-Gặp lại nhau (Haitani Ran)-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em: reader
Anh, hắn: Haitani Ran
———————————————————
"Em như là đại dương xanh ngắt khiến bao người ao ước
Còn anh là đám lá khô rơi lặng yên..."

Em - người con gái hiền lành, tính cách tốt bụng, luôn được mọi người quý mến. Khuôn mặt em rất đỗi bình thường, cũng không đẹp nhưng cũng chẳng xấu xí, nó khiến người ta nhìn vào mà chẳng thể nào ghét em được. Em còn sở hữu một đôi mắt đen huyền, sâu thẳm. Cũng có thể xem đôi mắt ấy thật huyền bí? Cuộc sống em luôn bình yên, ai cũng đối xử tốt với em, cũng chỉ vì tính cách của em mà nhỉ?
Anh, hắn - Haitani Ran, có cuộc sống trái ngược với em hoàn toàn. Vì là một trong hai người cầm đầu của Roppongi nên hắn cũng không ít kẻ thù quay quanh. Thường ngày, không đánh đấm thì cũng đi dạo quanh công viên hoặc ghé vào một cửa hàng tiện lợi nào đó mua một ít đồ. Đôi khi có một số thằng máu liều nhiều hơn máu não mà chấp cả hắn ta, tất nhiên kết quả là bị hắn đánh cho tơi tả rồi. Cũng chính vì vậy mà hắn lại nghĩ rằng mình là người mạnh nhất, không ai qua nổi.

Rồi cũng có ngày, hai người gặp nhau rồi thần tình yêu đã nhắm trúng họ. Nhưng liệu câu chuyện tình này có tốt đẹp?

Một ngày hè nóng nực, em đang đi dạo quanh công viên để hóng tí gió. Cũng phải thôi, ở nhà nóng nực quá mà, cái máy lạnh lại còn hư nữa! Cộng thêm cái hè oi bức như này thì ai mà chịu cho được.
Định ghé vào một cửa hàng nào đó để mua một cây kem lạnh và một lon nước ngọt để giải nhiệt. Em tình cờ bắt gặp một anh chàng có mái tóc đen đan xen với màu vàng, cùng với đôi mắt tím bị bao vây bởi một đám côn đồ to con hơn anh rất nhiều. Bị đánh cho bầm dập, đầu rỉ xuống từng giọt máu. Em hoảng hốt, chẳng biết làm thế nào thì nãy ra một ý tưởng.
-Ở đây này!!M-mau tới bắt hết lũ này đi chú cảnh sát..!
Em lấy hết can đảm mà hét lớn, vờ như đang gọi cảnh sát tới, em sợ kế hoạch sẽ không thành công nhưng may mắn là bọn chúng đã bị đánh lừa, sợ hãi mà chạy trốn. Khi đã đảm bảo rằng bọn chúng đã chạy đi hết, em mới lại gần anh mà lo lắng, chẳng biết anh còn sống hay đã ngỏm rồi..
Em khẽ lay người anh, không nhúc nhích hay động đậy. Giật mình, vội đưa tay ngay mũi anh
-Hên quá. vẫn còn sống nè..
Em suy nghĩ:
"Nên đưa về nhà hay đưa đến bệnh viện nhỉ.. Bệnh viện thì xa lắm, nhà mình thì lại gần đây.."
Quyết định rồi, tất nhiên là đưa đến nhà em, bởi vì bệnh viện xa lắm, em lại lười nữa, miễn sao cứu được người là được. Em tự tin về kĩ năng sơ cứu của mình mà.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, em vác được thân hình cao hơn em một cái đầu này về đến nhà được. Chắc nắm đầu rồi lôi đây mà. Dìu anh ngồi trên ghế sofa, bản thân thì đi lấy hộp cứu thương rồi quay lại, băng bó sơ cứu cho anh. Đặt anh nằm xuống rồi đi nấu cháo phòng hờ khi anh có tỉnh lại thì lấy cháo mà lót bụng. Cơ mà làm gì có ai lại đưa người lạ mặt về nhà mình như vậy cơ chứ? Câu trả lời cũng đã rõ, em mê trai đẹp=))cứu được người đẹp này thì lỡ như sau này người ta báo đáp, nuôi mình cả đời thì sao? Đùa thôi, do em không thích mùi của bệnh viện, nó khó chịu lắm, cũng không muốn chứng kiến những người bệnh tật trên nằm trên giường, bởi vì em thấy thương họ lắm. Với lại, em cũng có biết nhà anh chỗ nào đâu mà đưa về, nơi duy nhất thì cũng chỉ là nhà em.
Cỡ mấy tiếng sao thì anh cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh mà chẳng rõ nơi này là nơi nào. Nhìn qua chiếc ghế lười kế bên, thấy một cô nhóc đang ngồi gật gù ở đấy. Do em nổi hứng đọc sách, vừa mới lật trang mở đầu thôi mà em đã chìm vào giấc ngủ rồi, haizz. Anh từ từ tiến lại gần do còn bị ảnh hưởng từ cơn đau ở đầu, lay nhẹ người em. Em mắt nhắm mắt mở ngước lên nhìn mà giật mình
- Oái, có chuyện gì thế, ai đây ai đây??
- Gì đây? đáng lẽ tôi là người nên hỏi câu này mới đúng chứ.
Em hoàn hồn lại rồi nói:
- Àaa, do thấy anh bị đám nào đó đánh đập nên em tìm cách cứu rồi đưa anh về nhà băng bó vết thương cho anh đó.
- Thì ra là vậy.. dù sao cũng cảm ơn em.

