Tôi Yêu Nhà Tôi Lắm! (chương 18 - kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngô Thị Quỳnh Mai

CHƯƠNG 18 : KẾT

     Vậy là Khả Mi và tôi đã chính thức ly hôn. Hai mẹ con cô ấy đã dọn về nhà ông bà ngoại. Khả Mi được toàn quyền nuôi dưỡng Samsung. Còn tôi thì có thể đến thăm và chăm sóc con bất cứ lúc nào. Cô ấy không muốn Samsung thiếu thốn tình cảm của ba nên đã cho phép tôi khi nào nhớ con quá có thể đón con về nhà chơi một thời gian. Cuối tháng, hai chúng tôi thường tổ chức các buổi dã ngoại để đưa con đi chơi. Khả Mi cũng có vẻ đã ổn định lại tinh thần và không còn để tâm nhiều đến chuyện đổ vỡ giữa chúng tôi nữa. Tôi thoáng nghe mọi người trong công ty nhỏ to với nhau thời gian gần đây có một người đàn ông thường đưa đón Khả Mi mỗi chiều tan sở. Có lẽ cô ấy cũng đã tìm được một bờ vai vững chắc để nương tựa rồi. Nếu điều đó là thật thì tôi quả thực rất mừng cho Khả Mi. Khi còn là người đàn ông đầu gối tay ấp, tôi đã không thể chia sẻ hết những niềm vui, nỗi buồn cùng Khả Mi, thì hi vọng bây giờ người đàn ông kia sẽ bù đắp cho cô ấy những gì xứng đáng.

     Cuộc sống của tôi bây giờ tuy có hơi cô đơn nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, chuyện gì tới chắc chắn sẽ phải tới, điều quan trọng nhất là phải sống thật ý nghĩa cho hiện tại đang diễn ra. Tôi vẫn làm việc chăm chỉ và lo toan chu đáo cho con trai. Từ ngày tôi ly hôn với Khả Mi, ba tôi thường nhìn tôi với một ánh mắt buồn bã. Tôi biết, ba xót xa cho tôi lắm. Ba vẫn hay động viên tôi cứ cố gắng rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, điều quan trọng là không bao giờ bỏ cuộc. Những lúc như vậy tôi lại cảm thấy mình thật là bất hiếu. Ba đã hi sinh cuộc đời nuôi tôi lớn khôn, đảm đương luôn trách nhiệm làm mẹ, cố gắng dạy tôi nên người. Vậy mà ngần này tuổi rồi tôi vẫn chưa làm được gì để báo đáp công ơn, lại còn làm ba buồn phiền nhiều về chuyện gia đình riêng của tôi, tôi quả thật có lỗi rất lớn. Hai lần kết hôn và cả hai lần đều đổ vỡ, không ai dám nói trước mặt chứ đằng sau lưng kiểu nào người đời cũng đàm tiếu gia đình chúng tôi không ít thì nhiều tiếng xấu. Thà rằng mình tôi chịu, tôi cam lòng. Nhưng cả ba, cả anh chị, cả gia đình đều mang tiếng xấu vì tôi khiến tôi thấy mình đốn mạt quá đỗi. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là phải chăm lo cho ba, cho con, cho các cháu thật tốt, cáng đáng công việc để mọi người đỡ phần nào vất vả, có như vậy tôi mới cảm thấy lương tâm mình đỡ cắn rứt hơn.

     Còn về Kim Thái… tôi đã quyết định sẽ không đi tìm em nữa. Những tổn thương, những đau khổ mà em đã gánh chịu vì tôi như thế là quá đủ rồi. Có lẽ em hận tôi nhiều lắm. Nếu có tìm được em, rồi gặp nhau, tôi cũng không biết phải nói gì cho em hiểu và cũng không biết phải làm sao để em tha thứ. Thôi thì cứ để cho em có một cuộc sống riêng êm đềm, hạnh phúc bên những người em yêu thương, vậy sẽ tốt hơn nhiều. Gặp lại tôi chỉ khơi lại nỗi đau trong lòng em mà thôi. Hằng đêm tôi vẫn cầu nguyện cho em được sống hạnh phúc. Mong rằng trời cao đất rộng có thể thấu hiểu được nỗi lòng tôi mà ban cho em thứ hạnh phúc em đáng có.

