Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Haruchiyo dậy từ rất sớm, hắn còn phải hầu hạ cẩu hoàng đế thay y phục thượng triều.

Bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng, đêm tối vẫn chưa vơi đi, Haruchiyo dùng bữa cùng Takemichi, sau đó đứng trước Long Thành Điện cung tiễn hoàng đế rời đi, hắn mới coi như xong việc.

Haruchiyo ngồi kiệu trở về Như Xuân Điện, dọc đường đi còn bắt gặp không ít cung nữ thái giám, thấy kiệu của hắn đều là khom người hành lễ.

Lúc này trong điện đã có rất nhiều lễ vật, là do các phi tử khác dâng tặng. Haruchiyo cười mỉa mai, nhưng vẫn là phân phó với cung nữ hầu hạ bên cạnh mình.

"Hạ Mai, ngươi cho người đem đi, nhớ ghi chép lại"

"Vâng"

Hạ Mai hành lễ, nhanh chóng theo lệnh chủ tử mà làm.

Lúc này, bên ngoài tổng quản thái giám đã đến.

"Tam giai Xuân Khanh tiếp chỉ"

"Có thần"

Haruchiyo quỳ xuống, không cần nghĩ cũng biết thái giám đến làm gì.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Tam giai Xuân Khanh ôn nhu chu đáo, thiên tư thông tuệ, có công hầu hạ nay trẫm phong làm nhị giai Hiền Nhân, ban ở Tâm Liên Điện, thưởng mười vạn hoàng kim, mười viên dạ minh châu, mười thước *lụa tơ sen,... một bộ *vi kì ngọc, một bội kiếm Sương Lăng, khâm thử"

* Lụa tơ sen hay đơn giản là lụa sen là một loại vải được dệt bằng sợi kéo từ cuống sen.

* Vi kì còn là tên gọi khác của cờ vây.

"Thần tiếp chỉ, tạ hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

Nhận lấy chiếu chỉ, Haruchiyo liếc mắt ra hiệu với cung nữ tâm phúc của mình.

Lâm Lâm nhanh chóng lấy ra một hầu bao, nhét vào tay của tổng quản thái giám.

"Công công vất vả"

Tổng quản thái giám cũng không chối bỏ, tự nhiên tiếp nhận nhét vào tay áo, nở nụ cười nói:

"Hiền Nhân tri thư đạt lễ, tiền đồ vô lượng"

Nói rồi cúi đầu hành lễ, xoay người ra khỏi Như Xuân Điện.

Haruchiyo thấy bóng tổng thái giám đã đi xa, hắn cười lạnh, một canh giờ sau đồ đạc đã được cung nhân dọn đến Tâm Liên Điện.

Haruchiyo ngắm nhìn cây hoa anh đào ở Tâm Liên Điện, chẳng biết tên hoàng đế kia có dụng ý gì, cả hai điện thế mà đều có anh đào.

Chỉ là hầu hạ một lần liền ban cho chức vị Hiền Nhân, phải biết hiện giờ trong hậu cung, hắn xem như là người có chức vị cao nhất.

Hơn hết, chưa từng có một hoàng đế nào lại ban cho phi tử của mình vũ khí giết người cả.

Sương Lăng kiếm, Haruchiyo vuốt trên mặt kiếm, híp mắt, thật là một thanh kiếm sắc bén. Vung tay một cái, đầu người cũng dễ dàng rơi xuống.

Việc hoàng thượng ân sủng thứ tử của thái sư đã truyền khắp nơi, không ít quan đại thần đều cảm thấy đây là cơ hội trời cho của Khang Minh vương. Nhưng cũng rất nhiều người sợ hãi, địa vị của Khang Minh vương đã đủ cao, hiện giờ lại trong ứng ngoài hợp, khó mà nói.

Đương nhiên, e ngại thì e ngại, trước mắt vẫn không có người dám ra mặt chống đối Khang Minh vương.

Takemichi liếc mắt nhìn các quan đại thần bên dưới, thần sắc mỗi người một khác, nhưng tâm tình thật thì luôn che giấu trong lòng. Chốn quan trường như ao hồ sâu không đáy, bất cẩn liền vạn kiếp bất phục.

"Trẫm nghe bẩm báo huyện An Dương gặp đại nạn, ôn dịch hoành hành khắp nơi, không ít bá tánh vì nó mà mất mạng, chẳng hay các khanh có ai nghĩ ra cách giải quyết ôn dịch lần này?"

Chúng thần nhìn nhau, đều không muốn làm chim đầu đàn, tính tình hoàng thượng âm tình bất định, dẫu là một minh quân người đời kính nể, nhưng lại không giống tiên đế dùng tâm mà đối nhân xử thế. Sợ nếu nói đều không phải, lại chọc giận vị hoàng đế này, thế là trong triều, nhất thời im lặng.

Takemichi kéo khóe môi, hiện lên một tia cười lạnh, tấu chương bị hắn ném thẳng xuống đại điện. Phát ra âm thanh vang dội, đánh mạnh vào tim chúng thần ở đây.

"Tốt! Tốt! Một đám quan đại thần tài giỏi, vậy mà việc cỏn con này cũng không giải quyết được, trẫm trọng dụng chúng khanh há phải uổng phí tâm tư"

Lời của Takemichi quá sắc bén, nhất thời khiến chúng thần sợ vỡ mật, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ lỗi.

Takemichi liếc mắt một lượt, buồn bực phủi tay áo: "Đứng lên hết đi"

Lúc này, một bóng người chậm rãi bước ra, so với đám quan mặt mày già cỗi, thì y tựa như hạc trong bầy gà.