- Không có chi, giúp người là lẽ đương nhiên mà
Em cười tít mắt, nụ cười hồn nhiên. Nó khiến tim anh lệch một nhịp chăng? Nhưng anh là bất lương, làm gì có vụ yêu đương gì ở đây. Đang suy nghĩ trong đầu thì lời nói của em ngắt ngang suy nghĩ ấy.
- Mà anh tên gì vậy? Mấy tuổi rồi? Nhà ở đâu? Anh đói chưa? để em đi lấy cháo cho anh nhé
Một tràn câu hỏi đấm vào mặt anh, chỉ biết cười trừ mà đáp
- Tôi là Ran, Haitani Ran. Gọi là Ran cũng được, nếu không phiền thì lấy cho tôi một ít cháo..
- Không, phiền lắm
- Hả..?
- Đâu, em đùa, chờ em ở đây nha
Nói rồi em chạy vào bếp, hâm lại nồi cháo rồi đem ra cho Ran
- Đây, của anh đây
- Cảm ơn
- Em cũng xin tự giới thiệu, em là [reader]. Rất hân hạnh được gặp anh!!
Em đưa tay vỗ vào ngực mình, hùng hồn giới thiệu. Hành động đó cũng khiến Ran nghĩ em thật trẻ con.

Trời cũng đã gần tối, đến lúc Ran phải về nhà. Chào tạm biệt em rồi rời khỏi căn nhà ấy, em cũng định hỏi nhà Ran ở đâu nhưng anh đi mất rồi. Chẳng lẽ không có cơ hội nào gặp lại luôn sao?
Bước vào nhà trong sự tiết nuối, em bắt gặp một mảnh giấy nhỏ trên bàn, nó ghi số điện thoại liên lạc của anh
- Gì đây gì đây? chẳng lẽ là để ý tui rồi sao? kekeke
Mỉm cười rồi nhanh chóng thay đồ tắm rửa, chạy ngay vào phòng rồi gõ đúng số ấy, nhắn tin liền ngay và luôn.
•Chào người đẹp ban chiều!•
•Cho hỏi người đẹp đây đã khoẻ hơn chưa?•
•Ai đấy?•
•Ủa? người đẹp không nhớ tui sao? mới đây thôi mà sao lại quên rồi•
•À rồi, tìm anh trai tôi đúng không? anh ấy đang nằm ở phòng khách, để tôi đưa điện thoại cho ảnh•

Rồi, nguyên một cục quê chà bá. Em đâu biết là hắn có em trai em gái gì đâu nên mới nhắn như vậy,  sao mà đỡ được.
#Ting#
•À, là em sao?•
•Phải Ran không đấy..•
•Ừ là anh đây, ban nãy là thằng em của anh giữ điện thoại, nó mới đưa cho anh•
•Làm em quê.. mà thôi bỏ qua chuyện đó đi, anh đac ổn hơn chưa?•
•Ổn rồi, cảm ơn em đã quan tâm•
•Không có gì đâu, tối rồi, chúc anh ngủ ngon!!😋
#Ran đã thả tim cho tin nhắn của bạn#
- Không rep luôn, chảnh vậy, mà thôi kệ, đi ngủ.