     Trời đã sang đông, những đợt gió mùa đông bắc cứ tràn về liên tiếp khiến cho nhiệt độ vốn đã không cao lại còn hạ một cách đáng kinh ngạc. Cái lạnh tê tái khiến cho con người ta có cảm giác như máu trong huyết quản cũng muốn đông cứng lại. Tôi ngồi trong phòng với bộ quần áo dày cui, tay chân đều mang tất mà đôi lúc vẫn không thể tránh khỏi những cơn rùng mình vì trời quá lạnh. Tay cầm điều khiển và liên tục chuyển kênh nhưng không có chương trình nào khiến tôi “động lòng trắc ẩn” để có thể dừng lại lâu hơn một phút. Tiếng gõ cửa phòng bất chợt vang lên. Thật là đúng lúc, tôi cũng đang không biết phải làm gì.

-         Ai đấy? Mời vào!

-         Minh Lâm! – thì ra là anh Minh Hải

-         Sao anh? – tôi hơi cụt hứng một chút vì cứ hi vọng người gọi cửa sẽ là ba, là chị Ngọc Tú hay nhóc Hải Phong, hoặc bất cứ ai cũng được ngoại trừ anh trai tôi

-         Chú xuống bếp nướng khoai với anh không? – giọng anh hồ hởi

-         Nướng khoai? – Tôi ngạc nhiên trước cái ý tưởng đấy

-         Ừ! Trời lạnh quá nên anh nhóm cái bếp than ngồi sưởi cho ấm. Tiện thể trong nhà còn ít khoai lang nên anh muốn hai anh em cùng nướng ăn cho nóng bụng.

-         Ơ, em …-

-         Ơ cái gì mà ơ! Đi với anh! Chả phải hồi nhỏ hai anh em vẫn hay về nhà ông bà nội chơi và i óc đòi bà nướng khoai lúc trời tối sao? Đêm nay nhà có hai anh em thôi, mỗi người ở mỗi phòng trông cũng…cô độc lắm chú à – giọng anh có vẻ nài nỉ

-         Ủa chứ mọi người đâu cả rồi?

-         Ba đi với hội bạn thân còn chị Tú và thằng cu Phong về nhà ngoại chơi rồi. Thôi đừng chần chừ nữa! Nhanh chứ than tàn hết bây giờ - vừa nói anh vừa lại kéo tay tôi đi

-         Em tự đi được rồi mà…khỏi cần kéo em – tôi cứ lúng ta lúng túng trước thái độ phấn khích lạ thường của anh trai. Có vẻ như anh đang có chuyện gì vui lắm

-         Chú là chúa chần chừ đấy, không kéo mà được à! – anh nói cười vui vẻ

     Đúng là trời lạnh mà được ngồi bên bếp than nóng thì không còn gì tuyệt vời bằng. Tiếng than nổ lép bép, mùi khoai nướng chín muốn điếc mũi quyện mùi cháy sém làm lòng tôi cảm thấy vui lạ. Cái cảm giác này bình yên quá đỗi, cứ giống như được trở về với tuổi thơ vậy. Anh Minh Hải vừa ăn khoai vừa nói đùa với tôi mấy chuyện trên trời dưới đất của mấy ông bạn trong công ty. Cũng vui! Lâu rồi hai anh em mới nói chuyện lại thân mật như vậy! Tôi cũng tìm vài câu đố mẹo đưa ra thử anh, thế mà anh cũng trả lời được hết. Công nhận cái đầu của anh tôi cũng nhạy ra phết. Chúng tôi ngồi bên bếp than được một lúc. Cái lạnh bắt đầu lại xâm chiếm vì than đã gần tàn. Anh Minh Hải cất lời:

-         Em tái hôn đi Lâm!

