Chương 26: Đi mua quà sinh nhật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa đêm khuya thanh vắng, không gian tĩnh lặng lác đác vài tiếng cóc nhái gọi bạn tình sau cơn mưa phùn lất phất. Xung quanh cái dinh thự to lớn như cung điện hoàng gia trải dài những hàng hoa đủ màu sắc, cách vài mét lại có một cây đại thụ to đùng trải bóng đen một khoảng đất, gió rít vào rừng kẻ lá tạo nên âm thanh ghê rợn lạnh người.

Sau cơn mưa không khí vẫn còn se se lạnh, đó cũng chỉ là ở trong khu dinh thự này thôi vì hầu như đâu đâu cũng gắn điều hoà, bên trong căn biệt thự thì nơi nào cũng có máy sưởi, cho nên Kisaki chẳng cần mặc thêm áo khoác bên ngoài, vỏn vẹn một chiếc áo thun trắng mà ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, một luồng gió lạnh ùa vào khiến cậu có chút rùng mình. Kisaki tỏ vẻ khó chịu với người đàn ông trước mặt.

"Gì chứ, cứ tưởng là Hanma."

"Sao vậy? Không đón chú đến đây sao?"

Kisaki im lặng không nói, mặc kệ vẻ mặt đang đợi một lời chào từ mình. Người đàn ông mở tủ lấy một đôi dép lê, đi thẳng vào hàng ghế sofa to bự mà ngồi xuống, vắt chân đợi Kisaki rót trà.

"Có chuyện gì không?"

"Còn giận chú sao?"

"Đó là món quà mà bố đã tặng cho cháu, đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi. Nếu thật sự bom sẽ nổ, cháu sẽ không bao giờ nhìn mặt chú nữa."

Người đàn ông chỉ cười một nụ cười khoái chí, như tất cả mọi chuyện đã nằm trong dự tính của mình.

"Chú xin lỗi vì đã không bàn với cháu trước. Nhưng chẳng phải nó đã an toàn đáp cánh rồi sao? Cháu có tò mò về người đã giải cứu bé cưng của cháu không?"

"Không hứng thú. Nói đi chú đến đây để làm gì?"

"Ta nghĩ con đã biết chứ?"

Cách xưng hô đột nhiên thay đổi, Kisaki biết lần này ông nghiêm túc trong việc đến đây.

"Con còn chưa hai mươi, ông vội cái gì."

"Thay vì trở thành bác sĩ, theo chú không phải sẽ thú vị hơn sao?"

"Nếu không có gì thì chú về đi."

Kisaki nhăn mặt, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.

"Sao lại lạnh lùng như thế. Giờ này còn chưa ngủ là đợi Hanma sao?"

Một lần nữa cậu lại im lặng không nói gì. Người đàn ông cũng đã nói xong những gì cần nói, cũng đã nói lời xin lỗi, phất áo rời đi.

"Haruchiyo, mày, đừng có, trẻ con nữa được không? Mau, đứng dậy, đi ra ngoài với tao."

Takemichi kéo dài chữ cuối cùng đến khi đứt hơi, mệt mỏi thở dốc nhìn người đàn ông trước mắt mình chẳng dịch chuyển tí nào. Cậu ngồi bệt xuống, hai tay buông thõng, nhõng nhẽo nhìn Haruchiyo đang giận dỗi ngồi ôm gối trên ghế sofa, úp nửa mặt xuống chỉ để chừa đôi mắt xanh lá mà nhìn cậu. Cả hai đều đang giận dỗi, nhưng chẳng cần đoán cũng biết ai sẽ là người lên tiếng làm hoà.

"Tôi thật sự… không thể để cậu đến đó một mình được. Tên đó rất nguy hiểm, khác xa với những tên mà tôi từng gặp. Chưa kể lần này…"

"Mày lại xem thường tao đúng không Haruchiyo, Senju rất mong mày đến dự sinh nhật đó. Mày phải đi, phải đi, phải đi!"

"Chẳng phải là cùng một nhà hàng sao, tôi có thể di động qua hai nơi."

"Tao ra lệnh cho mày phải ở cạnh Senju đến khi kết thúc buổi tiệc."

"Boss…"

"Mày gọi tao là Boss mà không nghe lời tao hả?"

Takemichi được đà càng trở nên ương ngạnh, quyết không cho Haruchiyo có tiếng nói.

"Tôi… thôi được rồi. Nhưng tôi sẽ không đi tăng hai đâu."

"Yay! Vậy là đồng ý rồi. Giờ thì đứng dậy, cùng nhau đi mua quà sinh nhật cho Senju."

