30. Sanzu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sanzu khoanh tay dựa vào xe của hắn, mày cau chặt lại, ngón tay gõ từng nhịp mất kiên nhẫn lên khuỷu tay, giọng chẳng mấy bình tĩnh:

"Mới mấy hôm trước gặp bọn lừa đảo ngoài đường, nay lại dính vào bạo lực ở trường."

Sanzu từng bước từng bước tiến tới chỗ Oitsuki. Khẩu trang che đi khuôn mặt hắn nên nó chẳng biết bây giờ như nào, nhưng dám cá rằng rất khó coi và đáng sợ. Giọng Sanzu như rít qua kẽ răng:

"Vì thằng chó chết nào đó mà dây vào đánh nhau, điều đó để qua một bên đi. Nhưng chị bị thương, không nói một lời nào với tôi. Nếu mẹ chị không gọi nhờ tôi xem chị như thế nào, có phải chị định giấu rồi trốn tôi đến khi lành hẳn không?"

"Chị luôn thích xen vào chuyện của tôi, nhưng đến lượt chị thì chị không cho?"

"Bé Haru à, cái này, ừm-"

"Hửm, Oitsuki? Trăn trối đi?"

Lâu lắm rồi Sanzu mới nói một tràng dài như thế, từng câu từng chữ cứ như bị hắn nhai nhừ rồi rít qua kẽ răng. Nó thấy đôi tay to lớn của Sanzu nổi đầy gân, nắm chặt lại như thể chỉ cần buông lỏng một tí là nó sẽ lao ra bóp cổ nó rồi lắc lắc vậy. Đôi mắt nhạt màu cứ theo từng câu mà nổi lên từng đợt sóng âm u.

Nụ cười của nó sắp không giữ được rồi!!!

Mắt Sanzu tối lại, ánh sáng cứ lập loè trong con ngươi nhạt màu, hắn bóp lấy má nó nâng lên, lẩm bẩm:

"Cứ suốt ngày chạy long nhong rồi để bị thương, hay là đánh gãy hai chân đi?"

Oitsuki thấy tâm trạng Sanzu không ổn, cố hít một hơi thật sâu rồi cười nhẹ nhàng, tay vuốt lấy tay Sanzu đang bóp lấy má mình:

"Bé Haru ơi? Em bình tĩnh lại đã."

"Bình tĩnh? Tôi đang rất bình tĩnh mà?"

Không! Em có bình tĩnh miếng nào đâu!

Nó đảo mắt, não đang nhảy số để tìm một chủ đề, gác cái việc này qua một bên.

Sanzu khoanh tay nhìn bà chị băng gạc đầy người, mày nhíu chặt lại như có thể kẹp chết ruồi. Hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng tiến đến chỗ đậu xe, tay nắm cổ tay nó kéo đi, nói:

"Về."

Sanzu ném cho nó cái mũ bảo hiểm, rồ ga rồi liếc nhìn nó. Ý tứ trong đó không cần nói cũng rõ. Nó cào nhẹ mũ bảo hiểm rồi chạy tới.

Sanzu và Oitsuki im lặng suốt một quãng đường đi về nhà. Sanzu bực bội mà kéo ga chẳng thèm quan tâm đây là đường lớn mà phóng một mạch đến nhà nó. Oitsuki một tay giữ váy một tay bám víu lấy áo Sanzu kẻo loạng quạng văng ra khỏi xe. Nó thầm rủa kĩ năng lái xe của mấy đứa em ở Touman này, nguy hiểm chẳng ra làm sao! Cứ phóng bạt mạng chẳng biết xung quanh ra sao!

Kít một tiếng, chiếc xe dừng lại vừa đúng ngay trước nhà nó. Bánh xe ma sát với mặt đường bốc lên một làn khói mỏng. Sanzu cộc cằn đá chân chống, bước xuống xe.

Sanzu đi gần tới cửa vẫn thấy nó vẫn ngồi trên xe, cáu lên:

"Còn không vào? Đợi bế vào à?"

Bé Haru giận rồi giận rồi.

Sanzu đến nhà nó thì chẳng bao giờ đeo khẩu trang, hắn cởi ra bỏ vào túi rồi đứng đó trừng mắt nhìn nó.

Oitsuki nhảy xuống xe, chạy lạch bạch tới ôm lấy cánh tay Sanzu cười ngọt ngào lấy lòng:

"Thôi bé Haru đừng giận chị mà, em ơi."

"Im mồm."

