Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Đôi lời :

Có kết quả rồi, số lượng chọn dùng tên Nhật nhiều hơn. Vậy mình sẽ đổi thành tên Nhật. Mình cũng sẽ chỉnh sửa lấy tên Hán Việt thành hiệu của các chức, từ chương này trở đi.

Ví dụ : " Hoa Khanh " -> " Xuân Khanh "

" Sương Dung Tần " -> " Nhật Hướng Tần "

Nhưng đó là cấp bậc từ tam giai Tần/ Khanh trở xuống, đến nhị giai thì sẽ đổi thành các hiệu có sẵn.

Ví dụ : " Xuân Khanh " -> " Hiền Nhân "

Thật ra mình muốn dùng Hán Việt hơn, chủ yếu do fic triển dài tập, nên lúc đọc nhiều mọi người cũng có thể nhớ đôi chút. Mình cũng đã hỏi một vài bạn ở ngoài, cũng cảm ơn các bạn đó đã cho mình ý kiến. Rất vui vì được mọi người ủng hộ suốt thời gian qua.

Chúc các bạn đọc vui vẻ.

Được phép ngồi trên bàn ăn cùng hoàng đế là một ân sủng to lớn, cũng thể hiện thái độ coi trọng của hoàng đế đối với người đó.

" Trẫm nghe nói Xuân Khanh yêu thích đánh cờ? "

Haruchiyo cười lạnh, nghe nói còn không bằng là tự hắn cho người điều tra.

" Vâng, thần từ nhỏ đã hứng thú với chúng, khiến hoàng thượng chê cười rồi "

Takemichi nhướng mày, cười bảo : " Xuân Khanh sở thích tao nhã, trẫm nào chê cười ngươi "

Haruchiyo kéo khóe miệng, khiêm tốn nói : " Hoàng thượng quá khen, thần hổ thẹn "

Lúc này, âm thanh của Lưu Xuyên từ bên người truyền vào.

" Hoàng thượng, bữa khuya đã chuẩn bị xong "

" Mang vào "

Lập tức ba năm cung nữ mang mỹ thực vào, phút chốc đặt đầy chiếc bàn nhỏ.

Lưu Xuyên đứng cạnh Takemichi, thành thạo cầm ngân châm đưa qua từng món, không thấy ngân châm chuyển màu, mới an tâm nói : " Hoàng thượng, thần đã kiểm tra không có gì bất thường "

" Được rồi, ngươi lui xuống đi "

Thường ngày Lưu Xuyên vẫn luôn ở bên hầu hạ Takemichi ngự thiện, nhưng hôm nay đã có kẻ thực hiện nghĩa vụ này. Thế là hoàng đế không chút lưu tình đuổi người đi.

Haruchiyo coi như đã hiểu, nhẫn nhịn nâng đũa ngọc, lớn mật mà vẻ phần thịt cá ra khỏi xương, đặt vào bát của Takemichi.

" Thần lớn mật, xin hầu hạ hoàng thượng dùng thiện "

Takemichi cũng không nghiêm khắc, xem việc Haruchiyo tự tiện gắp thức ăn cho mình là bất kính, trái lại còn cảm thấy thú vị.

" Xuân Khanh có lòng, trẫm rất vui sướng "

Akashi Haruchiyo, trẫm muốn xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu.

Tính tình người càng không tốt, Takemichi càng ác liệt muốn trêu chọc. Bấy lâu ngoại trừ triều chính, hắn đã không có hứng thú với những thứ khác. Hiện giờ xuất hiện không ít thú vui, nếu làm lơ nó, hắn không phải là hắn nữa rồi.

Bữa khuya rất nhanh kết thúc, cung nữ tiến vào dọn dẹp bát đũa, việc chính cũng nên bắt đầu.

Huân hương không biết được châm lên từ lúc nào, làn khói nhẹ nhàng toát từ cỗ lư hương được chế tác cẩn thận tinh mỹ, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng của hoa linh lan.

Haruchiyo hầu hạ hoàng đế cởi y phục, đôi mắt nheo lại nhìn dáng người thon dài ẩn hiện. Tâm tư không ngừng xoay chuyển, dục vọng đen tối ẩn sâu trong lòng cũng dần trồi lên.

Hắn quỳ xuống, một tay nâng chân hoàng đế, một tay từ từ cởi giày, dù là khom lưng cúi đầu, nhưng động tác vẫn tao nhã, khí thế càng không có nửa điểm thấp hèn.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, dung nhan của Haruchiyo càng thêm vài phần tuấn lãng, khó trách Minh Khang vương lại muốn đưa hắn vào cung. Với nhan sắc này- đến cả Takemichi đã gặp qua vô số tuấn nam mỹ nữ, trong phút chốc cũng khó tránh khỏi nhìn đến ngẩn ngơ.