-         Tái hôn ? Anh lại đùa! – tôi cười khẩy

-         Không! Anh nói thật đấy!

-         Với ai? Anh không thấy thằng em của anh đã hai lần “đứt gánh giữa đường” sao? Bộ anh nghĩ em còn hứng thú với người đàn bà nào hay em còn muốn dấn thân vào cái cuộc sống “tưởng như mơ” đó lần nữa hả?

-         Với Kim Thái! – anh nói to và chậm rãi từng từ một

-         Kim Thái? …

-         Ừ! – anh nhìn tôi như muốn khẳng định lại một lần nữa thật chắc chắn

-         Thôi đi anh Minh Hải! Chuyện này không phải là một ý tưởng hay đâu! Anh thừa biết…

-         Nghe lời anh đi! – anh cắt ngang lời tôi – Em hãy tìm Kim Thái và làm mọi cách để cô ấy quay trở lại với em đi!

-         Anh! Anh đừng có ép em như thế chứ! Bây giờ em còn mặt mũi nào để mà đi tìm cô ấy và xin cô ấy tha thứ cho em nữa! Với lại, em cũng không biết cô ấy đang ở đâu…

-         Anh biết!

-         Làm sao mà anh biết?- tôi trợn mắt ngạc nhiên

-         Lâm à, thực ra thì thời gian qua anh vẫn cố gắng để tìm cho bằng được manh mối về Kim Thái. Có vẻ như ông Đức Thịnh đã làm đủ mọi cách để “bảo vệ cho sự bình an” của con gái mình. Mất khá nhiều thời gian và công sức, giờ anh đã nắm trong tay được địa chỉ nơi ở hiện tại và một số thông tin quan trọng của Kim Thái – anh vừa kể vừa nhìn tôi với ánh nhìn tràn đầy hi vọng

-         Anh…anh làm điều đó để làm gì?

-         Vì anh có lỗi rất lớn với Kim Thái…và với đứa em trai yêu quý của mình! – anh nói chậm rãi và đôi mắt sụp xuống

-         Thôi anh đừng nhắc lại chuyện này nữa! Em sẽ không tới gặp cô ấy đâu! – tôi quay lưng toan bỏ đi

-         Đừng đi! – Anh đưa tay nắm chặt lấy vai tôi – ít nhất thì em cũng phải gặp con gái mình một lần chứ!

-         SAO? – Tôi quay phắt lại nhìn anh và bàng hoàng trước lời anh vừa nói

-         Kim Thái đã sinh cho em một bé gái rất đáng yêu đó Minh Lâm à! – vừa nói anh vừa đưa tay vào túi áo lấy ra một bức ảnh – Cô bé giống em như lột!

-         Con gái em ư?... – tay tôi run run cầm lấy bức ảnh

-         Con bé được ba tuổi rồi. Nó thua Samsung chỉ vài tháng thôi. Tên con bé là Phan Mai Lan

-         Phan Mai Lan ? Vậy là Kim Thái đã đặt tên con theo tên em?!

-         Đúng vậy! – nói rồi anh lại đưa tay vào túi áo và rút ra một phong thư – em cầm lấy cái này đi, trong này bao gồm kết quả xét nghiệm ADN mà anh và thám tử đã âm thầm làm và có cả địa chỉ nơi ở hiện tại của mẹ con họ đấy!

-         … - tôi ko nói được gì vì quá bất ngờ trước những thông tin anh Minh Hải cung cấp, đưa tay nhận lấy phong bì

-         Anh nghĩ em nên về phòng và đọc nó. Chắc em cần có không gian riêng để suy nghĩ lại mọi chuyện! – nói rồi anh đứng dậy dọn dẹp bếp than và ra ngoài

-         Gượm đã anh Minh Hải…! Anh có biết quãng thời gian qua Kim Thái, à không, là mẹ con cô ấy đã sống như thế nào không?

