chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những giấc mơ," Giáo sư Inigo Imago nói đầy mơ màng, "là thể loại cổ xưa nhất của phép thuật. Trong những giấc mơ của chúng ta, trái tim sẽ nói những sự thật giấu kín mà tâm trí ta không thể và cũng không thấy được." Đôi mắt của ông mở lớn và nhìn lướt qua lũ học trò trong lớp Tiên Tri như thể ông đang nhìn vào những sự thật bí ẩn mà đang bị giam trong lớp học. "Nhưng thỉnh thoảng ta tự hỏi bản thân rằng: Giấc mơ là gì, và thực tại là gì? Có những giấc mơ của chúng ta sống động như thật và chúng ta gọi nó là "thực tại"? Ai có thể nói được thực là gì và ảo là gì? Có lẽ tất cả thực tại chỉ là mộng mà thôi?"

Cậu thở dài nho nhỏ. Kéo chiếc áo choàng xanh sẫm quanh người lại, cậu thì thầm: "Có một phù thủy khôn ngoan ở một vùng đất xa xôi mơ rằng ông ta là một con phượng hoàng. Ông ta bay lượn trên bầu tròi xanh và tim ông ta đầy hạnh phúc. Nhưng rồi ông ta tỉnh dậy, và ông nhận thấy ông là con người. Nhưng, là một người khôn ngoan, ông sớm tự hỏi mình. Ông là người mơ giấc mơ ông là con phượng hoàng hay ông là con phượng hoàng đang mơ ông là người?"

"Râu của Merlin, mình cần ít cà phê!" Abraxas lẩm bẩm. "Cái đống này lúc nào cũng khiến mình buồn ngủ khủng khiếp."

"Nào giờ quay sang bạn ngồi cạnh và thảo luận về giấc mơ gần đây của các trò. Cố gắng nhìn vượt xa khỏi bề mặt của nó, nhìn bằng trái tim của các trò: Giấc mơ đó thực sự có ý nghĩa gì?"

Ghế xê dịch, đám học trò xếp nhóm và những tiếng xì xào vang lên.

"Hoàn hảo..." Harry có thể nghe giọng của John Lupin gần đó. "Đó là những gì mình nghĩ là giấc mơ của cậu đại diện cho, Araminta à. "Đám đông rượt đuổi theo Muggle xuống phố với giáo mác đại biểu cho tìm kiếm sự hoàn hảo tuyệt đối trong cậu."

Không, mình chắc rằng đó đại diện cho niềm khát khao của ả rượt đuổi Muggle với giáo mác... Harry chuyển sự chú ý sang Abraxas. "Vậy... er... cậu có giấc mơ nào tốt đẹp gần đây không?"

"Tôi à?" Abraxas nhoẻn miệng cười tươi. "Không tốt đẹp bằng của cậu, bằng việc tôi nghe cẩm lẩm bẩm thần chú rửa sạch vào sáng nay nha."

Harry thấy cậu nóng bừng lên. "Ồ, Merlin, Abraxas à! Tôi không biết có người tỉnh dậy rồi. Mọi người đều phải có những giấc mơ như vậy chứ."

"Tôi cũng cho rằng thế." Đôi mắt bạc của Abraxas nhấp nháy. "Cậu có phiền chia sẻ giấc mơ tuyệt vời đã khiến cho cậu... er... sử dụng lời nguyền đặc biệt đó không?"

"Không, tôi không. Tôi không nhớ tí nào."

"Tệ quá. Tôi có thể giúp cậu giải mã nó."

"Không cần đâu, cảm ơn cậu."

