gia đình này rất quan trọng với anh, cả em cũng thế nữa… Nếu em biết được việc này chắc anh sẽ mãi mãi mất đi em trai…anh…

-         ANH THÔI NGAY ĐI! – tôi đấm thẳng vào mặt anh Minh Hải làm anh té xuống giường – Anh có gan hãm hiếp vợ tôi mà không có gan chịu à ??? – Tôi gầm lên - Ừ, cô ấy vẫn còn trinh đấy! Lần đầu tiên của cô ấy không phải do chồng, mà do anh chồng cướp mất đấy! Nhục! Nhục quá!!!!!

-         Minh Hải bình tĩnh đi em! – anh tuy choáng váng nhưng vẫn cố gắng gượng dậy

-         Anh có biết nguyên nhân vì sao mà tôi vẫn giữ gìn cho Kim Thái không? ANH BIẾT KHÔNG HẢ??? LÀ VÌ ANH ĐẤY!!!!

-         Vì anh ư? – anh Minh Hải tỏ vẻ kinh ngạc

-         PHẢI! Vì anh đấy! Vì khi tôi cưới cô ấy về cô ấy vẫn còn tình cảm với cái thằng đàn ông sở khanh như anh, cho nên tôi mới muốn cho cô ấy thời gian và tôi muốn tự mình chinh phục cô ấy! Tôi không muốn cưỡng đoạt cô ấy anh hiểu không? Tôi không muốn làm cái trò nhơ nhuốc như anh!!!!

-         TRỜI ƠI! -  anh Sốc

-         Anh làm khổ Kim Thái chưa đủ sao mà còn cướp luôn hạnh phúc của vợ chồng tôi vậy Minh Hải? Anh sung sướng quá hơ! Tôi…tôi không thể tin được tôi lại có một người anh trai trời đánh như anh! CÚT! CÚT RA KHỎI PHÒNG TÔI NGAY! – tôi hét lớn

     Anh Minh Hải vội vàng quệt máu ngay miệng và gượng đứng dậy ra ngoài. Lúc đi anh vẫn còn ngoái nhìn tôi và không giấu được ánh mắt bàng hoàng đau khổ. Tâm trạng của tôi lúc này chỉ còn gói gọn được trong hai chữ “ĐIÊN DẠI”. Tôi thà không biết sự thật chát chúa này còn hơn… Má tôi vẫn còn ướt vì nước mắt lúc nãy nhưng mắt tôi bây giờ đã ráo hoảnh. Tôi không khóc được, người tôi giận run lên và nóng hừng hực. Tôi ngồi bệt xuống nền nhà, mắt nhìn chòng chọc trong vô thức. Kim Thái, người con gái tôi yêu,…tôi đã không bảo vệ được em mà lại còn đẩy em vào bể khổ cuộc đời. Nếu nói chính xác thì Kim Thái…đã hai lần…“bị cưỡng bức” bởi …chính anh chồng và chồng… Em không biết được cái cảm giác của chuyện đó khi hai người yêu nhau cùng hoà quyện vào nhau…mà em chỉ biết đến sự sợ hãi và đau đớn… Rồi sau đó em lại chịu oan khuất, chịu đau khổ do chính anh em tôi gây ra… Và tới bây giờ thì em lại phải sống ở nơi đất khách quê người, thân gái dặm trường chỉ vì lỗi lầm của tôi…Càng nghĩ tôi lại càng kinh tởm chính bản thân mình. Tôi đã làm được gì? Trong suốt quãng thời gian làm chồng Kim Thái, tôi – Phan Minh Lâm- đã làm được cái trò trống gì??? Tôi không thể hiểu được sao em lại có thể chịu đựng được điều đó? Nếu tôi là em tôi không biết mình sẽ làm gì nữa…Những điều tôi vừa nghe được nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Một người anh trai tôi hết mực yêu thương, nể phục lại đi hãm hại chính người vợ mà em trai mình nâng niu gìn giữ…Tôi khó thở quá! Cổ họng tôi đắng nghét. Làm sao… làm sao mà tôi chống chọi lại cơn bão này đây?! Chết rồi! Tôi không khóc được…tôi không giải toả được…tôi cũng không được gặp lại người mà con tim tôi ngày đêm mong nhớ nữa…Tôi …Tôi phát điên lên mất!!! Ai đó…ai đó làm ơn cứu tôi với…CỨU TÔI VỚI…!!!

Vài ngày sau

     Hôm nay là ngày tôi qua đón mẹ con Khả Mi về nhà mới. Tôi thức dậy trong tình trạng vẫn còn sốt nhẹ. Mấy ngày qua tôi nằm liệt giường, sốt li bi và lịm đi không còn hay biết gì hết. Tôi chỉ nhớ mỗi lần thức giấc là những câu nói của anh Minh Hải ngày hôm đó lại ùa về lấp đầy tâm trí tôi. Tôi đang bị thương, bị một vết thương rất nặng trong tâm hồn. Vết thương đó quật ngã tôi khiến cho cơ thể tôi nặng nề và mệt mỏi như thể nó không phải là cơ thể của tôi vậy. Tôi cố lê bước ra khỏi giường và vào phòng tắm. Tôi hơi giật mình khi nhìn thấy tôi trong gương, không có gì để miêu tả chính xác tôi lúc này hơn bằng hai chữ “thảm hại”.  Chưa bao giờ trông tôi lại gầy gò, xanh xao nhường này. Đôi mắt tôi trũng xuống, đờ đẫn và thất thần. Nhìn tôi cứ như người nghiện thuốc ấy! Tôi khẽ nhếch mép cười ngán ngẩm. Dù sao thì hôm nay tôi cũng phải cố gắng! Khả Mi mà thấy tôi thế này chắc hẳn sẽ không vui, điều đó không tốt cho con tôi. Dẫu sao cũng đóng kịch lâu rồi, giờ cố thêm cũng có thiệt hại gì đâu! Tôi hớp một ngụm listerine để sốc lại tinh thần cho sảng khoái, cố gắng hoàn tất gọn ghẽ những công việc lặt vặt rồi lên đường.

     Ba mẹ Khả Mi chào đón ba con tôi cũng không mấy niềm nở. Tôi hiểu rõ lý do tại sao. Cành vàng lá ngọc của họ đã phải mang nặng đứa con đầu lòng cho tôi mà đến tận bây giờ, khi chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net