Một ngày đêm lại trôi qua, vươn vai đón chào ngày mới. Bước xuống chiếc giường ấm cúng rồi đánh răng rửa mặt. Diện một bộ đồ đơn giản rồi đi ra ngoài ăn sáng. Trên đường đi, em bắt gặp một mái tóc quen thuộc, nhầm đi đâu được, là người em cứu hôm qua đấy. Em nhận diện được qua mái tóc đặc biệt của Ran đó.
- Ah người quen nè! Chào anh Ran
Em vẫy tay hét lớn, nghe có người kêu tên mình, Ran cũng xoay người lại nhìn xem
- Chào em, sáng tốt nhé
- Anh cũng vậy! mà anh đang làm gì ở đây vậy
- Đi mua đồ ăn sáng, anh muốn nằm ngủ còn hơn nhưng do đau đầu quá, phải bật dậy đi mua chút đồ
- Em cũng đang đi ăn nè, thế ta đi chung đi
- Được..
Mua xong cả hai ra một công viên gần đó mà ăn. Em hỏi Ran nhiều điều lắm, từ lí do tại sao anh bị đánh rồi đến nhà anh có cả em trai sao rồi vân vân mây mây, khiến Ran đã đau đầu lại còn đau hơn.
Ran chỉ trả lời rằng anh là bất lương nên mới bị chúng đánh. Em cũng bất ngờ, tính anh hiền như vậy mà lại là bất lương sao, đáng tin không đó
- Không tin sao? Vậy thì để anh đấm em một cái xem em tin không, bọn anh không ngại việc đánh con gái đâu
Nghe vậy em cũng sợ nên chẳng dám nói gì nhiều, im lặng ăn phần của mình. Điều đó khiến Ran bật cười vì trông em kìa, sợ run người như mèo con bị bỏ rơi giữ mua đông lạnh giá vậy.

Ăn xong cả hai cũng tạm biệt nhau. Trong đầu Ran chỉ nghĩ rằng tình yêu là thứ cảm xúc không nên có, nhưng tại sao? lúc nào trong đầu anh cũng toàn hình ảnh của em thế này? Đành chấp nhận vậy, Ran yêu em rồi.
Thời gian thấp thoáng trôi, mới đây em - người con gái Ran thầm thương trộm nhớ đã trở thành người yêu của Ran rồi đó! Bất ngờ lắm đúng không
Hiện tại, Ran là một trong những thành viên của băng đảng tội phạm khét tiếng - Phạm Thiên. Tất nhiên em biết đều đó, em vẫn mặc kệ, vì tình yêu con người có thể làm tất cả. Em chẳng quan tâm Ran sẽ là tội phạm hay gì đi chăng nữa, miễn sao cả hai luôn bên nhau hạnh phúc là được rồi.
Vì là tội phạm, Ran cũng đâu thiếu gì kẻ thù, cũng giống như hồi trước vậy. Biết Ran có người hắn luôn yêu thương quý mến là [reader], bọn chúng lên kế hoạch bắt cóc em, lấy em làm con tin để Ran phải đầu hàng trước bọn chúng.
Tên cầm đầu gọi cho Ran
*Mày là người yêu của [reader] đúng chứ?
*Sao mày lại biết?
*Thì tao đang giữ nó mà - Tên đó cười ranh mãnh đáp
*Tao cho mày hai lựa chọn. Một là mày thả em ấy ra, hai là mày chết
*Eo ơi sợ quá cơ, khi nào mày chịu thua tao đi, có thể tao suy nghĩ lại
Rồi hắn cúp máy. Ran bực tức, nổi gân xanh, nắm chặt tay đập mạnh xuống bàn. Nhanh chóng cho cấp dưới truy tìm tung tích của em
Em bên này, bị hắn hù doạ, đánh đập không thương xót. Từng giọt nước mắt em rơi...
- Đã tìm thấy rồi ạ! ở khu xx
Nghe vậy Ran lập tức đến nơi đấy, Tên cầm đầu đã thấy hắn cùng đàn em của mình đến liền đắc ý
- Sao nào? chịu thua hay nhỏ này chết?
Nó chỉa súng vào đầu em, Ran tức điên mất thôi. Người con gái anh đem hết lòng yêu thương lại thành ra thế này, ai mà chẳng xót. Nhưng cũng chỉ vì một sơ suất nhỏ của anh, em đã ra đi mãi mãi

Ôm trong mình thân xác bé nhỏ, một bóng dáng cao lớn đang khóc nấc lên. Ran trách bản thân mình sao lại vô dụng đến thế? người mình thương còn chẳng giữ được, thì làm được gì nên hồn? Miệng anh luyên thuyên ngàn lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em. Mong em hãy yên nghỉ, mong rằng kiếp sau, hai ta sẽ lại gặp nhau, yêu nhau như bây giờ nhưng sẽ sống một đời bình yên, không phải là tội phạm hay bất lương, để em không phải liên luỵ rồi chịu nỗi đau như bây giờ.

Ở một nơi nào đó, một người mái tóc đen xen vàng đang đi dạo ở gần công viên. Bắt gặp một cô bé với mái tóc đen đang nghịch cát gần đó. Cô bé thấy liền vẫy tay chào, anh cũng chào lại
- Em xin tự giới thiệu, em là [reader]. Rất hân hạnh được gặp anh!!
- Còn anh là Ran, Haitani Ran. Cứ gọi là Ran cũng được.

-End-

Giờ hiện tại 1h22 - 15/10/2023





Định chia thành 2 chap luôn vì nó dài quá😭, đọc lại thấy cũng hơi lấn cấn..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net