♥ Chapter 12: Six Steps Ahead

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 12: Sáu Bước Lên Trước

Khi Harry bước ra khỏi lớp Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí hôm nay, cậu cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản trong lồng ngực vì biết rằng mình đã đưa Tom đến phòng học môn Tiên Tri an toàn và không phải lo lắng cho hắn ta trong vòng vài tiếng nữa. Harry đã kè kè bên cạnh sau khi cậu đón Tom từ lớp Số học, cậu không biết mình có thể chịu đựng căng thẳng kiểu này hơn một ngày không.

Hermione ra khỏi lớp Số học với một vẻ kinh ngạc trên mặt. "Cậu ấy thật tuyệt vời," cô bé thì thầm kinh hãi vào tai Harry trong khi Tom bước về phía trước. "Cậu ấy đã nhanh chóng viết gần hết câu trả lời trước khi giáo sư Vector viết xong câu hỏi lên bảng! Mình không biết tại sao cậu ấy không tình nguyện lên giải, cậu ấy đã làm xong trước mình rất lâu nhưng cậu ấy chỉ ngồi đó, nên mình vẫn tiếp tục trả lời các vấn đề. Tại sao cậu ấy không muốn tự mình trả lời? Cụ Dumbledore chưa giải thích quy tắc cộng điểm cho cậu ấy sao?"

Harry không trả lời, nhưng cậu nhận ra đó là vì Tom không muốn cộng bất kỳ điểm nào cho nhà Gryffindor. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như Tom không gây ra quá nhiều sự chú ý đối với chính hắn, nên Harry rất vui vẻ vì hắn vẫn giữ mình im lặng trong lớp.

Nhưng tất cả đã thay đổi trong lớp Bùa Chú. Harry nghĩ mình biết cái gì đang diễn ra trong đầu Tom: nếu hắn không trả lời câu hỏi thì Hermione cũng sẽ làm, đằng nào thì nhà Gryffindor cũng được cộng điểm, hắn cũng có thành tích tốt. Giáo sư Flitwick dễ chịu với họ hơn cô McGonagall ngày hôm qua; cả lớp hầu như chỉ ôn tập kiến thức Pháp Thuật Thường Đẳng để nhớ lại. Giáo sư Flitwick đã hỏi rất nhiều câu hỏi và yêu cầu rất nhiều biểu diễn, Tom có vẻ năng động hơn Hermione trong lớp.

Tom không trả lời câu hỏi như kiểu Hermione. Tay hắn giơ lên trong không trung, nhưng chuyển động có gì đó uyển chuyển hơn, gần như bình thường – không giống Hermione, người luôn vẫy tay vòng vòng, như thể cô bé sắp bùng nổ tới nơi. Nó khiến Tom có vẻ ít làm phiền giáo sư Flitwick hơn, tuy nhiên Hermione vẫn trả lời câu hỏi nhiều lần hơn hắn vì cô bé được chú ý đầu tiên, nhưng giáo sư Flitwick cố gắng tìm kiếm nhiều người để trả lời câu hỏi hơn là chỉ có mỗi một Hermione.

Trong khi Hermione trả lời rất nhiều câu hỏi lý thuyết, giáo sư Flitwick yêu cầu Tom nhiều sự trình bày hơn, và Tom biểu diễn hoàn hảo khiến giáo sư Flitwick vô cùng vui thích, "Con trai, cha mẹ con nhất định sử dụng bùa chú nhuần nhuyễn! Họ có thể đá ta khỏi công việc này luôn! Trò thực hành lưu loát hơn bất kỳ học sinh nào mà ta nhớ được. Tuyệt vời, trò Maxwell!"

Tom đáp lại với một cái cúi người trang trọng, gọn gàng với vài câu cảm ơn đơn giản, mỉm cười ngượng ngùng cả buổi. Harry nhớ những học sinh khác đã gọi Hermione tiểu thư phiền phức biết-tuốt mấy năm qua, nhưng Tom có cách cư xử khiến bạn cùng lớp chào đón hơn là ghét bỏ. Mà có thể vì thực tế là phân nửa còn lại của lớp là học trò Ravenclaw, nhưng ngay cả thế Harry cũng phải thừa nhận với một chút vui vẻ châm chọc rằng Tom xuất hiện thật tuyệt vời nên rất khó mà ghét hắn được, trừ khi ai đó biết được điều mà Harry cũng biết.

