chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Serpentigena!" Tom Riddle nói khẽ với con rắn trên cánh cửa. "Trò phải nhớ mật khẩu, Elias à," hắn nói khi cánh cửa phòng Sinh hoạt mở ra trước mặt.

Harry gật đầu nhẹ. Serpentigena? Thuần Slytherine? *Thật đơn giản để nhớ, Chúa tể Hắc ám à.

*(Serpent – born ?)

Phòng sinh hoạt của Slytherin trong thời điểm này không mấy khác so với những gì mà Harry nhớ được từ chuyến đi thăm chóng vánh vào năm hai của cậu ở Hogwarts. Căn phòng rộng lớn này vẫn có nguyên bầu không khí mang phong thái trang nhã như cậu nhớ. Những cái ghế bành màu xanh sẫm sang trọng và đắt tiền, và những cái ghế kì lạ được chạm trổ hình con rắn xoắn và bọc lớp nhung đỏ thẫm. Có những cái sọ phù hợp theo ý thích của Harry: những cái sọ thật được trưng bày trên kệ và những cái bàn thấp, những cái màu bạc đan lại với nhau thành những tấm thảm trang trí, với những hình thêu hình con rắn uốn lượn. Đèn bạc trang trí chiếu sáng căn phòng bằng ánh sáng xanh nhàn nhạt. Những cái chai thủy tinh đựng chất lỏng có màu xanh ngọc bích nhấp nháy giữa những cuốn sách cổ chất đầy kệ sách. Bạc hà à?Không, có vẻ như là chất độc thì đúng hơn... Trong góc phòng Sinh hoạt chung, có hai cậu nhóc phù thuy đang chơi trò chơi knucklebones (?) với những thứ kinh dị như xương thật.

Sự im lặng lan cả căn phòng khi Harry bước vào cùng với Tom Riddle. Tom Riddle có lẽ chỉ lớn hơn một tuổi so với vài học sinh ở đây, nhưng hắn hơn cả là một giáo sư trong đôi mắt của bọn chúng. Cái cách mà chúng nhìn hắn, những Tử Thần Thực Tử tương lai, như thể chúng đã nhìn thấy được một vị Chúa tể Hắc ám mà hắn sẽ trở thành...

"Đây là," Tom Riddle nói, giọng hắn vang vang giữa cái im lặng đột ngột, "là tân sinh năm thứ bảy mà các ngươi đã được biết, Elias Black. Ta rất vui khi thông báo cho các ngươi rằng trò ấy được xếp vào nhà Slythein và ta mong các trò sẽ cố gắng khiến cho trò ấy cảm thấy được chào đón. Cậu Black còn khá lạ lẫm với Hogwarts, nhưng không phải vậy, có vẻ như là trò có chút hiểu biết về Nghệ thuật Hắc ám."

Đột nhiên, Harry thấy mình đang bị bao vây bởi những học sinh mặc áo choàng đen đang bắt tay cậu và chào mừng cậu. Cậu không thể nhớ được tất cả các cái tên và khuôn mặt, nhưng một số thì rất quen thuộc với cậu: Abraxas Malfoy, mái tóc vàng bạch kim và đôi mắt xám như Draco. Mặt vuông và cơ thể cơ bắp Tiberius McLaggen. Tóc đen khệnh khạng Druella Rosier, như cô cháu gái chưa ra đời của ả mà Harry nhận ra.

Một cô gái với đôi mắt xanh sáng như sapphire tự giới thiệu mình là Araminta Meliflua. Harry nghĩ là cô có vẻ khá là dễ thương đối với một Slytherin; và rồi cậu nhớ ra và đầy sốc rằng tại sao tên cô ả quá quen thuộc như vậy: chú Sirius từng nhắc tới chiến dịch làm cho việc bắt giết Muggle là hợp pháp của cô ả.

Có khá nhiều Black trong nhà Slytherin. Alphard Black trầm tính cùng năm với Harry, trong khi anh trai Cygnus của Aphard và em họ của chúng Orion nhỏ hơn một năm. Alphard Black. Ông sẽ là người chú mà chú Sirius thích nhất... Từ giờ trở đi, tên ông sẽ bị xóa khỏi gia phả dòng họ. Kì lạ làm sao khi nghĩ rằng những học sinh mà mình đang gặp đây đã chết. Họ chỉ tồn tại trong kí ức này. Harry bỗng thấy thích Orion, cha của chú Sirius, người có mái tóc đen và đôi mắt sáng lấp lánh làm cậu nhớ tới đứa con trai chưa ra đời của ông. Cygnus, một trong những người chơi knucle – bone, đẹp trai nhất trong ba Black, nhưng có một tia khó hiểu trong ánh mắt hắn mà Harry không để ý. Ta thấy được những đứa con gái sinh đẹp Bellatrix và Narcissa với những nét đẹp và ác độc của ngươi, nhưng làm thế nào quái ngươi và Druella lại có một Andromeda đáng yêu như vậy?