Lỗi của cậu hết á, Abraxas Malfoy! Cậu là người bảo tôi là cái giường của tôi trong kí túc Slytherin từng của của Tom Riddle. Cho nên khi hắn ta bảo tôi là hắn đã đính hôn, điều này rất là tự nhiên khi đầu óc trong tiềm thức của tôi bắt đầu hiện lên hình ảnh của hắn ta và hôn phu đã làm trong giường tôi năm ngoái, trên tấm nệm vải xa ten mềm mại màu bạc. Ít ra, tôi nghĩ điềun này rất tự nhiên. Tôi mười sáu; mười sáu tuối có những giấc mơ tình ái. Hoặc là tôi đang mười bảy, trong thế giới giấc mơ kì quặc của kí ức này? Dĩ nhiên suy nghĩ về việc ai đó có thể đã làm tình trong giường tôi đã ảnh hưởng tôi. Điều này sẽ làm bất cứ ai mộng mị về những giấc mơ kì quái phải không nào? Nó thật sự không phải về họ, về hắn và cô ta. Cô ấy chỉ là một cái bóng mờ; tôi không thể tưởng tượng ra cô ấy như thể nào khi còn trẻ. Và tôi chỉ tưởng tượng ra khuôn mặt của hắn... Ồ, Chúa ơi, tôi ước tôi có thể trở lại việc mơ về những tên Giám ngục kinh sợ như tôi vẫn thường thế.

Harry húng hắng giọng. "Tôi có giấc mơ về một người đàn ông bị tấn công bởi một con rắn, ở cuối một hành lang dài, tối. Chúng ta nói về cái đó ha?"

Abraxas thở dài. "Ồ, được rồi. Những mình nghĩ cái kia sẽ thú vị hơn." Y lật lật cuốn sách Tiên tri. "Hmm. Một người đàn ông bị một con rắn tấn công? Biểu tượng cho âm mưu – Tôi tự hỏi là giấc mơ đó tất cả là về..."

Thật ra thì nó chỉ là về một người đàn ông bị con rắn tấn công thôi.

...

Buổi dạ hội của Slughorn trở thành những gì mà Harry sợ. Khoảng chục người nói chuyện với nhau và khen tặng lẫn nhau đầy giả tạo xung quanh bàn ăn buffet với những cái tô thủy tinh, những cái khay bạc tinh xảo và bánh mì nướng nhỏ, và những đóa hoa được cắm tỉ mẩn tỏa mùi hương ngọt ngào. Hàng ngàn ngọn nến thắp sáng, nhấp nháy những tia sáng trên những vị khách và khiến những khuôn mặt xinh đẹp trở nên kiều diễm và những khuôn mặt giản dị trở nên dễ xiêu lòng.

Bản thân Slughorn mặc áo choàng đỏ tía, di chuyển từ đám này sang đám khác, vỗ vai bên này, nắm tay bên kia. Như một nhà sưu tập chăm sóc tác phẩm nghệ thuật có giá của ổng.

"Trò đây rồi, Elias!" Slughorn chụp lấy Harry, ấn vào tay cậu một li rượu pha lê được pha đầy chất lỏng lấp lánh có màu như ánh trăng. "Tới đây, chàng trai của ta, có vài người muốn chết để gặp trò đấy." Ông kéo Harry vào đám người bên cửa sổ. "Cậu chàng đây, cuối cùng thì Elias Black bí ẩn, cậu trai trẻ không lai lịch. Chúng ta không biết gì về nơi cậu ấy đến, hay là cha mẹ cậu ấy, và..." Ông hạ thấp giọng xuống thành thì thầm: "... Giáo sư Dippet đã cảnh cáo chúng ta không được hỏi. Tại sao chúng ta không được hỏi? À, những người bạn của ta ơi, ngay cả khi đó là một bí ẩn! Nhưng có những dấu hiệu, nhiều hơn nữa, đó là Elias trẻ này là một cậu trai đáng gờm đấy. Tom, cậu đã kể cho ta rằng, cậu ấy có thể kháng cự được lời nguyền Độc đoán ? Và cậu ta là một Xà ngữ ?"

"Điều đó đúng cả, Horace à." Tom Riddle nhìn nhã nhặn trong bộ áo choàng tối màu. Horace ư ? Sáu tháng trước, ngươi phải gọi ông ta là "Giáo sư Slughorn.", và giờ tên của ông ấy dễ dàng thoát khỏi đầu lưỡi ngươi. Không mấy khó khăn cho ngươi khi ngươi phải di chuyển và cười đùa với đám người này, như thể ngươi thật sự thích thú sự hào nhoáng này lắm.