Haruchiyo thở dài oai oán, nửa phần lo lắng nửa phần cạn lời với quyết định của Takemichi. Nói thật thì anh cũng đã có ý định sẽ đến vào ngày hôm đó, nhưng lại mắc kẹt cuộc hẹn với tên kia. Nếu không có hắn, không chừng anh còn vác theo Takemichi đến, vì cậu cũng có thiệp cơ mà. Haruchiyo mân mê tấm thiệp trong túi, nhớ đến Mikey đã từng nói hãy tận tay đưa cho Takemichi.

"Gì vậy? Thật sự là tao cũng có… thiệp sao…"

Hành động hào hứng của Takemichi bỗng dừng lại một nhịp, hai tay cẩn thận nhận lấy tấm thiệp từ tay Haruchiyo. Ánh mắt xanh dương như lóe lên một chút tia sáng, may là kịp rít nước mắt vào trong nhờ hàng mi dưới dày dặn. Ngón tay Takemichi chạy trên đường viền bắt mắt của tấm thiệp, rồi đứng lại ở khung khách mời viết rõ tên mình, còn nắn nót và rất đẹp. Akashi Senju, cô ấy… không lẽ là nhớ đến cậu sao?

"Haruchiyo, có phải là Senju còn nhớ tao không? Nếu không thì làm sao có tên tao trên này. Làm sao có thể, chuyện này…"

Lúc nhận được thiệp mời từ Mikey, Haruchiyo cũng đã có phản ứng giống như cậu hiện giờ. Thậm chí còn hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng nhận lại chỉ là câu nói phủ nhận, Senju thật sự chẳng biết Hanagaki Takemichi là ai. Anh muốn từ từ nói cho cậu hiểu điều này, nhưng khi Takemichi ngước lên nhìn bằng khuôn mặt dàn dụa nước mắt, đôi mắt kỳ vọng những gì có thể phát ra từ anh thì lại im lặng, lặng lẽ nhìn quanh rồi ôm lấy cậu, không muốn người khác nhìn thấy cậu khóc.

Takemichi cũng hiểu được sự im lặng của Haruchiyo là gì. Cũng không muốn anh phải khó xử, cậu lau nước mắt, khịt mũi, rồi dẫn anh đi đến nơi khác, đến gian hàng bán đồ lưu niệm rồi tiếp tục chọn quà.

Vút!

Pặp!

Một tay Haruchiyo che lấy đầu Takemichi, tay kia đưa lên chụp trái bóng tennis đang hung hăng bay về hướng này. Hai mắt anh đen lại, căm thù nhìn về hướng quả bóng đi tới, nhìn thấy một chàng trai đang dựa người vào tủ hàng đồ chơi, một tay vẫn còn tâng bổng quả bóng tennis mới toang.

"Ahh! Đúng là Hanagaki Takemichi rồi kìa."

"Mày là ai, muốn gì?"

Takemichi nắm lấy cổ tay của Haruchiyo đoạt lại trái bóng, nhìn lòng bàn tay đỏ hoe của anh mà không thể kiềm được cơn tức giận. Trán cậu nổi lên từng hàng gân xanh, nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, hai tay ngứa ngáy muốn đấm, muốn máu của hắn văng lên người mình.

Vút!

Một lần nữa trái bóng lại bay tới, Haruchiyo theo bản năng tiếp tục bao bọc lấy cậu, nhưng cậu lại đẩy anh ra, bàn chân tì vào một góc tủ, cánh tay thì chắn ngang mặt mà thủ thế. Tên kia nhanh như một con rắn mà phóng tới, dùng chân nhắm vào mặt Takemichi mà đá. Có hơi ngạc nhiên khi cậu đỡ được đòn tốt của mình.

Cứ tưởng như thế là nhanh, nào ngờ Takemichi lại nhanh hơn. Cậu đưa tay bắt lấy cổ chân hắn, nhắm đến không gian trống mà văng đi. Hắn lại như được đà trên không dùng chân còn lại muốn móc vào cổ cậu, cậu lại như con sóc nghiêng người rồi né, một chân đứng trụ chân kia gập gối thúc thẳng vào hông, cuối cùng hắn vẫn bị cậu ném văng đi, cổ chân dường như vừa đỏ còn vừa sưng tấy.

Có vẻ, dù bị thất thế nhưng hắn chẳng chút nản chí hay tức giận, ngược lại ngày càng trở nên hưng phấn, mắt sáng rực và cười tươi nhìn Takemichi, đôi ngươi run rẩy liên hồi như đã tìm được thứ gì đó mà mình đã truy lùng bấy lâu nay. Hắn ta lại một lần nữa lao tới, linh hoạt tấn công cả chân và tay của Takemichi. Cậu đối với hắn vẫn chưa có phòng bị tuyệt đối, cho nên chậm vài bước mà bị đẩy lùi ra sau.