Một cô gái da tái nhợt ngồi một mình trong góc. Cô không đứng dậy chào đón cậu như những người khác, đôi mắt đen nhánh, khó đoán nhìn chằm chằm khuôn mặt Harry. Cô ta quen thuộc một cách kì lạ, nhưng một lúc sau Harry mới nhận ra cô ta là ai: Eileen Prince. Người mẹ tương lai của Snape. Sau này, ả sẽ sinh ra một tên giết người...

"Một Black khác ư?" Đôi mắt đen thẳm của Cygnus liếc nhìn gương mặt của Harry. "Chính xác thì cậu có quan hệ gì với chúng ta không, Elias? Và tại sao cậu không được đặt theo tên của những vì sao, như những Black khác?"

Ta không biết phải trả lời những câu hỏi của ngươi nữa đấy, Cygnus Black (long – dead (?) à. Ta không biết ai đặt tên cho ta. Ngay cả ta cũng không biết kí ức này của ai, hay là làm thế nào mà ta lại vào trong nó được.

Harry chỉ nhún vai. "Ba mẹ tôi chết sớm," cậu nói. "Cũng chẳng có cơ hội để hỏi họ về tên của tôi. Nhưng không đúng rằng tất cả Black đều đặt theo tên của những vì sao. Ví dụ như Phineas Nigellus Black, không phải như thế."

Những tiếng xì xào lan khắp vòng. Cygnus gật đầu, và có vẻ quỷ quyệt trong nụ cười của hắn. "Đúng vậy, Elias." Hắn nói khẽ. "Phineas Nigellus Black là một phù thủy vĩ đại, một Black đích thực, một người đàn ông của rất nhiều bí mật. Có lẽ người cha quá cố của cậu là một trong họ. Chúng ta được dặn rằng không được hỏi quá nhiều câu hỏi. Rất tốt, tôi sẽ không hỏi nữa. Đủ cho tôi biết rằng cậu là một Black và là một Slytherin."

"Dĩ nhiên cậu là một Slytherin." Đó là Abraxas Malfoy người mới nói. Giống với đứa cháu trai Draco chưa ra đời, rất cuốn hút, nhưng Abarax có mái tóc vàng bạch kim dài hơn, như là một vầng hào quang xung quanh gương mặt của hắn, và những đường nét của hắn mềm mại hơi của Draco. "Đôi mắt cậu xanh như con rắn ở trên cửa."

Tom Riddle cười to. "Quan sát tốt đấy, cậu Malfoy. Ta đã tự hỏi rằng sao cậu ta lại có vẻ thân quen với ta một cách kì lạ đến vậy..."

Harry đảo mắt nhìn sang chàng trai trẻ đứng cạnh cậu. Khuôn mặt của vị Chúa tể Hắc ám tái nhợt dưới ánh đèn xanh. Hắn ta rất đẹp, như thuốc độc màu xanh bạc hạ ở trong những cái chai đằng kia trên kệ tủ.

Nhưng nụ cười của Tom Riddle như cái kim chọc vào tim Harry. Một cơn ớn lạnh đầy chán ghét chạy dọc cơ thể cậu. Ta có đôi mắt của mẹ ta, Tom Riddle à, và nếu như ta có vẻ quen thuộc với ngươi, bởi vì là một ngày nào đó ngươi sẽ nhìn vào đôi mắt của bà khi ngươi giết bà. Ta tự hỏi rằng liệu những kí ức sẽ chết? Nếu chúng có thể, ta sẽ phải chắc chắn rằng ngươi không thể sống để mà tấn công bà ấy trong tương lai... Harry tránh xa khỏi Riddle, nhưng sự sợ hãi trong cơ thể cậu như biết đến sự có mặt của cậu. Harry cảm nhận, với một cảm giác thỏa mãn lạ lùng, cơn sốc đó chạy trong tâm trí Riddle. Hắn có thể cảm nhận được nó. Hắn có thể cảm nhận được mình cảm nhận về hắn như thế nào vào lúc này. Nhưng hắn ta đang bối rối; hắn ta không biết tại sao mình lại ghét hắn đến vậy.