"Rất tuyệt..." Oswald Fudge nhìn Harry đầy hứng thú. Có gì đó như giống như cơn thèm khát trong đôi mắt xanh nhợt của y. "Tôi nghe nói cậu là một tay Quidditch rất cừ ha? Có lẽ chúng ta có thể cùng đi và xem vài trận đấu với nhau, trong kì nghỉ. Ba tôi có những mối quan hệ rất tốt; ông ấy có thể cho chúng ta ngồi ở hàng đầu ở bất kì trận đấu nào mà chúng ta muốn."

"Có lẽ," Harry lẩm bẩm. Cậu nhìn chằm chằm vào thức uống của cậu, tưởng tượng một quả Bludge đấm vào cậu Huynh trưởng này khiến cậu ta mất trí.

"Ồ, khỉ thật!" Tom Riddle nãy giờ chỉ nở nụ cười nhẹ, làm đổ hết thức uống lên áo choàng của Slughorn. "Xin lỗi, Horace – tôi không biết sao nó lại xảy ra. Này, để tôi làm khô thầy đã."

"Ồ, không sao đâu, Tom. Không có gì mà một câu chú khô ráo có thể không làm được. Elias này, trò đã gặp Sabino Sanguini chưa? Cậu ta có gia đình phù thủy lâu đời nhất của châu Âu đấy."

"Rất hân hạnh." Sanguni nói nghiêm trang và cúi đầu chào.

"Và đây là Eldred Worple, có cha là bạn thân của Bộ trưởng."

Harry cảm thấy Tom Riddle đang dựa cậu gần hơn, và một giọng nói sắc lạnh thì thầm trong tai cậu. "Trò làm bất cứ cái gì thì đừng để ta làm đổ rượu lần nữa. Nhớ rằng ta có thể đọc được ý nghĩ của trò."

Harry cười. "Tôi sẽ cố... Ồ, thầy Dumbledore kìa. Con muốn chào thầy ấy. Con... con muốn nghe nhiều về cuộc đấu giữa thầy ấy với Grindelwald."

"Được rồi, chàng trai." Slughorn cười với cậu. "Ta thật sự rất may mắn khi có phù thủy vĩ đại nhất thời đại chúng ta là bạn thân của ta." Ông hạ giọng xuống. "Có tin đồn rằng Dumbledore đã được cân nhắc cho một vị trí rất cao trong Bộ, một vị trí cực kì cao."

Harry, đi ra đầy lo lắng trước khi Tom Riddle đào bới cái gì đó trong suy nghĩ cậu, chạy tới phía khác của căn phòng, nơi Dumbledore đang đứng, bị bao vây bởi đám nhỏ, cố bắt lấy thức uống đang bị đổ khỏi li bằng đũa phép. Mắt ông sáng lên khi thấy Harry.

"À, trò Black đây rồi. Xin thứ lỗi cho chúng ta, quý ông và quý bà, chúng ta có vài vấn đề quan trọng cần thảo luận. Một vấn đề bí mật...:"

Đám đông rời khỏi khi Dumbledore dẫn Harry đi qua cánh cửa kính ra ban công nhìn ngắm khuôn viên Hogwarts trong đêm.

Dumbledore đóng cửa cẩn thận và dựa vào lan can, hít thở thật sâu không khí mát dịu của buổi đêm.

Harry nhìn ông hiếu kì. "Một vấn đề bí mật ư, thưa Giáo sư?

Dumbledore thở dài. "Ừ, Harry. Vấn đề bí mật. Để thầy nói cho trò, bây giờ, bí mật sâu nhất, đó là thầy cực kì ghét tiệc tùng. Thật ra, thầy ghét đông người. Này, đừng hiểu sai ý thầy; thầy vẫn thích mọi người. Thầy thích họ. Nhưng khi họ tụ tập lại thành lũ thế này, họ có vẻ mất đi tính người, và họ biến thành quái vật nhiều đầu, hung dữ gọi là đám đông."