" Lời đồn về Xuân Khanh quả không sai, mỹ nhân đệ nhất kinh thành nếu gặp mặt ngươi đây, cũng sẽ xấu hổ vì tài sắc không bằng "

Haruchiyo đời này có ba cái ghét, ghét kẻ không đầu óc, ghét món cay, cuối cùng là ghét người thưởng thức khuôn mặt này của hắn.

Nhưng dù sao kẻ này cũng là hoàng thượng, hắn không thể một đao chém chết y, càng không thể vì lời này mà nảy sinh bất kính với y.

" Hoàng thượng quá đề cao thần rồi "

Takemichi nhướng mày, bàn tay vươn lên, tháo kim trâm trên tóc Haruchiyo xuống, nở một nụ cười hiền hòa : " Trẫm tự hỏi, một lát ngươi có tức giận nổi điên mà dùng trâm ám sát trẫm hay không "

Nếu là người khác, bị hoàng đế hỏi như vậy sợ là đã mặt mày tái mét quỳ xuống, nhưng Haruchiyo thì không như thế, động tác của hắn cũng không vì lời này mà dừng lại, chậm rãi cởi chiếc giày còn lại trên chân đế vương.

" Xin hoàng thượng khai ân, thần nào có gan làm thế "

Dù không có gan mưu sát hoàng đế, hắn lại có gan đè y xuống khinh khi.

" Trẫm biết, chỉ đùa ngươi một chút thôi "

Tâm tư đế vương, vốn không dễ phỏng đoán, lời nói đùa hay thật, chỉ cần kẻ thông minh liền hiểu.

Long sàn phủ xuống một tầng tơ vàng, Haruchiyo rũ mi, thế nhưng mạo phạm chủ động rướn người chạm vào môi hoàng đế.

Takemichi cũng không tránh đi, có chút ngây ngô đón nhận nụ hôn này, môi lưỡi mềm mại va vào nhau, tạo nên âm thanh khiến người đỏ tận mang tai.

Lưỡi Haruchiyo càn quấy trong khoang miệng Takemichi, như một chú rắn nhỏ quậy phá hang động của mình, đem tất cả mỹ vị nhân gian nó cất giữ nuốt vào bụng.

Gần *một khắc, nụ hôn mới dừng lại, Takemichi không nhịn được thở dốc, con ngươi cũng phiếm lên tầng hơi nước.

* Một khắc = 15 phút

Takemichi hơi giơ tay vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của Haruchiyo, hít lấy một hơi dài thì thầm : " Được rồi, đến đây thôi "

Bàn tay đang mò mẫn eo của đế vương dừng lại, Haruchiyo nheo mắt, gương mặt mỹ lệ hơi xụ xuống. Tên cẩu hoàng đế này, thịt đã dâng đến tận miệng còn muốn dừng lại.

Nhớ đến tư vị hôn môi khi nãy, thật mềm mại, hắn rất thích. Chỉ là không ngờ người này lại ngây thơ trên phương diện này như thế, đến cả hôn môi còn vô thức nín thở.

Nhưng như vậy mới thú vị.

Haruchiyo nhíu nhíu mày, tính toán tác dụng của cẩu hoàng đế, dùng để phát tiết dục vọng cũng không tồi.

Nếu để người khác biết được suy nghĩ của hắn, thế nào cũng tức giận mắng hắn to gan, dám lấy hoàng đế ra để phát tiết, đúng là lo sợ mạng mình quá dài.

Đột nhiên mí mắt Haruchiyo nặng trĩu, phát hiện ra bản thân thế nhưng có chút buồn ngủ, hắn lập tức nhận ra lư hương có vấn đề. Tên cẩu hoàng đế này quả nhiên không muốn thị tẩm hắn.

Takemichi không nghĩ Haruchiyo chủ động như vậy, cũng nhận ra một chút gì đó không đúng. Hơn hết hắn không có ý định sủng hạnh y, qua một nụ hôn liền dừng lại.

Lư hương đã phát huy tác dụng, Haruchiyo ôm lấy eo Takemichi, đem người bao chặt lấy, mới mĩ mãn kéo người nắm xuống, nhắm mắt ngủ.

Takemichi vốn từ nhỏ đã thông minh sáng suốt, rất nhiều chính sách hắn đưa ra trong một năm đăng cơ này đều có hiệu quả tốt. Dù vậy, đối với vấn đề phương diện tiếp xúc da thịt- vẫn là có chút mù mịt.

Từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn trọng, hắn nhưng thật ra chưa từng có hứng thú với điều này.

Nhưng dù vậy, trong tư tưởng của Takemichi, hắn chắc chắn phải là người nắm giữ chủ động, vì vậy hiện giờ bị Haruchiyo ôm vào lòng, hắn liền cảm thấy- không đúng.

Có lẽ, về sau phải tìm hiểu kĩ vấn đề này.

Chú thích :

- Hoa Viên Võ Đạo : Hanagaki Takemichi
- Xuân Thiên Dạ : Haruchiyo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net