"Để tôi chỉ cậu đến phòng của cậu, Elias." Harry quá suy nghĩ về Voldemort tương lai đến nỗi cậu không bài xích sự đụng chạm của một Malfoy. Abraxas nắm lấy tay cậu và bắt đầu dẫn cậu đi qua cái vòm đá cảm thạch dẫn tới phòng kí túc. Harry đảo mắt ra sau vai cậu. Vài học sinh đang mỉm cười với cậu và Araminata vẫy vẫy tay với cậu đầy vui vẻ. Nhưng Tom Riddle chỉ đứng đờ người ra cạnh cửa, khuôn mặt hắn trắng như tuyết. Ánh mắt bạc của hắn chạm phải của Harry một lúc, và hình ảnh của Tom Riddle khi là một cậu trai nhỏ ở trại mồ côi tẻ nhạt hiện lên trong đầu cậu. Cô đơn. Hắn ta đang cảm thấy cô đơn.

"Ngủ ngon, Elias." Giọng của Tom Riddle thật kì lạ và như xa xôi đâu đó.

"Ngủ ngon, giáo sư Riddle." Giọng của Harry cũng lạ, như thể nó thuộc về một ai đó.

Phòng của Slytherin vẫn rộng như Harry từng tưởng tượng. Cái giường lớn màu đen với tấm trải giường được xếp cẩn thận, giấy dán tường màu xanh đen với những con rắn bạc. Quá nhiều rắn.

Không có cửa sổ, không ánh nắng, chỉ có ánh đen xành nhàn nhạt và những cái gương bạc treo dọc trên tường. Harry nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu trên một cái gương bạc. Rất là khó chịu khi nhìn thấy cái vết sẹo thân quen của cậu; một lúc nào đó cậu nửa trông mong là sẽ được thấy gương mặt của Elias cậu không quen này.

Một cái rương gỗ lớn cạnh giường cậu. Nó từ đâu vậy? Những thứ trong này là của cậu, hay chúng thuộc về Elias Black, cậu ta là ai? Đứa con trai của đứa con yêu bí mật của Phineas Niggles Black, theo cách nói đó... Mình tự hỏi ai là người "bảo hộ" bí ẩn của mình, người nào đại diện cho mình viết thư cho thầy hiệu trưởng? Y cũng gửi cái rương của mình luôn ư? Đây là kí ức của y? Y có phải là người đã làm cho cái hồi ức này trở nên sống động không?

Đầy khó chịu, Harry nhận thấy có một cây chổi cực xịn dưới những tấm áo choàng trong rươn cậu. Sản xuất bởi Silver Arrow? *Thật sự thì người bảo hộ không tên của cậu có gu khá ổn trong việc chọn chổi.

*(A vintage Silver Arrow?)

"Cậu cũng chơi Quidditch à?" Đôi mắt bạc của Abraxas Malfoy bừng sáng. "Cậu chơi tốt không?"

Harry mỉm cười. "Không tệ lắm. Nhưng mà tôi cho rằng trong đội Slytherin các vị trí đều có chỗ rồi."

"Ừ. Nhưng thằng ngu MacFarlan đó đi rồi, nó bị trục xuất."

"Trục xuất à?" Có phải là Hamish MacFarlan, đội trưởng tương lai của đội Montrose Magpies không?" "Er... mà sao vậy?"

Abraxas nằm xuống giường và thở dài. "Ồ, chỉ là một trò đùa ngu ngốc thôi. Hắn làm hóa đá giáo sư Kettleburn, chỉ cho vui thôi, vì thế chúng ta không có những tiết học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí buồn chán. Ý tưởng của MacFarlan là bỏ thấy ấy ở lại trong rừng cho tới khi tiết học kết thúc sau đó quay lại và hồi phục lại. Ai ngờ được rằng thầy Ketteburn lại định cho chúng tôi xem một con rồng cơ chứ?"

"Một con rồng à?" Cái này nghe không tốt tí nào. "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Ồ, con rồng bị sống và thấy giáo sư Kettleburn nằm trong rừng và nhai nghiến ngấu tay của thầy ấy. Cắn xé thầy Kettleburn già, dĩ nhiên vậy, nhưng đó là một tai nạn. Vị hiệu trưởng nổi giận và trục xuất Tầm thủ tốt nhất mà chúng ta có trong những năm gần đây."