Harry cười to. "Con hiểu nếu như thầy không quan tâm về sự nổi tiếng mới đây của thầy."

"Danh tiếng!" Dumbledore nhăn nhó. "Tại sao ai cũng khao khát nó trừ thầy. Đột nhiên, những người con từng gặp quấn lấy người bạn đồng hành của con, và họ chẳng quan tâm con là ai. Nếu tên con hiện trên trang đầu, họ muốn kể bởi bạn họ rằng họ biết con. Họ sẽ tặng con những món quà không mong muốn, và không ai trong bọn họ hiểu con đủ để tặng con một món quà ý nghĩa, hữu dụng, như là... như là..."

"Một đôi tất ấm?" Harry nói chêm vào.

Dumbledore nhấp nháy mắt. "Đúng rồi, chính xác. Làm sao trò -? Hm... Chúng ta biết rõ về nhau khá nhiều đấy, con và thầy, Harry à..."

Harry mỉm cười. "Phải, thưa giáo sư. Và con cũng không quan tâm đến danh tiếng."

Họ đứng đó không nói gì một vài phút, nhìn vào bóng tối thăm thẳm.

Và rôi Harry phá tan sự im lặng đó. "Giáo sư? Con có thể hỏi thầy vài thứ được không?"

"Ừ, dĩ nhiên rồi. Bất cứ thứ gì, Harry."

"Thầy..." Những từ ngữ như kẹt cứng trong ngực cậu. "Thầy và Grindelwald..."

"À." Dumbledore lại rơi vào im lặng.

"Nhiều người nói rằng thầy và ông ấy là... tình nhân." Harry có thể nghe tiếng tim cậu đập trong đêm tối tĩnh lặng.

"Vậy à?"

"Dạ." Harry chờ đợi, nửa hi vọng Dumbledore sẽ chỉ cười. Nhưng không.

Mặt trăng đã lên cao; những tia sáng của nó làm cảnh vật quen thuộc trở nên hoang dã và lạ lùng.

"Điều này có sốc trò không, Harry?" Giọng của Dumbledore vẫn êm ái.

"Con không biết... Có lẽ không ạ..."

"Nó phải vậy. Nó làm thầy sốc." Dumbledore đứng đó lúc lâu, nhìn đăm đăm vào bầu trời. Rồi ông nói dịu: "Trái tim không rõ lí do, Harry à. Thầy e rằng nó chỉ giản đơn vậy thôi. Thầy biết cậu ấy là ai, cái gì, và thầy không thể làm gì hơn để dừng yêu cậu ấy hơn việc thầy có thể ngừng thở."

"Ồ." Harry không biết nói gì cả.

"Quá nhiều cho sự chiến thắng của thầy trước vị Chúa tể Hắc ám ở thời đại này, Harry ạ. Thầy đã đánh bại cậu ấy trong cuộc chiến, nhưng cậu ấy vẫn chiếm hữu thầy, cả trái tim lẫn tâm hồn. 'Dumbledore, vị Phù thủy vĩ đại nhất của thời đại chúng ta'!

Harry vuốt nhẹ cánh tay Dumbledore. "Ưm, ít ra thì thầy cũng được hiện trên tấm thẻ chocolate ếch."

"Thầy... cái gì?" Một sự vui sướng hiện trên khuôn mặt Dumbledore. "Con có đùa không, Harry? Một tấm thẻ ếch chocolate? À, giờ danh tiếng cũng khiến thầy để ý... Thầy có trở thành tấm thẻ hiếm không?"

"Er... không ạ. Thầy khá là phổ biến."

Dumbledore gật đầu nghiêm túc. "À, thầy vẫn còn vài thứ để phấn đấu!"

"Thầy đây rồi, Albus!" Slughorn đột nhiên hiện ra sau bọn họ. "Thầy không được chiếm độc quyền Elias chứ. Có rất nhiều người chưa có cơ hội gặp trò ấy. Đi nào, hai người nhất định phải nếm thử bánh mallowsweet soufflé đấy."

Và Slughorn kéo họ quay trở lại buổi tiệc.