Sau lớp Bùa Chú là giờ ăn trưa, trong suốt khoảng thời gian Harry quan sát thì Tom đang cố gắng mở đầu để hỏi thăm cậu cái gì đó, nhưng những học sinh Gryffindor khác đã kéo Tom vào cuộc chuyện trò và tấn công hắn bằng hàng loạt câu hỏi. Giữa buổi ăn trưa, một nhóm Ravenclaw mà Cho Chang dẫn đầu, đi đến bàn ăn và khen tặng Tom vì biểu hiện của hắn trong lớp, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Harry, mà cậu cũng cảm thấy chẳng sao. Cho và Tom đã nói chuyện rất lâu trước khi Cho rời khỏi, cười khúc khích với mấy cô nàng khác trên đường quay lại bàn Ravenclaw.

Harry đã thỏa thuận với Ron, cậu nhóc rõ ràng ghen tị vì mối quan hệ giữa Tom và Hermione khiến Harry cảm thấy thương hại chàng ta. Cậu ta tiêu tốn phần lớn buổi ăn trưa để an ủi chính mình với ý nghĩ về buổi tuyển quân Quidditch vào ngày hôm sau, bàn luận với những học sinh mong đợi được thử sức. Bầu không khí thật ngột ngạt trước khi Tom cuối cùng cũng phải đến tòa tháp môn Tiên Tri, với Pavarti và Lavender chẳng kiềm chế tẹo nào mà bám dính vào tay Tom.

Chìm vào hồi ức lo lắng, Harry đi bên cạnh Hermione trong khi hòa vào đám đông đang hình thành trước mặt Hagrid. "Xin lỗi," cậu thì thầm.

"Bồ có ổn không, Harry? Bồ cư xử kỳ cục lắm – có vẻ bồ đang lo lắng chuyện gì đó. Bồ nên để Pavarti và Lavender đưa Tom lên lớp. Bồ sắp trễ rồi."

"Mình ổn mà, và chuyện của Tom, cụ Dumbledore bảo mình phải trông chừng cậu ấy."

"Mình biết, nhưng bồ rước thêm một đống rắc rối vào người làm gì. Thư giãn chút đi," cô bé cười.

Harry cười méo xệch vì Hermione bảo cậu phải thư giãn, và cô bé nhận ra điều đó, vì cô nói, "Đừng nhìn mình kiểu đó," tuy cô bé vẫn mỉm cười.

Khi lớp học bắt đầu, Harry rõ ràng biết được cụ Dumbledore đã nói với Hagrid về Tom, vì Hagrid đang cư xử cực kỳ hung hăng, khó khăn khi bảo bọn học trò vuốt ve mấy con ngựa Abraxan hoặc đối xử thô lỗ với cánh của chúng. Harry tự hỏi có phải Hagrid lấy chúng từ chỗ Madame Maxime không.

Một khi mọi người trong lớp đều xem xét mấy con ngựa hoặc là chỉ tránh xa Hagrid, Hagrid kéo Harry cách xa khỏi đám học trò.

"Cụ Dumbledore đã nói với bác về hắn," Hagrid thì thầm. "Con có ổn không Harry?"

"Con ổn," Harry đáp. "Không sao. Bác đừng lo lắng, bác Hagrid."

"Làm sao ta có thể không lo lắng về tên đó được chứ, ta hỏi con đó?" Hagrid ghét bỏ nói. "Không phải ta không tin tưởng cụ Dumbledore, nhưng ta không thích ý tưởng để thứ đó tự do lang thang trong trường."

"Hắn không được phép lang thang. Con được ủy thác canh chừng hắn."

"Ừm, hãy đảm bảo là con không tuột lại đằng sau. Chú ý, ta nghĩ thật bất công cho con khi phải chăm sóc hắn."

"Không sao. Con ổn mà. Nếu hắn không thể đánh bại con khi con mười hai tuổi, con chắc chắn có thể giải quyết hắn bây giờ luôn," Harry nói với giọng tự tin hơn so với cảm giác thực của cậu. Nhưng nó khiến Hagrid khá hơn và vỗ lưng cậu, nói, "Cố lên, Harry! Đừng để hắn đánh bại con!". Điều đó đáng giá một lời nói dối, và nói ra điều đó khiến Harry cảm thấy tự tin hơn.