"Ồ... Tầm thủ à, có phải cậu vừa nói như vậy không?" Trái tim của Harry rung nhẹ.

"Thật à?" Abraxas nâng đầu dậy nói đầy hi vọng. "Cậu chơi ở vị trí Tầm thủ à? Tôi là đội trưởng của đội Slytherin bị nguyền rủa nè, nhưng mà tôi chưa tìm ra được một Tầm thủ có đủ trình độ để thay thế MacFarlan. Tôi cũng từng thử chấp nhận Alphard, nhưng cậu ta rất tệ. Thỉnh thoảng tôi nghĩ là thật sự cậu ta muốn nhà Gryffindor thắng. Cygnus và Orion dĩ nhiên là ổn rồi, nhưng tôi cần họ ở vị trí Tấn thủ. Ngay cả tôi cũng thử nghĩ về Araminta. Cô ấy không có nhiều kinh nghiệm, nhưng ít nhất thì cổ không có rơi khỏi chổi như Alphard. Và cổ có thể làm phân tâm Lupin người cứ dán chặt mắt vào cổ."

"Lupin à?" Harry cảm thấy có gì đó âm ấm trong âm thanh của cái tên quen thuộc đấy. Có lẽ là ba của chú Remus?

"John Lupin. Tầm thủ của Gryffindor. Khỉ gió, hắn ta quá tuyệt! Nhưng hắn lại mê đắm đôi mắt sapphire của Araminata, ai cũng biết điều đó. Nhưng hắn ta không thể tỏ tình với cô ấy, tất nhiên rồi; hắn ta biết là nhà Slytherin sẽ giết hắn nếu như hắn cố làm điều đó. Hắn chỉ chờ đợi trong bóng tối, nhìn cô ấy giấu diếm, như thể hắn bị ám ảnh cô ấy..." Abraxas làm mặt quỷ. "Lupin và Belle của nhà Slytherin... Một ý nghĩ rất tồi."

Harry không thể nín cười được. Chú Remus là con lai phải không? Vậy mẹ của chú Remus là ai, chắc chắn bà ấy không phải là Araminta. Cậu cố nhớ lại bà ngoại của Draco là ai, nhưng chẳng thể. Có thể bà ấy là Araminata? "Cậu... có thích Araminta... không?" Cậu hỏi.

"Cái gì?" Abarax Malfoy có vẻ khá là ngạc nhiên. Rồi y nhoẻn miệng cười. "Ồ, không... Tôi... tôi không phải là mẫu người đàn ông của các quý cô. Hoàn toàn miễn dịch với ma thuật của đôi mắt khá là đẹp của Araminta. Dù gì thì sapphire cũng không phải là màu sắc yêu thích của tôi. Màu xanh lục bảo mới là màu của nhà Slytherin, cậu biết đấy..." Giọng y nhỏ dần, và y đứng dậy khỏi giường. Có tia đỏ ứng trên má y. "Nào chơi vài trò Quidditch vào sáng hôm sau nha, để tôi có thể biết cậu chơi tốt cỡ nào."

Harry gật đầu đồng ý. Cuối cùng thì, cậu nghĩ thầm khi mở cái rương ra, Abraxas Malfoy là một phiên bản tốt hơn so với thằng cháu trai chưa ra đời của y. Thật tệ rằng y là một trong những người phải chết vì bệnh thủy đậu... Nếu như đó là Draco. Hay là Lucius...

...

Harry lẻn ra ngoài sân vài phút trước bữa tối. Khung cảnh thân quen chìm dần trong bóng tối, và những bóng đêm như sâu hơn. Cậu thở ra những làn khói trắng và cố để cho tâm trí cậu thoát khỏi cái không khí nặng nề của nhà Slytherin u ám.

Harry Potter, giờ được phân vào nhà Slytherin. Harry Potter, học trò mới của vị Chúa tể Hắc ám... Kí ức này là của ai vậy? Và lam sao ai có thể nhớ những thứ kì lạ này mà chúng lại chưa hề xảy ra cơ chứ? Mình có vẻ như có khả năng vào kí ức này bất cứ khi nào mình thích; mình có thể nói chuyện với họ và gây ảnh hưởng lên họ. Có phải mình đang thay đổi quá khứ bằng cách làm như thế này? Có phải mình đang thay đổi kí ức đã xảy ra của ai đó?