...

Sau một giờ dài dằng dặc giới thiệu và nói chuyện phiếm vô nghĩa hơn cả Cổ ngữ Runes, Harry nhận ra cậu đang bị mắc kẹt ở một góc phòng với Horace Slughorn. Thứ nước lạ kì sánh trong li của ổng và tràn vào tâm trí cậu, và cậu chẳng thể nghĩ ra cách để trốn.

"Cuối cùng! Ta đã đợi miết mới có cơ hội nói một vài từ với trò một mình, chàng trai. Trò đó thử món sò chưa (puffapod – braised scallops) ? Ồ, trò phải ăn nó nhé. Và li của trò đã vơi đi rồi. Này, để ta.."

Harry ngoan ngoãn nuốt miếng thịt nho nhỏ trong cái vỏ sò hồng hồng.

Slughorn dựa gần hơn và hạ giọng xuống thì thầm đầy bí mật. "Ta rất vui khi thấy trò đã thân thiện hơn với Tom, Elias à. Cậu ta đang dạy cho trò một số tiết học riêng, cậu ấy nói ta thế, mặc dù cậu ấy khá là bí mật trong việc dạy trò cái gì. Một số pháp thuật hắc ám bị cấm? Ồ, đừng lo lắng, chàng trai; ta sẽ không hỏi. Điều này bình thường khi vị phù thủy trẻ thông minh đều hiếu kì về Nghệ Thuật Hắc ám. Đó là tại sao, Tom thường hay yêu cầu ta dạy cho hắn vài thứ mà ta đáng ra không nên đồng ý, nói nghiêm túc là vậy. Cả hai trò đều giống nhau nhiều thứ. Cả hai đều là trẻ mồ côi, điều rất tài năng, và dĩ nhiên, điều ưa nhìn cả..." Slughorn, giọng đã ngà ngà say, gật gù. "Cả hai trò sẽ bóp nát những trái tim của những phù thủy của các gia đình trong vùng, ta chẳng cần phải tự hỏi chi hết, chắc chắn là vậy."

"Er..." Harry, hai bàn tay lúng túng chẳng biết làm gì, với lấy một miếng sò khác. "Ưm, Tom đã đính hôn rồi phải không thầy? Với Walburga Black?"

Slughorn nhăn mặt một tí. "Ưm. Phải, cậu ta đính hôn với Walburga. Có lẽ hơi có tí vội vàng."

"Thật ạ?" Harry nhìn đầy trông chờ về phía Bậc Thầy Độc Dược. Xin hãy nói cho con biết là thầy nghĩ Walburga là bạn đời của Orion.

"Tom quá trẻ để kết hôn. Sao à, cậu ta mới mười tám! Ta cũng nghĩ điều này bình thường khi một cậu trai lớn lên từ một trại mồ côi bị lãng quên thường có khát vọng có vị trí được tôn trọng trong xã hội phù thủy. Và giờ cậu ấy đã có vị trí Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám luôn được thèm muốn ở Hogwarts. Ta không ngạc nhiên rằng Tom mơ về việc trở thành một người đàn ông có gia đình được kính trọng – nhưng đây thực sự quá gấp gáp đi. Walburga là một quý cô trẻ đáng yêu, của gia đình huyết thống lâu đời, nhưng ta không thể không nghĩ tới tính cách của cổ – phải nói như thế nào nhỉ? Quá dữ đi, cho một người đàn ông trẻ như Tom với tính tình hòa nhã như vậy."

Harry nhớ lại bức chân dung tương lai của Walburga Black, rùng mình và gật đầu đồng ý.

Slughorn nhìn Harry đầy suy tư. "Elias này, ta đang nghĩ. Khi trò và Tom có vẻ khá thân thiết với nhau, có lẽ trò có thể nói với cậu ta một vài điều? Không phải về những thứ gấp gáp, và về việc tận hưởng một vài năm thoải mái của người độc thân trước khi tự trói vào cuộc sống có gia đình? Ta e rằng cậu ấy chỉ cười khi ta nói; cậu ta bảo rằng chỉ có ông già độc thân như ta thì không thể khuyên gì về hôn nhân cả."