-         Anh không biết nhiều lắm. Anh chỉ biết là khi Kim Thái bỏ đi, cô ấy đã qua Úc sống với dì ruột 1 thời gian, đó là lúc cô ấy mang thai và sinh hạ bé Mai Lan. Khi con bé được khoảng hai tuổi ông Đức Thịnh đã đón 2 mẹ con Kim Thái về Việt Nam và lo chỗ ăn ở cho họ, lo cả việc làm cho Kim Thái.

-         Vậy…vậy Kim Thái đã có… người mới chưa anh?

-         À, hoá ra là chú đang lo vấn đề đó hả - anh tôi hắng giọng – cái này thì…anh không biết!

-         Vậy mà cũng nói em tái hôn lại với Kim Thái đi! Anh rõ khéo tưởng tượng!

-         Cái đấy là anh “đề nghị” nghiêm túc đấy! Hiện tại thì Kim Thái chưa có chồng. Đó là cơ hội tốt cho em. Còn nếu cô ấy có người yêu rồi thì còn phải phụ thuộc vào em có làm cho cô ấy bỏ anh ta và lựa chọn em được hay không!

-         Rõ ràng là em không thể nào làm được điều đó rồi! Tổn thương em gây ra cho Kim Thái lớn tới nhường đó cơ mà! – tôi ngậm ngùi

-         Nhưng anh nghĩ Kim Thái còn yêu em…- anh nói như bộc bạch

-         Yêu em? Sao anh chắc? – tôi cười khẩy với cái ý nghĩ đó của anh

-         Vì bé Mai Lan là bằng chứng rõ ràng nhất! – anh nhấn mạnh - Và giờ thì tuỳ thuộc vào em thôi. Anh đã làm tất cả những gì có trong khả năng của anh. Em hay suy nghĩ cho kỹ đi! Anh đi đón mẹ con Ngọc Tú đây, gần khuya rồi – nói rồi anh quay đi

     Tôi lên phòng và ngồi bó gối trên sofa, đầu óc hỗn loạn với bao suy nghĩ đang bủa vây. Tôi nhìn hình con gái mình và trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc khó tả. Quả thật con bé giống tôi như lột. Chỉ khác mỗi cái miệng. Miệng con nhỏ xinh chúm chím như miệng em vậy. Tôi xé phong thư và đọc tờ kết quả giám định ADN, tôi đọc đi đọc lại nhiều lần cho tới khi trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh về em, nói chính xác hơn là cái đêm “đúng nghĩa vợ chồng” của tôi và em, cái đêm cuối cùng để rồi hôm sau em đã rời bỏ tôi ra đi. Những dư vị ngọt ngào xen lẫn xót xa lại thi nhau ùa về làm nhức nhối trái tim tôi. Tôi … nhớ em quá! Tôi có nên đi tìm em không? Người thì cũng đã về, địa chỉ thì cũng đã có trong tay, đúng là chỉ còn phụ thuộc vào mỗi quyết định của tôi nữa mà thôi. Làm sao mà tôi có thể không muốn gặp em được cơ chứ, nhưng liệu rồi gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì đây? Tôi sợ nếu lại nhìn thấy em tôi sẽ không đủ can đảm để rời xa em lần nữa nếu như em không muốn ở bên tôi. Tôi sợ rằng vết thương lòng trong em lại trỗi dậy dày vò con tim bé nhỏ tội nghiệp. Tôi sợ em đã có người đàn ông khác. Tôi sợ…tôi sợ em đã hết yêu tôi rồi. Nỗi sợ - đúng! Nỗi sợ hãi đối với tôi bây giờ thì quá nhiều. Còn sự quyết đoán ư, nó chả có tí kí lô nào trong tôi bây giờ cả. Tôi vò đầu bứt tai, tôi suy nghĩ và tôi…bực mình vì chính cái sự hèn nhát của mình. Thôi! Không nghĩ nữa! Tôi quờ tay lấy điều khiển bật ti vi lên xem. Vừa mở lên thì chương trình đập vào mắt tôi là “Đồ Rê Mí” – một cuộc thi tài năng về khả năng ca hát của các cháu bé do đài truyền hình Việt Nam tổ chức. Nhìn sự hồn nhiên của các bé, nét tươi vui, sự dí dỏm xen lẫn đáng yêu làm tôi thích thú. Có nhiều cháu còn nhỏ xíu xiu, khi được phỏng vấn thì trả lời những câu hết sức ngô nghê làm tôi phì cười! Đúng là trong sáng như trẻ con! Bất giác tôi nhìn xuống tấm ảnh bé Mai Lan nãy giờ vẫn còn cầm trên tay, rồi chợt nghĩ đến nếu con bé mà cũng đi thi chương trình này thì chắc chắn nó sẽ cần lắm một người cha bên cạnh. Tôi thoáng rùng mình khi nghĩ tới cảnh bạn bè hỏi con “ba của cậu đâu rồi”, và cô bé sẽ phải tủi thân mà nói nó không có ba hoặc ba nó chết rồi làm tôi thấy đắng nghét nơi cổ họng. Rồi nó sẽ phải khóc thật nhiều khi nhìn bạn bè xung quanh có ba đưa ba đón đi học, có ba dẫn đi chơi, có ba mua quà bánh, có ba để yêu thương, nũng nịu. Và rồi nó sẽ hỏi em là tại sao nó không có ba, và rồi em sẽ cảm thấy đau lòng và khó xử không biết phải trả lời với con như thế nào…và rồi…và rồi… Stop! Tôi không muốn nghĩ nữa! Càng nghĩ càng thấy mình có quá nhiều tội lỗi! Điều đúng đắn nhất tôi nên làm bây giờ có lẽ là Hành Động. Và, tôi đã biết mình sẽ phải làm những gì!