Có lẽ mình đang kẹt trong những kí ức của kẻ điên khùng nào đó? Có lẽ đây là sự hồi tưởng vặn vẹo của kẻ trong Bệnh viên Thánh Mungo, không có khả năng nói sự thật từ những ảo tưởng của hắn?

Khi nào thì cái kí ức này kết thúc? Liệu mình có thể tìm cách ra khỏi đây, hay là mình sẽ mắc kẹt ở trong thời điểm này mãi mãi? Mình ở đây vì lí do gì?

Hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của Tom Riddle hiện lên trong suy nghĩ của cậu. Voldemort. Có lẽ mình tới đây để giết Voldemort. Có lẽ ai đó đã nghĩ ra một con đường cho mình để quay ngược thời gian và ngăn chặn hắn trước khi quá muộn.

Harry lục tìm trong túi cậu. Những ngón tay cậu bao lấy một cây đũa phép quen thuộc của tương lai. Liệu cây đũa phép của thể giới thật có khả năng tác động lên kí ức này?

Harry lấy đũa phép ra và vẩy nhẹ nó đầy trông chờ: "Expecto patronum!"

Một hình thể màu bạc sáng lấp lánh nhảy ra từ chiếc đũa phép của cậu, và Harry ngắm nhìn nó đầy hi vọng khi con nai bạc đó chạy xa dần vào sâu trong bóng đêm của sân Hogwarts. Nếu cây đũa của mình có thể làm như vậy trong kí ức này, mình có thể thực hiện những phép thuật khác nữa.

Ánh nhìn của cậu dừng lại nơi một con nhện nhỏ đang bò trên cỏ. Nó nằm đó, không động đậy, như tàn hình dưới ánh chạng vạng. Harry chĩa đũa phép vào nó.

"Ava..." Tay cậu run run: "Avadao kedvra..." Những từ ngữ phát ra nghe lạ lùng từ miệng cậu.

Con nhện vẫn nằm bất động một lúc lâu, bay vào bụi cây với tốc độ nhanh kinh hồn.

"Sẽ dễ hơn nếu trò dẫm lên nó," một giọng phía sau cậu vang lên.

Harry quay đầu lại và nhận thấy cậu đang đối mặt với khuôn mặt cười mỉm của Albus Dumbledore. Dumbledore trẻ cực kì so với cậu thường thấy. Tóc và râu của ông vẫn đo đỏ hơn là bạc, và đôi mặt xanh của ông nhấp nháy tươi vui dưới cái kiếng nửa gọng như mọi khi.

"Rất vui được gặp thầy, thưa Giáo sư!" Harry mỉm cười với người đàn ông mà cậu mới dự đám tang của ông ấy vài ngày trước.

"Rất vui khi được gặp trò, Elias," vị hiệu trưởng tương lai đáp. "Thầy hi vọng rằng con đã thích ứng tốt với Hogwarts. Er... Thầy thấy là con không quan tâm lắm tới lũ nhện ha?"

"Con không phải là Elias," Harry nói chẳng cần nghĩ. "Con là Harry. Harry Potter."

Thầy Dumbledore chớp chớp mắt. "Thầy hiểu. Harry Potter à? Thầy hiệu trưởng bảo tên trò là Elias. Kì nhỉ?" Ông lắc đầu chậm rãi. "Trò biết không, có vài điều quen thuộc khá là kì lạ ở trò đấy."