Harry mỉm cười. "Con cho rằng con sẽ cố, thưa thầy."

"Tuyệt ! Ồ, kia là cô McGonagall từ bộ; cô ấy là học trò cũ của ta. Để ta giới thiệu cho trò nhé, Elias."

Giáo sư McGonagall ư? Cô thật trẻ! Cô khá là xinh đẹp với mái tóc dài, uốn lượn. Gah, mình nghĩ thế à? Ồ, xem nào, mình nhận ra cái nhìn nghiêm khắc không đồng tính cô đang nhìn Abraxas Malfoy, giờ cô mới là cô.

"Rất vui được gặp cậu, cậu Black." Giọng của cô McGonagall vẫn như vậy. Bà nhăn mày tí. "Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa? Cậu có vẻ khá là quen?"

Harry đỏ mặt. "Er... Không, tôi không nghĩ là chúng ta đã từng gặp nhau."

Ánh nhìn nghiêm túc của bà nấn ná trên mặt cậu. "Lạ nhỉ... Có cảm giác như ta đã thấy khuôn mặt cậu trong mơ."

"À, vẫn cô đã bắt đầu mơ về tương lai hả Minerva? Ta không bao giờ nghĩ trò là một nhà tâm linh sau việc trình diễn đáng xấu hổ của môn Tiên tri của trò hai năm trước, nhưng trò có thể có vài tài năng ẩn sâu." Inigo Imago, giáo sư Tiên tri, tham gia vào.

Minerva McGonagall mỉm cười thân thiện. "Xin chào, Giáo sư. Tiên tri không phải là môn tốt nhất của em. Quá ảm đạm và không đi đâu với sở thích của em. Nhưng cuối cùng em đã đậu, không như Sybill tội nghiệp."

Harry mỉm cười. Cô sẽ giật mình nếu như em hỏi cô cô rất ghét Sybill Trelawney, một người mà em chưa gặp. Và cô sẽ ngạc nhiên ra sao nếu như con nói rằng cô ấy sẽ là giáo sư môn Tiên tri của Hogwarts một ngày nào đó. Cô sẽ nghĩ con có khả năng nhìn được tương lai. Con thật vậy, chỉ là con không tiên đoán nó, con chỉ đang nhớ lại. Hay là cũng là một thứ thôi ? Cậu húng hắng giọng và nói. "Xin lỗi, giáo sư Imago, con có thể hỏi thày một câu được không ?"

Imago gật đầu. "Một câu hỏi à ? Được, có gì đó nói cho ta rằng con muốn có một câu hỏi. Tiếp tục đi, chàng trai thân mến."

"Nếu như thầy có một cái nhìn về tương lai, trong giấc mơ... hay bằng cách khác, liệu tương lai sẽ đúng như thầy thấy nó không ? Có cách nào thay đổi những sự kiện trong tương lai mà thầy thấy?"

Giáo sư nhìn Harry với đôi mắt mơ màng, như thể ông đã nhìn tận nơi xa lắm rồi mà ông không thể nhìn thế giới này rõ ràng được. "À, vậy ra con là nhà Tiên tri ? Rất có khả năng con sở hữu một khả năng hiếm có là nhìn vào tương lai và biết chuyện sẽ xảy ra ?" Ông thở dài. "Tương lai là gì ? Nó không là gì chỉ là mộng. Và đúng vậy, một cách lạ lùng, như tất cả những giấc mơ khác của chúng ta. Có lẽ nhưng kí ức của chúng ta trong quá khứ là mộng mị? Và ta nghĩ tương lai như vô hạn, và quá khứ như bất biến, một chuỗi sự kiện được khắc lên đá. Nhưng thật vậy ? Có lẽ quá khứ và tương lai đều không thật, chỉ là mộng và ảo được hồi tưởng lại trong thực tại..." Giọng ông nhỏ dần.

"Cảm ơn, Giáo sư. Nó rất là... có ích..." Não cậu như quay mòng mòng. Có lẽ cậu cần tí nước lấp lánh ấy.