"Thôi mà, không có lần sau đâu, chị hứa đấy."

Rồi nó giơ mấy ngón tay lên trời vẻ mặt uy tín, thấy hắn hơi dịu lại mới cười ngọt ngào. Sanzu nhìn con người này càng thấy nó vô tâm vô phế, chẳng biết chăm lo cho bản thân, cũng chỉ biết thở ra một hơi nặng nề, nói:

"Tch, lên lầu đi để thay băng."

"Haiiii!"

Sanzu cúi đầu tháo băng cũ ra rồi bôi thuốc, hắn cúi đầu xuống, rũ mắt nên nó cũng chẳng đoán được tâm tình. Nhưng như này chắc cũng dịu dịu lại một xíu rồi ha. Quả là 'chó điên' của Touman, ánh mắt lúc nổi giận cũng khiến người khác nổi cả da gà.

Nếu ánh mắt có thể giết người chắc giờ bé Haru có thể treo mình lên giết mấy chục lần rồi.

"Vụ đó sao rồi."

"Giải quyết xong rồi."

Sanzu ngừng lại động tác, ngẩng mặt lên một thoáng rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục việc đang dang dở. Những ngón tay thuần thục tháo băng gạc ra rồi bôi thuốc, quấn lại. Không một chút trúc trắc nào, như thể đã quá quen vậy. Hắn im lặng một lúc như đang suy nghĩ gì rồi mới nói:

"Tưởng chị sẽ dùng luật rừng cơ."

Như đối với bọn ở nhà kho bỏ hoang hôm bữa. Hắn lúc đó chỉ đánh cho chúng nằm viện dăm ba tháng, không hiểu sao nghe báo lại thì thấy chúng nó đang thoi thóp rồi.

Chỉ cần Oitsuki nhờ, hắn có thể âm thầm xử lí đứa đó cùng với gia đình. Touman vốn không cho động đến con gái, nếu như sợ lộ sơ hở bị phát hiện thì cũng có thể dùng tiền thuê người làm thay.

Hẳn Oitsuki cũng biết Touman có luật không động đến người vô tội đặc biệt là con gái, nên mới không nhờ vả bọn Mikey.

Oitsuki cười cười, mân mê lọn tóc của hắn rơi trên đùi mình:

"Cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi."

"Một đứa nhỏ thôi mà cảnh sát cũng tới luôn à?"

Nó gãi gãi má, cười ha ha hai tiếng, lộ rồi sao. Cũng chẳng thấy bối rối vì bị vạch trần, tay luồn vào những sợi tóc rồi quấn chúng quanh ngón tay thon dài, giọng nhẹ nhàng bâng quơ:

"Nói chung là cũng chỉ góp thêm chút gió cho lửa cháy to hơn thôi. Có phải hãm hại vu khống đâu em."

"Nó sẽ diễn ra như một lẽ tất yếu, chỉ là bây giờ nhanh hơn thôi."

Sanzu thấy bàn tay trên đầu cứ xoa mãi, như là xoa đến nghiện, rồi nó còn thích thú tạo đủ kiểu tóc trên đầu hắn. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết chẳng phải kiểu tóc bình thường gì.

Sanzu đặt chân đã xử lí xong xuống, ngước mặt lên cau mày:

"Nghịch đủ chưa?"

Oitsuki chẳng hề sợ mà còn cười hì hì, vung vẩy đôi chân ra điều thích thú lắm:

"Tóc bé Haru mềm thật đấy, còn dài nữa."

"Phiền phức."

Thế là khung cảnh một người đang bận rộn với mớ bông băng thuốc đỏ, một người cúi đầu nghịch nghịch tóc người kia diễn ra. Trông buồn cười nhưng hài hoà đến lạ.

Sanzu đứng dậy khom người để bôi thuốc lên những vết thương trên mặt, nó nhắm mắt ngoan ngoãn để mặc Sanzu làm gì thì làm, miệng ngâm nga những điệu nhạc còn chân thì vung lung tung.

Sanzu bị chân nó sượt qua rồi đá vào mà đầu muốn nổi gân, ngón tay động động như muốn cú đầu nó một cái thật mạnh. Nghiến răng xử lí cho xong, vất cuộn băng gạc xuống rồi cúi người chặn lại hai chân nó, tay thì đẩy đầu nó dúi vào gối:

"Đi ngủ đi, tí dậy ăn sau. Dạo này thức đêm hay sao mà mắt thâm quầng hết rồi kia?"