Harry nói với Hagrid cậu phải rời khỏi lớp học sớm để đến Tháp Bắc đúng giờ đón Tom, Hagrid đồng ý để cậu đi mà không phàn nàn gì. Harry thu dọn trước khi lớp học kết thúc mười lăm phút và đi đến lớp Tiên Tri trước khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học rung lên.

Harry chờ đợi. Không có ai đi ra khỏi lớp học. Nhăn mày, cậu mở cửa ra một chút, tự hỏi không biết lớp học có kết thúc trễ hay không.

Nhưng không có ai trong lớp ngoại trừ giáo sư Trelawney, ngân nga với chính mình trong khi nhặt những quả cầu pha lê và đặt mấy tách trà xuống bàn.

"Giáo sư!" Harry hét lên, nhảy xổ vào lớp học. "Giáo sư, mọi người đâu rồi ạ? Em được giao nhiệm vụ trông chừng học sinh mới. Cậu ta đi đâu rồi ạ?"

"Nội Nhãn nói với ta hôm nay lớp học phải kết thúc sớm nửa tiếng," cô mờ mịt đáp.

"Ôi không," Harry rên rỉ, hoảng loạn lao ra ngoài.

...

Khi giáo sư Trelawney – không thể nghi ngờ là một giáo sư tệ nhất mà Tom từng được dạy dỗ – tuyên bố phải kết thúc lớp học sớm hơn nửa tiếng so với mong đợi, Tom biết chính xác phải làm gì với thời gian mà hắn có. Thoát khỏi đám con gái Gryffindor bằng cách nói hắn một vài bài tập nghiên cứu môn Số học cần phải làm trong thư viện và hứa rằng sẽ gặp lại các cô lát nữa trong phòng sinh hoạt chung.

Hắn đua nhanh hết mức mà chân hắn cho phép dọc các dãy hành lang, ngoại trừ phải rẽ sang lối khác và nhón chân nhẹ nhàng khi hắn nghe thấy tiếng Peeves lảm nhảm ở phía trước. Hắn đến được thư viện hơn mười phút một chút, trong lòng nguyền rủa Peeves khiến hắn chậm trễ. Thở hồng hộc, hắn đi đến nói chuyện với người trông coi thư viện.

"Xin lỗi cô," hắn thở dốc. Bà ta nhìn xuống hắn với vẻ không chấp nhận được. "Em muốn xem xét tất cả các tờ Nhật Báo Tiên Tri được in từ tháng Chín năm 1942."

Bà ta ngạc nhiên nhìn hắn và đôi mắt nheo lại. "Để làm gì?"

"Em đang thực hiện một cuộc nghiên cứu cá nhân về lịch sử của thế giới pháp thuật trong những thế kỷ trước," Tom đều đều đáp lại. "Em đã tự mình làm gần hết cuộc nghiên cứu trong mùa hè, nhưng em quên mất một vài chi tiết trong vòng năm mươi năm trước hoặc lâu hơn mà em tin rằng chúng cực kỳ quan trọng nhằm giải thích những xung đột hiện nay. Chúng ta chỉ có thể hiểu rõ hiện tại nếu nắm vững quá khứ. Rất nhiều bạn cùng lớp không hiểu được niềm yêu thích của em," hắn nói thêm với vẻ xấu hổ, "nên em nghĩ mình có thể thử tìm hiểu lại một chút trước khi có lớp tiếp theo, nếu cô không phiền giúp em."

Đôi môi bà thủ thư nghiêm khác khẽ nhếch lên, và Tom biết dấu hiệu này là hắn sắp đạt được mục đích. "Rất tốt," bà ta gật đầu, và Tom tươi cười rạng rỡ với bà ta theo kiểu mà người phụ nữ lớn tuổi này chưa từng được học sinh nào mỉm cười như thế với bà trong đời. Nụ cười của bà ta mở rộng thêm chút nữa. "Ta sẽ cho con thấy bộ sưu tập của chúng ta."

....

Tom vừa mới cất đống báo đi xong khi Harry chạy tới, điên cuồng nhìn quanh và thở dài nhẹ nhõm khi mắt họ gặp nhau.
"Chúng ta sẽ bị trễ lớp Lịch Sử Pháp Thuật," Tom nhẹ nhàng nói.