***

     Tôi cho xe vào bãi đậu, kiếm chỗ ưng ý rồi dừng xe lại. Hôm nay, tôi đi gặp mẹ con em. Tôi mặc bộ quần áo mà mình ưa thích, bộ quần áo gắn liền với nhiều kỷ niệm mà tôi trân trọng trong quá khứ, quan trọng nhất, nó chính là bộ đồ tự tay em chọn mua tặng tôi. Tôi với tay ra ghế sau lấy … con cá sấu nhồi bông ngộ nghĩnh mà tôi đã phải đứng chọn cả tiếng đồng hồ trong shop mẹ và bé. Tôi còn mua thêm một lẳng bánh kẹo lớn nữa. Chả biết khẩu vị bánh kẹo này có hợp với con không, nhưng mà…nó hợp với tôi. À, là vì tôi nghĩ nếu con giống tôi thì chắc nó cũng sẽ thích những thứ này thôi mà. Có lẽ tôi hơi điên một chút, mà thôi kệ, dù gì thì ý tưởng đi gặp mẹ con em cũng đủ điên khùng rồi nên có điên thêm một chút cũng không sao. Tôi hít một hơi thật sâu và cười nhẹ một cái lấy tinh thần. Tôi bấm thang máy và đi lên lầu 6, miệng đọc lẩm nhẩm số tên căn hộ của mẹ con em. Mặc dù tôi đã nhớ rất rõ nhưng tôi vẫn không thể dừng đọc lại được. Tôi…hồi hộp quá! Thang máy tới lầu 6, tôi bước ra và dạo bước trên hành lang tìm số căn hộ. Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy nó. Hôm nay là cuối tuần, tôi hi vọng sẽ có mẹ con em ở nhà. Hít sâu thêm một lần nữa, tôi lấy hết can đảm nhấn chuông cửa. Ngay lập tức bên trong nhà có người hỏi vọng ra thông qua hệ thống camera chuông cửa:

-         Xin chào! Cậu tìm ai? – giọng nói này chắc của một người phụ nữ đã khá lớn tuổi

-         Dạ, chào bác! Cho cháu hỏi đây có phải nhà cô Kim Thái không ạ?

-         Đúng rồi! Cậu là ai?