Harry nhìn thẳng vào khuôn mặt hiền hậu, thân quyen, và những từ ngữ thốt ra nhanh như chớp: "Dĩ nhiên là vậy rồi, thưa thầy hiệu trưởng. Chúng ta đã biết rõ về nhau, thầy và con, trong tương lai. Thầy sẽ trở thành vị hiệu trưởng của Hogwarts, và con sẽ là học trò của thầy, từ đây về sau. Ba mẹ con sẽ bị Tom Riddle giết, người mà sẽ trở thành một phù thủy hắc ám kinh khủng nhất và tự gọi bản thân mình là Voldemort. Hắn là người cho con cái sẹo này, khi lời nguyền chết chóc của hắn không thể giết được con. Hắn và những kẻ tùy tùng của hắn sẽ gây nên một nỗi sợ khủng khiếp, và những người khác sẽ bị giết. Bản thân thầy sẽ bị Severus Snape giết, con trai của Eileen Prince, sau khi đứa cháu trai của Abraxas Malfoy không thể hoàn thành điều đó.Nhưng có một lời tiên tri về Tom Riddle à con nói là một trong chúng con sẽ giết người còn lại vào lúc cuối. Con phải ngăn chặn hắn, nhưng con không biết bằng cách nào. Hắn sẽ phạm phải rất nhiều tội giết người, và sau mỗi lần đó, hắn sẽ tạo ra một Trường Sinh Linh Giá nơi mà giấu những mảnh vỡ linh hồn của hắn. Hắn chỉ có thể chết khi tất cả những Trường Sinh Linh Giá đó bị phá hủy, nhưng con không biết chúng ở đâu. Con đã tới văn phòng của thầy sau khi thầy mất, và con cũng đã tìm ra kí ức của quá khứ, kí ức thời điểm này, và giờ có vẻ như con đã bị kẹt vào trong đó. Con không hiểu tại sao con lại tới đây, nhưng con nghĩ có lẽ thầy đã làm điều gì đó với nó."

Albus Dumbledore đứng lặng thinh một lúc lâu. Rồi ông nói nhẹ nhàng: "Một câu chuyện rất xuất sắc, Harry à. Sẽ tiện hơn cho thầy nếu thời điểm này thầy cho là trò bị điên, nhưng trò nói một số điều có vẻ đúng. Thầy sợ Tom Riddle. Thầy nghĩ.. Ừm, thầy nghĩ hắn có khả năng thành những gì trò nói." Ông nhắm mắt lại. "Nói cho thầy điều gì đó đi, Harry, điều gì đó nhỏ bé và vô nghĩa mà trò học được từ thầy trong tương lai, điều gì đó có thể giúp thầy quyết định được điều này có thể là đúng."

Harry nghĩ một lúc. "Thầy thích mứt mâm xôi, và thầy tin rằng tình yêu là thứ pháp thuật mạnh nhất. Thầy tin rằng chính sự lựa chọn của chúng ta quyết định con người của chúng ta, và thầy thích những mẫu họa tiết thêu thùa của Muggle. Thầy sẽ từ chối đảm nhiệm vị trí Bộ trưởng Bộ pháp thuật và dạy ở Hogwarts cho tới khi thầy mất. Thầy nói với con rằng phép thuật của Chiếc Gương Ảo Ảnh, cho thấy những khao khát tận sâu thẳm trái tim chúng ta, cho thầy thấy một chiếc tất giữ ấm, nhưng thầy đã nói dối. Và thầy từng nói rằng âm nhạc là một phép thuật mạnh hơn cả bất cứ thứ gì chúng ta làm ở Hogwarts."

Dumbledore cười to. "Ừm, giống thầy, chàng trai ạ. Trò đã khiến thầy tin vào câu chuyện kì lạ của trò, Harry. thầy tự hỏi về cái tên "Elias"... Hồi còn bé, thầy thường đắm mình trong những câu chuyện thần tiên về Elias Lonnrot. Giờ đây, đó là phép thuật! Thầy tự hứa rằng nếu ta có một đứa con trai, thầy sẽ đặt tên nó là "Elias"..."

"Nhưng thầy không bao giờ có con..." Harry nói nhẹ nhàng.

"Không, thầy không. Thầy không phải là... một người đàn ông có gia đình, trò thấy đấy. Nhưng có lẽ thầy là người đã đặt tên trò, người bạn trẻ đến từ tương lai... Thầy không có bất kì kí ức gì về việc làm đó."

"Có lẽ tương thầy của thầy bằng cách nào đó đã điều khiển cái kí ức của quá khứ này?"

"Có lẽ vậy... Nghe như thầy sẽ làm điều đó?" Dumbledore đứng tĩnh lặng. "Đã trễ rồi, Harry. Tới lúc ăn tối rồi. Chúng ta có khá nhiều điều, thầy nghĩ vậy, để khám phá, thầy và con. Thầy sẽ không định hỏi trò quá nhiều về tương lai... Chỉ cho thầy biết một điều: Liệu Puddlemere United sẽ đánh bại Chudley Cannons không?"

Harry cười to. "Thường xuyên ạ."

Dumbledore nhoẻn miệng cười. "À, vậy thầy còn có thể tin rằng có chút hi vọng cho tương lai của thế giới."

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net