Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do nay nứng nên ngoi lên viết tiếp, muahahahahahahahaha 😎✨🔥

__________________________________

Morimura nặng nhọc mở mắt, chói, thứ đầu tiên cô cảm nhận được, cô thật sự đã chết rồi sao? Vậy đây là ánh hào quang của cánh cổng Thiên đường à? Ko, nhìn kĩ thì nó giống một cái đèn chùm treo trên trần nhà hơn:

"Chói quá!!"

Cô nhíu mắt nhíu mày lại, khó chịu nhìn xung quanh...Cái cl gì đây? Bên cạnh cô là một chú thỏ bông với vài món đồ chơi.....cho trẻ sơ sinh? Bao quanh cô là 4 ''bức tường''....giống cái nôi *Nôi này mắc money lắm🙉💸* :

"Nhìn giống như mình đang nằm trong một cái nôi vậy..............Khoan!? Nôi á!?"

Morimura chợt nhận ra rằng có gì đó cấn cấn ở ngay đây. CÔ ĐANG NẰM TRONG MỘT CHIẾC NÔI Á!!!!!????

"Méo thể nào đc! Mình to xác như vậy, thế đell nào lại nằm vừa trong cái nôi chứ!?"

Mori-hỏn lọn-mura sốc đến sang chấn tâm lúy, nàng ko chịu đc mà khua tay múa chân như con loăng quăng, rồi lại nhận ra có gì đó sai sai:

"WTF!!?? Tay, chân mình sao lại nhỏ thế!?"

Hết hoang mang này đến hoang mang khác, Morimura triệt để chết tâm :). Bỗng có tiếng 'cạnh' phát ra, nối tiếp tiếng động đó là tiếng bước chân 'bịch, bịch, bịch' có vẻ khá vội vàng

"Gì vậy tiếng bước chân này là sao? Ai đó đang đến hả?"

Rồi đột nhiên, một người đàn ông trung niên mang vẻ điển trai và hiền lành ló đầu vào nôi với vẻ mặt háo hức, mong chờ

"Gì đây? Người đàn ông này là ai? Sao nhìn có vẻ quen quen vậy?"

-Con của ta đã biết mở đôi mắt to tròn để nhìn ngắm vạn vật xung quanh rồi sao? Con gái của Hanagaki Takano ta đúng là thiên tài!!

Người đàn ông đó cất tiếng, nói xong thì dùng đôi bàn to lớn có phần chai sạn của mình mà bế bổng cô lên

"Clgt!? Sao người đàn ông đó có thể bế bổng mình lên một cách dễ dàng như vậy?"

"Khoan đã! Nhìn kĩ thì người đàn ông này có vẻ quen quen, hình như ông ta vừa nói tên mình là.............HANAGAKI TAKANO Á!!!!???"

Morimura chính thức run như cây sấy, sau xác định được danh tính của người đàn ông quen mặt này:

"Đ-đó ko p-phải là t-ên c-cha của nữ phụ đoản mệnh Hanagaki Takemichi trong cuốn tiểu thuyết 'I met you, at that flower garden' đó sao!?"

"V-vừa nãy ông ta mới gọi mình là con gái....Ch-chẳng lẽ...m-mình chuyển sinh thành nữ phụ Hanagaki Takemichi s-sao?"

Vâng, Morimura lại chính thức hưởng trọn combo run lẩy bẩy + chết tâm. Cái tình tiết chuyển sinh này cô đọc trong tiểu thuyết ngôn tình cũng thấy nhiều dồi...nhưng đâu ai ngờ cô lại thật sự chuyển sinh y như trong tiểu thuyết đâu chứ!!!!!!! Lại còn là cuốn tiểu thuyết đầy dramu như 'I met you, at that flower garden' nữa 😫💦💦

Tiểu thuyết này nói về Katoya Yukito-người mang dòng máu của một gia tộc đã lụi tàn nhưng anh lại ko hề biết được điều đó cho tới khi anh 12 tuổi, anh được một vị phù thủy tiết lộ về thân phận thật của anh, vì muốn báo thù cho gia tộc mà anh đã nhờ vị phù thủy đó dạy mình ma pháp để trở nên mạnh hơn, sau đó vị phù thủy-sư phụ của anh nhận được thư mời đến thăm hoàng cung của Đức Vua-đó cũng là lúc mà Nữ chính-Sano Manjiro và Nam chính gặp nhau, họ bắt gặp nhau tại vườn hoa của hoàng cung, nam chính ngay từ lần đầu gặp nữ chính đã thầm thương trộm nhớ cô rồi, và nữ chính cũng thế, thế là họ lén lút gặp nhau nhiều hơn rồi nảy sinh tình củm, tuy gặp nhiều gian nan tới từ nữ phản diện, nhưng cuối cùng họ bày tỏ tình cảm của mình với đối phương rồi Happy Ending thôi, nhưng nữ phụ-Hanagaki Takemichi mặc dù là hôn thê của nữ chính lại rất ít nhắc tới trong tiểu thuyết, nên ko có quá nhiều thông tin của cô ấy, tuy phận nữ phụ là thế nhưng cô ấy lại rất đc lòng của các độc giả. Lúc trước Morimura rất bất ngờ về việc nữ chính lại có hôn thê là nữ, bởi đây là ngôn tình thế mà lại có 1 yếu tố Bách hợp ở đây thì hơi kì, nhưng rồi cô cũng chả đếm xỉa gì nhiều về nó nữa.

Morimura vừa ngẫm lại cốt truyện vừa nhớ lại yếu tố kì lạ kia mà ko để ý "Cha" đang bế mình đi ra khỏi phòng

-Nào Takemichi! Hai cha con ta cùng đến thăm mẹ nhé!!

Morimura như bừng tỉnh khỏi những dòng suy nghĩ kia, liền thấy mình đã đc mang ra khỏi phòng, nhưng giờ cô nhìn kĩ lại mới thấy căn phòng "của mình" nó lộng lẫy đến mức lào cả cái nôi cô vừa nằm nữa, nó cũng rất osha~

-Nào Takemichi, cùng vào thăm mẹ nhé!

Do mãi để ý căn phòng mà cô cũng ko biết đc mình đã đến cửa phòng của phu nhân. Cha cô mở nhẹ cánh cửa một cái

-Hử? Anh đưa con đến thăm đây để thăm em sao~?
__________________________________
Dài chưa? Mời các bạn đọc cho đã cái nư đuy nha ( >3• )👍


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net