19, Cửa hàng tiện lợi Roppongi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm năm sau, hai đứa đó đã được thả ra ngoài nhưng vẫn chứng nào tật ấy đi làm giang hồ. Bố mẹ của chúng chẳng buồn quản, kỳ thực hai người vẫn còn xích mích với nhau chuyện đôi lứa. Tôi và bà nghiễm nhiên thành người chăm sóc cho hai đứa trẻ này, số lầm chúng qua nhà tôi vớ vẩn còn nhiều hơn cả ở nhà Haitani.

Khi học xong cấp ba tôi không có ý học lên đại học vì nếu như vậy sẽ không ở nhà chăm sóc bà được. Bố mẹ tôi làm bên nước ngoài hăng say quên cả đường về, mỗi tháng gửi tiền đều đặn cùng lời nhắn hỏi thăm, chỉ có vậy thôi. Bà một mình trông cửa hàng như vậy cô đơn lắm, tôi nhìn không nổi nên tính nghỉ học ở nhà phụ giúp.

Chỉ là bị bà mắng cho một trận, bắt đi thi đại học, còn đe doạ nếu không đỗ cho đi đại học trăm mâm.

Bị doạ vậy đương nhiên sợ rồi, cuối cùng tôi vẫn quyết định thi đại học, tương lai có lẽ tôi sẽ trở thành giáo viên trông trẻ. Một người mẹ hiền thứ hai đáng yêu ấm áp. Dù sao bản thân cũng khá thích nghề đó mà.

"Vậy chị trông bọn em nè?"

"... không, lúc đó hai đứa lớn rồi, cần gì người trông?"

Tôi quay ra mỉm cười từ chối, hai ông ôn thần lén đọc nhật ký của mình rồi còn nhìn qua cười ngả ngớn trêu chọc. Ran đã mười tám, Rindou cũng mười sáu, lớn tướng cả rồi mà vẫn thích qua đây ngủ chung rồi tỏ vẻ nhỏ con đòi tôi nhượng bộ. Người lớn mà tâm chẳng lớn chút nào.

"Chị vẫn trông tiệm của bà sao?"

"Ừ, hai đứa bây cũng vậy đấy, rảnh là phải qua đừng trốn. Bà thương hai đứa nhất còn gì!"

Tôi vừa thu dọn sách vở để chuẩn bị ra cửa hàng tiện lợi vừa quay ngoắt qua nhắc nhở. Ran cười vui vẻ giơ tay nói:

"Vậy thì đi thôi, giờ em với Rin-rin qua giúp chị nè!"

Và ... bọn nó qua thật.

Tôi đứng ở quầy thu ngân, nhìn một cách máy móc cảnh hai thanh niên được gọi là máu mặt trong giới giang hồ, ho cái là có một trăm anh em tới, nghe thôi đã thấy ngầu rồi đáng sợ các thứ. Giờ ngó qua chỉ thấy hai ông đeo tạp dề màu hồng phấn chấm bi của quán đang ngồi xổm cắm đầu phân loại đồ đặt lên kệ bán. Giang hồ đâu không thấy, nhìn giống hai đứa oắt đần đần thôi.

Nhùn chúng cứ rúc vài bàn chuyện gì đó, tôi rón rén lại gần nghe thử:

"Rin-rin nhìn này, thạch pudding vị mới nhìn hay ghê! Đút vào túi tí ăn!"

"Ui còn có cả kẹo ngậm vị chanh leo này! Cầm luôn!"

"Cứ để đó tí tính tiền rồi ghi tên chị ấy vô."

... bà già bọn mày, khôn vậy ai chơi?

Tôi không nhịn được vung tay xách tai mỗi đứa một bên kéo lê ra tường. Bản thân tức giận chống nanh:

"Đứng úp mặt vô tường sám hối đi hai thằng ranh này!"

Ngó qua thấy ông Ran lớn tính thanh minh, tôi trừng mắt đe doạ:"Nói nữa cắt phần quà đồ ngọt tháng này của hai đứa đấy!"

Đấy, im ngay.

Leng keng!

Tiếng chuông mở thông báo có khác, tôi quay ngoắt ra nở nụ cười thiện chí mến khách, vui vẻ lại gần cất tiếng:

"Xin chào quý khách, không biết tôi có thể giúp—!" Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn đám người này, mặt tái mét không nhịn được trong lòng hò hét.

Mẹ ơi giang hồ kìa!

Ran-ran, Rin-rin cứu chị!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net