"Hoàng thượng bớt giận, tránh tổn hao long thể"

Takemichi trầm mặt nhìn vị hạc trong bầy gà này, đôi mắt thâm thúy không dấu vết đánh giá y.

"Hộ bộ ¹tả thị lang nói vậy, hẳn đã có giải pháp?"

Hộ bộ tả thị lang là một nam nhân anh tuấn, gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tính tình người này ôn hòa, cũng không kết bè kết phái, nhưng Takemichi vẫn biết, y có một bằng hữu giao hảo vô cùng thân thiết, đó là trưởng tử của Khang Minh Vương - Akashi Takeomi.

"Khởi bẩm hoàng thượng, theo thần được biết ôn dịch lần này mặc dù tính lây lan nhanh chóng nhưng lại rất dễ điều trị. Thần kiến nghị trước tiên truyền lệnh cách ly những người mắc bệnh, phái vài ²quan y phó từ Thái Y viện đến huyện An Dương, ngoài ra ban bố cáo thiên hạ triệu tập những đại phu tài giỏi đến, chỉ cần dốc lòng chữa khỏi ôn dịch, sẽ được vua ban thưởng"

"Như vậy dân chúng sẽ càng hiểu sâu sắc tấm lòng yêu dân như con của hoàng thượng"

Takemichi nghiêng đầu, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Cách ly là một chuyện, nhưng có nơi để cách ly hay không là một chuyện, đã biết tường tận ôn dịch ở An Dương như vậy, có lẽ cũng đã cho người điều tra qua. Nếu thế hẳn là y đã nắm chắc khả năng giải quyết việc này, phải nói không hổ là trưởng tử của Tát Dã Chân sao?

"Rất tốt! Quả nhiên là nhi tử của Chân ái khanh, hổ phụ sinh hổ tử. Tát Dã Chân, quả nhiên rất biết dạy con"

Năm đó khi tiên hoàng còn tại thế, Tát Dã Chân đã cùng ông xông pha không biết bao nhiêu trận mạc, lập vô số công lớn. Khi ấy, Takemichi vẫn còn là thái tử, trong lòng cũng rất kính nể y.

Chỉ là sau này tiên đế băng hà, Tát Dã Chân tuổi cũng đã lớn, không ra chiến trường nữa, mà là đảm nhiệm chức binh bộ thượng thư hàm chánh nhị phẩm. Dù vậy, Takemichi vẫn không thiếu sự nể phục với vị đại nhân này.

Tát Dã Chân nghe đến mình, gương mặt điềm nhiên, giọng nói tràn đầy cung kính: " Hoàng thượng quá lời, thần chỉ làm trọn bổn phận của một phụ thân"

Nói thì nói thế, nhưng rõ ràng Takemichi vẫn nghe được một chút tự hào trong lời của hắn. Ý cười lướt qua mắt, Takemichi cao giọng.

"Nếu đã vậy, trẫm sẽ giao việc này cho hộ bộ tả thị lang giải quyết, nếu hoàn thành tốt trẫm sẽ có thưởng"

Shinichirou à, quả nhiên không hề đơn giản.

Người này bình thường đều rất an phận, cũng không lộ tài gì, nhưng giờ đột nhiên bước ra trước mặt hắn, chỉ sợ là vì- muốn có thành tựu để hậu thuẫn cho đệ đệ mình trong hậu cung.

Nghe đồn Shinichirou rất yêu thương hai đệ đệ và một muội muội của mình. Xem ra lời đồn không sai.

Shinichirou khom lưng, cúi đầu giọng nói cung kính: "Thần đa tạ hoàng thượng ân điển"

Takemichi phất tay áo, đứng lên, nhìn quanh chúng thần một lượt: "Nếu không còn ai dâng tấu, vậy thì bãi triều"

"Cung tiễn hoàng thượng"

Takemichi ngồi trên *ngự liễu nhàm chán híp mắt, lần này chỉ là thử một lát, đám quan viên đó đúng là già cả rồi, không còn minh mẫn như trước nữa.

* Kiệu của vua còn được gọi là ngự liễu hoặc Long liễu.

"Bãi giá đến Chân Lam cung"

Chân Lam cung là nơi ở hiện tại của Manjirou, nghe đồn người này ba tuổi đã giương cung cưỡi ngựa, mười tuổi đã lấy một địch mười là một thiên tài võ thuật hiếm có, quan hệ rất tốt với phó tướng Ryuguji Ken.

Ghi chú:

[1] Tả thị lang: Thời Nguyễn, Thị lang là chức trong một bộ đứng đầu các viện hoặc phủ như Nội vụ phủ hoặc Vũ khố. Chức Thị lang bao gồm hai quan Tả, Hữu Thị lang.

Thị lang thời Nguyễn không còn là quan phó Thượng thư vì thời này, phó quan Thượng thư là các quan Tả Hữu Tham tri. Việc này đồng nghĩa với chức Thị lang là chức quan cao thứ 3 trong một bộ.

Nguồn tham khảo: Wikipedia.

[2] Quan y phó: chức vụ trong Thái Y viện.

Đứng đầu là Ngự Y -> Phó Ngự Y -> Quan Y Chính -> Quan Y Phó -> Quan Chính Y -> Phó Y Sinh.

Lưu ý: Đây chỉ là hư cấu, tác giả đã dựa theo tài liệu về Thái Y Viện của triều Nguyễn, dưới thời vua Minh Mạng.

Nguồn tham khảo:https://mocban.vn/thai-y-vien-trieu-nguyen-qua-tai-lieu-moc-ban/

Mèo: Mình vốn không rành về các chức vụ quan lại thời phong kiến, nên khi viết đã tìm hiểu rất nhiều. Dù vậy vẫn sẽ có sai sót, mong mọi người nhắc nhở và thông cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net