"Tại dạo này có bài kiểm tra."

Oitsuki bị Sanzu ép nằm xuống, trùm chăn lên. Hắn vỗ vỗ đầu Oitsuki, giọng hơi cáu gắt nhưng đã nhẹ nhàng hơn bình thường:

"Ngủ đi."

Oitsuki ló đầu ra khỏi chăn, chớp chớp mắt khẽ nói:

"Chị muốn ăn đồ ngọt."

"Ngủ đi rồi dậy ăn."

"Bây giờ cơ! Bây giờ!"

Sanzu cốc đầu nó, nói:

"Đừng có rộn."

Nhưng cũng lấy trong túi ra một viên kẹo, bóc ra đút vào miệng nó, rồi gắt gỏng:

"Giờ thì ngủ đi, phiền phức."

Oitsuki nhai nhai viên kẹo trong miệng rồi bị từng nhịp xoa đầu kéo đến cơn buồn ngủ, rồi chầm chậm nhắm mắt lại, thiếp đi. Bàn tay nó nắm lấy ngón út của hắn, giọng mơ màng không rõ, chẳng biết nó nói cái gì.

Sanzu tựa đầu vào thành giường, mặt đối mặt với Oitsuki. Hàng mi dày che đi con ngươi màu trời luôn rực rỡ, hơi thở đều đều nhẹ nhàng, những sợi tóc như những sợi tơ vàng rơi trên trán, trên hàng mi. Hắn cứ nhìn đăm đăm vào mặt nó, như muốn khắc ghi từng đường nét. Sanzu miết nhẹ đuôi mắt nó, cảm nhận hàng mi cứ vì nhột mà sượt qua đầu ngón tay, lẩm bẩm:

"Cứ thích chen chân vào cuộc sống của người khác, đến lượt bản thân thì chẳng cho ai đụng đến."

"Ích kỷ thật."

Hình ảnh khuôn mặt nó bỗng bị đè lên thay bằng một khuôn mặt non nớt hơn, mái tóc vàng ướt sũng nước áo sát vào má, khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng con ngươi màu trời vẫn sáng ngời, bừng lên từng tia sáng rực rỡ. Môi nhỏ mấp máy nói những điều gì đấy, cố mãi cũng chẳng thể nghe rõ.

Sanzu chớp mắt, hình ảnh đó bỗng mờ ảo, rồi hoà làm một với khuôn mặt bây giờ.

Ảo giác sao?

Sanzu cứ nhìn nó mãi, mãi đến khi đôi mắt cay rát mới chớp mắt lấy một cái. Cơn gió mang theo hương hoa nhàn nhạt thổi vào trong phòng, làm rèm cửa sổ bay nhẹ, làm cho những sợi tóc của một kẻ trên giường một kẻ dưới sàn bay lên, rồi hạ xuống, lẫn vào nhau. Ánh nắng buổi trưa sớm mang một mùi đặc trưng len qua cửa sổ mà nhẹ nhàng rơi từng tia xuống mặt nó. Sanzu lấy tay che đi đôi mắt nó khỏi ánh sáng, cũng gác đầu lên khuỷu tay rồi nhắm mắt lại.

。。。

Không phải tự nhiên mà em bé được đối xử tốt. Chẳng phải vì em xinh, hay vì em nhõng nhẽo nũng nịu. Đôi khi chỉ cần một hành động mà người đời cho là nhỏ nhoi chẳng đáng, lại có thể níu giữ lại một linh hồn mục ruỗng đang chênh vênh lạc lõng.

Chẳng thể đưa người về với cuộc sống đẹp đẽ xô bồ, nhưng ít nhất chẳng để người rơi tự do giữa những như tanh tưởi bủa vây.

Chúng ta gặp em năm em mười bảy tuổi, còn mười sáu năm về trước, chúng ta chưa biết gì cả, nhỉ.

。。。
Ủa nay viết dài dữ.

Qua học từ 7h kém đến 3h chiều, xong chạy bài tập từ đó đến 11h đêm vẫn chưa xong, phê. Lí do qua không có chương mới đó hì hì.

À mà từ từ, kiểu anh chị em có thể cho tôi nhận xét về truyện được không, khen chê gì tôi sẽ nhận với sự tích cực nhất luôn, chỉ muốn biết mọi người nhìn nhận tác phẩm này như nào. Qua đó cũng sẽ điều chỉnh một chút.

Cảm ơn vì đã ủng hộ tôi nè, moah moah❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net