Harry thấy Abraxas bên cạnh những cái to ở phía khác của căn phòng, lặp đi lặp lại lời xin lỗi cho qua. Có lẽ thì cậu ta cũng thật, một chút do dự ở những bước đi. Quá nhiều nước moonflower, Abraxas ?

Abraxas chào cậu vui vẻ. "Cuối cùng cũng thoát khỏi Slughorn à? Ông ta có cho mọi người thấy và ngưỡng mộ tạo tác danh giá của ổng không, cậu bé Bí Ẩn Với Vết Sẹo đầy thú vị ?"

Harry làm mặt quỷ với y. "Này, để mình có một ít nước hoa quả chớ. Cậu uống đủ rồi."

"Đủ rồi à ? Đừng ngớ ngẩn thế, Elias. Khi tôi bắt đầu nói chuyện với Fudge, đó là khi mình uống đủ rồi. Tôi thấy cậu đang có cuộc trò chuyện nhỏ bí mật với Slughorn ở góc kia. Về cái gì vậy ? Ổng có cảnh báo cậu về tôi không ? Tôi có thể có những ảnh hưởng xấu với người khác đó."

Harry mỉm cười. "Ồ, tôi không cần mọi người nói đâu; tôi có thể tự thấy mà. Không, không phải về cậu đâu, đồ ngốc này. Chúng ta chỉ nói về việc Tom Riddle đính hôn thôi. Slughorn có vẻ không thích lắm, thật ra; thầy ấy nghĩ Tom quá trẻ, và hắn quá gấp gáp."

Abraxas cười khúc khích. "Slughorn già khụ ấy không thích, ai cũng biết. Thật ra ổng ghét ý nghĩ Tom và Walburga đáng yêu với nhau. Không phải là bởi vì Tom quá trẻ, tôi nghĩ là..."

"Sao ? Còn lí do khác à ?"

Abraxas choàng tay qua vai Harry và thở dài. "Ồ, Elias đáng yêu ngây thơ của tôi ơi, cậu không thể nhìn những gì trước mắt cậu ư? Slughorn không muốn Tom Riddle đẹp trai kết hôn vì ổng muốn Tom Riddle cho mình ổng thôi. Ông ta không mốn Tom kết hôn với Walburga vì ông muốn Tom trên giường ổng, hiểu chưa."

Harry chớp chớp mắt. "Cái gì ?"

Có những tiếng động đột ngột vang lên sau chúng, giựt mình run rẩy. Harry quay lại và thấy Slughorn đứng đó, tái nhợt như sắp chết.

Abraxas đỏ mặt và đôi mắt xám của y mở lớn đầy kinh hoàng. "Ồ, râu của Merlin..."

Slughorn đứng như phỗng như rất lâu trước khi ông lấy lại giọng của mình. "Cút ra, cậu Malfoy ! Đi khuất mắt ta ngay. Làm sao cậu -? Cút ngay ! Ta không bao giờ muốn để tâm cậu nữa, đồ ngu –" Giọng ông run rẩy đầy giận dữ.

"Abraxas say rồi, thưa thầy," Harry nói nhỏ nhẹ. "Quá nhiều nước hoa quả, cậu ấy chẳng biết cậu ta nói gì. Đi nào, Abraxas, tôi sẽ đưa cậu xuống kí túc."

"Cảm ơn trò, Elias." Tất cả sự giận dữ như bùng khỏi Slughorn, và tính tự phụ như thường của ông cũng bay mất. Nhìn ông trông già đi và phát ốm, và Harry lấy làm tiếc cho ông. Slughorn tội nghiệp. Không biết những gì Abraxas nói đúng không nhỉ ?

"Trò nói là quá nhiều nước hoa quả ? Ừ. Ừ, nó giải thích cho..." Có sự cáo buộc trong ánh nhìn của Slughorn khi ông nhìn Harry, gì đó như là thất vọng. "À, ta cho rằng đó là tất cả ha ?"

"Dạ vâng, thưa giáo sư. Đi nào, Abraxas. Về giường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net