-         Dạ cháu là…một người quen của Kim Thái ạ…

-         Cậu đợi chút, tôi sẽ ra mở cửa!

    Cửa mở:

-         Chào cậu!

-         Dạ, cháu chào bác!

-         Cậu tên gì vậy?

-         Dạ cháu tên Minh Lâm ạ!

-         Minh Lâm? … À, ra là cậu! – người phụ nữ tỏ ra là đã biết tôi từ lâu

-         Dạ…bác biết cháu ư?

-         Tất nhiên rồi! Vì tôi là dì ruột, chị gái của mẹ Kim Thái mà!

-         Ồ cháu xin lỗi! Tại cháu…cháu chưa gặp dì bao giờ nên…

-         Cậu đừng gọi tôi là dì! Tiện thể thì Kim Thái không có nhà! Nếu cậu vội thì có thể về, tôi sẽ chuyển lời tới Kim Thái sau – bà ấy như có vẻ đang đuổi khéo tôi

-         Dạ không! Cháu không vội gì cả! Cháu tới đây là muốn được gặp Kim Thái…Dì…à không, bác có thể cho cháu vào nhà chơi và đợi Kim Thái về được không ạ?

-         …- bà ta ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị và đánh con mắt lướt qua hết toàn bộ dáng dấp của tôi lúc này – thôi được, mời cậu vào!

-         Dạ, cháu cảm ơn bác!

     Căn hộ của Kim Thái quả thật xinh đẹp. Từ màu sắc tới các trang thiết bị, nội thất đều rất hài hoà với nhau. Trong nhà còn có nhiều hoa tươi, không khí mát mẻ và thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Tôi đặt lẳng kẹo bánh lên bàn và con cá sấu lên sofa, toan quay sang hỏi thăm sức khoẻ mẹ con em từ người dì thì đột nhiên nghe âm thanh “tít tít” vui tai. Tôi hướng mắt về phía có ấm thanh phát ra thì bắt gặp một con bé bụ bẫm dễ thương, tóc búi một cục nhỏ xíu trên đỉnh đầu, vận bộ đồ cộc mát mẻ, chân đi đôi dép có gắn còi, hai tay cầm 2 que kẹo mút thật to vừa đi lon ton vừa hét “bà ơi, bà ơi”. Lòng tôi chộn rộn hẳn lên khi thấy con bé. Đây đích thị là Mai Lan rồi. Mặt tôi hăm hở, tay tôi run run. Tôi tiến về phía bé Mai Lan, cúi xuống định ẵm con lên nhưng con bé bỗng giật mình lùi lại, mắt nó mở to tròn xoe nhìn tôi và…mặt thì tỏ rõ sự sợ sệt.

-         Cậu đừng lại gần nó!

-         Nhưng…thưa bác… - tôi lúng túng

-         Tôi đã bảo cậu đừng lại gần nó mà!

     Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nghe một tiếng “cốc” thật to ngay phía trên và đầu tôi thì đau điếng. Trời đất! Con bé nó lấy cây kẹo mút làm “vũ khí” để “hành hung” tôi. Tôi lấy tay xoa chỗ đau và nhìn con chằm chằm. Con bé cũng nhìn tôi y như tôi nhìn nó vậy. Được khoảng mười giây thì nó bắt đầu mếu máo và khóc thật to. Bà dì vội vàng lại ẵm nó lên và dỗ dành nó. Con bé vẫn tiếp tục khóc. Tôi cũng hoảng quá, không biết phải làm gì hết, liền vội vàng mở lẳng kẹo lấy một bịch kẹo dẻo ra đưa con bé để dụ nó nín. Ấy thế mà nó cầm bịch kẹo rồi quăng thẳng lại cho tôi! Ối trời! Sao mà con bé này kì lạ thế nhỉ! Lại còn bướng nữa! Vậy là hiểu rồi, tính nó y chang tính mẹ nó còn gì! Nghĩ đến đó tôi bỗng nhiên thấy trong lòng vui lạ. Vậy là mình lại có thêm một “Kim Thái con” nữa, tha hồ mà cưng nựng, mà chăm sóc, sướng nhé!