Nhưng cũng không vì thế mà Takemichi bị chèn ép, cậu chuyển mình từ tư thế phòng thủ sang tấn công, hai tay dẻo dai nhanh nhẹn đánh vào những điểm chí mạng, dễ dàng làm lung lay sự chú ý của hắn, cuối cùng gạt chân của hắn, theo đà đá hắn văng đi một khoảng xa một lần nữa.

"Cất đi Haruchiyo."

Cả người Haruchiyo cứng đờ rút tay khỏi áo, muốn đứng dậy và đến đỡ lấy Takemichi. Hai chân cậu đang run rẩy, ngón tay cũng co giật giấu ra đằng sau. Sáng giờ cậu chưa ăn gì, còn dẫn anh đi loanh quanh siêu thị mấy vòng để tìm ra món quà ưng ý, sức lực vốn đã cạn kiệt. Nếu bây giờ hắn ta lại tiếp tục tấn công, sợ cậu chẳng thể phản công được nữa.

Và rồi, hắn tiếp tục lao đến. Haruchiyo lo lắng chạy nhanh đến đứng chắn ở trước Takemichi, thủ thế chuẩn bị đánh nhau với hắn. Nào ngờ, có ai đó từ hướng nào đó lướt đến như tia chớp, một chân đá thẳng vào mặt hắn khiến hắn văng vào một gian hàng đang bày bán, cú đá bất ngờ khiến hắn dường như sắp bất tỉnh.

"Phù."

Wakasa hai chân trơn trượt trên sàn nhà, tay bám víu để dừng lại. Anh đứng lên cho viên kẹo đang ăn dở vào miệng, thở dài một hơi để điều chỉnh lại hô hấp. Đúng là, anh đã già rồi…

Bốp bốp bốp!

"Đúng là Waka bạch báo của chúng ta."

Ở quần bán gấu bông, thêm ba người đàn ông nữa vừa tiến tới vừa vỗ tay tán thưởng cho màn biểu diễn vừa rồi của Wakasa. Shinichiro là người đi trước, hai người đằng sau nữa là Benkei và Takeomi.

"Tôi là bạch báo của cậu thôi, Shin."

Wakasa giọng điệu lạnh lùng, phủi đi vết bẩn vô tình dính lên bang phục của Phạm mà anh luôn mang theo, đi đến bên cạnh Shinichiro nhìn Takemichi và Haruchiyo đang đứng đờ ở đó.

"Nào, chúng tôi biết cậu ta có ý gây chuyện nên ra tay giúp đỡ một chút. Dù cách giúp đỡ này có hơi…"

"Mấy tên du côn nên bị trừng phạt như thế này, ở chốn công cộng cũng có thể ra tay đánh người được."

Benkei cắt ngang lời Shinichiro đang nói bước lên đứng ngang hàng với Wakasa khi nhìn thấy tên kia đang đứng dậy và không có ý định đình chiến, lặng lẽ liếc sang Takeomi, trông có vẻ không thoải mái lắm khi nhìn thấy em trai xem mình như không khí.

"Này này, đánh hội đồng như thế thì nhục chết đi được. Tao đang so tài với Takemichi, chúng mày là ai mà xen vào?"

Hắn ta bước chân khỏi đó từ từ đứng dậy, tuy mái tóc bị rủ xuống nhưng cũng nhìn ra hắn đang tức giận như thế nào. Thế mà khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là ai thì ánh mắt liền trở nên lúng túng, nhưng cũng không thu lại ánh nhìn khinh miệt.

"Gì? Hắc Long đời đầu sao lại xuất hiện ở đây. Sano Shinichiro, Imaushi Wakasa, Akashi Takeomi còn cả Keizo Arashi. Thật là xui xẻo."

Hắn ta liền tục càm ràm muốn rời khỏi nơi này, nghĩ bụng thôi thì hẹn Takemichi vào dịp khác vậy. Nhưng chưa kịp đi tiếp thì bị Benkei giữ lại.

"Chưa dọn dẹp mà tính đi đâu?"

"Dọn dẹp cái rắm, thích thì tự đi mà dọn."

Hắn thô lỗ vất tay Benkei khỏi vai mình, làm Benkei càng muốn dạy cho một bài học nhưng Shinichiro đã ngăn lại. Thầm nghĩ chắc mọi chuyện cũng xong rồi, thở dài vì chỉ là đi mua quà sinh nhật thôi cũng vướng phải rắc rối như thế này. Nhân viên thì đang đợi quản lý, sợ hãi nấp ở tít đằng xa chỉ dám nhìn đến. Cho nên vẫn là Shinichiro ra mặt mà trấn an.

"Là hắn đúng chứ, Waka."

"Ừ, Aijouba Tsunemi. Bất lương đứng đầu Hokkaido hiện giờ. Hắn làm gì ở Tokyo vậy nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net