53, Thăm viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, đám Thiên Trúc kéo nhau đi thăm hai đứa , chính xác là mình tôi thôi. Ran nó chỉ hơi trầy da tí còn lại nhảy nhót lắc mông múa quạt được hết. Còn tôi?

Gãy chân bó bột nằm viện một tuần đây này, mẹ nó chứ đen không tả nổi.

Kết quả, đám đó khi nhìn thấy tình trạng đau khổ của tiên nữ rủ nhau bật cười hào hứng lắm.

"Phụt!" 

"Ha ha, đèo nhau đi mua đồ kết quả thằng ngồi sau gãy chân, chị chủ đúng là nhất luôn đấy!"

... mấy đứa quên đứa nào là chị chủ à?

Tính ra cũng xui, tại lúc Ran nói phanh không ăn mà lái xe không kịp rẽ sang bên trái, trước mặt là tường nên tôi đánh liều dùng chân làm trụ để quay. Khỏi nói, xe mất đà ngả ra một bên, đè thẳng vào cái chân tôi dùng để đỡ. Gãy chân luôn, Ran thì chỉ rách áo ở khuỷu tay và chảy tí máu thôi.

Gãy chân rồi mới nhớ tới những ngày chân lành nhảy nhót, giờ tôi chỉ có thể nằm đây ăn no rồi ngủ, nhan sắc tiên nữ sẽ phai tàn mất.

Nhìn vẻ mặt cười như được mùa của bọn nó cùng cái nhếch miệng đểu của Kisaki mà muốn đấm quá. Chắc chắn nó đang vui sướng khi thấy tôi như vậy, trả thù mấy ngày nay đè đầu cưỡi cổ nó đây mà!!

"Được rồi không trêu chị nữa. Bác sĩ nói ít nhất phải nằm đây một tuần, thời gian tới cũng hạn chế vận động thôi." 

Izana đặt hai tay sau lưng, ra vẻ đạo mạo nghiêm túc nói. Đừng tưởng chị mày không biết nãy mày là đứa cười to nhất sau mỗi thằng Hanma.

"Nhưng nếu chị thích đi chơi em có thể lấy xe lăn cho chị chơi."

"Biến!!"

Ngày xưa mình đè đầu trêu chọc bọn nó, giờ lại phải uỷ khuất ngồi giường nhìn chúng nó trêu lại bản thân. Luật hoả quả thật sự tàn nhẫn, nỡ lòng nào làm vậy với tiên nữ.

"Ủa mà Mocchi đâu?"

Tôi nhìn qua thấy thiếu thiếu, thằng đô nhất hội không thấy, hèn gì trống trải quá.

Chưa kịp nghe đứa nào trả lời đã thấy cửa phòng bệnh mở mạnh. Một nữ hộ sĩ vẻ mặt sợ hãi xen lẫn tức giận nhìn về phía tôi và nói:

"Người nhà bệnh nhân đang làm loạn bên ngoài, phiền tới đón giùm!"

"... ờm người đó đã làm gì vậy ạ?" Sao tôi cứ có dự cảm không lành.

"Người đó đi sai phòng bệnh nhưng lại nói bệnh nhân đó chiếm giường của cô nên tính quăng ra ngoài để cướp lại."

Mocchi à chú mày không thể ngừng ngang được sao? 

Chị đâygãy chân rồi không đi bưng bô chùi hộ chúng mày được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net