-         Giờ thì cậu hiểu tại sao mà tôi nói cậu đừng có lại gần con bé chưa?

-         Dạ…cháu….

-         Là vì con bé này nó “hung dữ” lắm, đặc biệt với người lạ đó! Ngay cả tôi với Kim Thái mỗi lần trông nó còn “phát khùng” lên được! Nó rất thích “động thủ” chân tay, đã thế lại còn thích ăn vạ nữa. Trường hợp của cậu là một ví dụ minh hoạ rõ nét! Cậu hiểu rồi chứ!

-         À ra thế! – tôi phì cười- Chắc nó giống mẹ phải không bác?

-         Chứ còn sao nữa! – bà dì bỗng bật cười – Hồi Kim Thái còn nhỏ, tôi với mẹ nó cũng bao phen vất vả vì cái tính ương ngạnh này đó!

     Rồi tôi với bà dì lại tiếp tục “công cuộc” dỗ trẻ nít nín. Con bé không chịu cho tôi lại gần, có lẽ vì sợ người lạ. Bà dì phải vừa dỗ ngon dỗ ngọt, vừa vuốt lưng cho nó, cho nó dụi đầu vào ngực, vào vai nó mới bắt đầu nín. “Kim Thái con” vừa có dấu hiệu ổn thì… “Kim Thái mẹ” về. Cửa vừa bật mở là tim tôi ngừng đập mất mấy giây. Em đứng đó với đôi mắt sững sờ nhìn tôi làm tôi không biết phải phản ứng như thế nào. Cảm giác lạnh toát chạy dọc từ sống lưng lên tới tận gáy, tay chân ra mồ hôi, tim đập thình thịch. Chúng tôi cứ thế đứng nhìn nhau rất lâu (chắc là lâu)… Mãi một lúc sau tôi mới cất được lời:

-         Đã lâu quá rồi…

-         Anh tới đây làm gì? – giọng em lạnh lùng

-         À…anh…anh chỉ muốn tới thăm mẹ con em thôi… - tôi lúng túng

-         Vậy à? Vậy thì anh thấy rồi đấy! Mẹ con tôi đều khoẻ cả! Vẫn sống tốt! Chưa ai chết cả! Xong rồi đấy, anh có thể về!

-         Anh…anh biết là anh không nên đến đây…

-         Biết là không nên mà sao còn đến?! – giọng em gay gắt – Anh thông minh lắm mà không lẽ không phân biệt được việc gì nên, việc gì ko sao?

-         Tất nhiên là anh biết không nên xuất hiện trước mặt em nữa, nhưng…

-         Nhưng cái gì? Hay là anh muốn tới để chứng tỏ cho tôi thấy anh đang hạnh phúc với cô ta ra sao?

-         Không! Không phải vậy!

-         Thế anh tới đây làm gì? Ở đây chả có việc gì cho anh cả!

-         Kim Thái à, làm ơn…xin em hãy bình tĩnh…bình tĩnh một chút đi em!

-         Không bình tĩnh gì hết! Mời anh ra khỏi nhà tôi ngay! Ra ngay lập tức! – em hét lên

    Bỗng bé Mai Lan khóc thét lên, có lẽ là nó thấy chúng tôi to tiếng khiến nó sợ hãi. Tôi toan quay qua dỗ con nhưng Kim Thai đẩy tôi ra phía cửa và không ngừng nói:

-         Anh đi ngay đi! Anh có thấy anh làm cho con tôi sợ quá mà khóc thét lên không? Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anh đã làm cho cuộc đời tôi đen tối chưa đủ hay sao mà bây giờ còn muốn làm hại con tôi nữa! Đi đi! CÚT ĐI! TÔI GHÉT ANH!

     Kim Thái không để cho tôi có cơ hội nói lời nào và đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn còn bần thần vì những việc vừa xảy ra thì cửa lại mở, áo khoác, chìa khoá xe,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net