"Cậu sẽ, tôi không học môn đó. Nãy giờ cậu làm gì vậy?" Harry sắc bén hỏi, đôi mắt nheo lại.

"Nếu cậu phải biết thì tôi đã tìm chính mình trên báo lúc nãy." Tom cầm túi xách và vác nó lên vai. "Chúng ta đi chưa?"

Gương mặt Harry trắng bệch. "Cậu đã tìm thấy cái gì? Cậu chỉ mới ở đây nửa tiếng!"

Tom nhếch mép cười. "Tôi dùng một câu thần chú tiện dụng để tìm tên mình trên báo. Nó giúp cuộc tìm kiếm nhanh hơn và tôi đã tìm thấy kha khá điều hấp dẫn." Và mày không thể giữ tao mở rộng hiểu biết trong vòng một ngày, thằng nhãi con Gryffindor ngu ngốc. Sẽ là một ngày tháng Bảy lạnh lẽo trước khi một tên Gryffindor có thể theo kịp tao. Qua mặt mày hóa ra dễ hơn tao nghĩ rất nhiều.

....

Harry nhăn mày. Làm sao Tom có thể tìm thấy cái gì bằng cách truy tìm bằng tên thật của hắn chứ? Tất cả thông tin đều viết là "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy", chứ không phải "Tom Riddle". "Có gì thú vị không?" Harry ngạc nhiên hỏi.

"Rõ ràng mà," Tom tiếp tục thì thầm, "tôi đã tốn vài thập kỷ như một kẻ săn lùng quỷ hút máu khắp nơi trong khi chìm đắm vào Nghệ Thuật Hắc Ám. Sau đó tôi quay lại Anh và tham gia vào đội quân của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó. Tôi không biết tại sao mình lại làm điều này vì tôi không thích nghe lệnh kẻ khác. Tôi sẽ phải tự hỏi mình nếu như được gặp chính bản thân mình. Tôi đoán mình là một trong những tên Tử Thần Thực Tử đó."

"Sau đó, khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó thất bại – tôi cũng có đọc một ít tin tức về hắn – tôi bắt đầu chạy trốn, và từ đó tôi cũng không còn ở đây nữa. Tôi nghĩ hắn sẽ không vui vẻ gì lắm nếu tôi quay lại với hắn sau khi trốn chạy – tôi nhất định sẽ không vui, nếu tôi là hắn ta – nên tôi tránh xa khỏi hắn đến khi hắn trở về lần nữa với quyền lực mạnh mẽ. Ồ, và cậu là em họ thứ hai của tôi, giải thích tại sao khối pha lê lại nghĩ cậu là tôi khi tôi bị quẳng tới đây, đoán được điều này cũng không quá khó. Nhưng tất nhiên cậu biết tất cả mà," hắn tự mãn nói thêm.

Đừng cười. Harry nghiêm khắc nhắc nhở chính mình, cố gắng giữ khuôn mặt nghiêm chỉnh giữa đống thông tin sai lệch này, đặc biệt là khi Tom nghĩ mình vô cùng thông minh có thể tìm ra mọi chuyện. Cụ Dumbledore, Harry nhanh chóng nghĩ đến. Nhất định là cụ Dumbledore làm. Tất nhiên cụ Dumbledore đã biết Tom sẽ cố gắng tìm hiểu về chính mình, nên cụ đã thay đổi toàn bộ văn bản được lưu trữ tại Hogwarts – thêm cả ngay vào bài báo của Nhật Báo Tiên Tri – để đưa Tom một nhận thức hoàn toàn khác biệt! Thật khôn khéo, và tất cả những gì Harry phải làm bây giờ là chơi trò này tới cùng.

"Bây giờ cậu biết tại sao cậu phải giữ bí mật cho chính mình rồi, phải không?" cuối cùng, Harry hỏi.

Tom trông có vẻ suy nghĩ. "Có vẻ tôi đã tự làm chính mình thành kẻ thù của phe Hắc Ám, Bộ Pháp Thuật và những phù thủy Hắc Ám thuộc những thành phần đó. Thật ngu ngốc nếu tôi tự khiến mình bại lộ."

"Miễn là cậu hiểu được điều đó, tôi cho là nếu cậu có biết hết mọi chuyện thì cũng chẳng chết ai," Harry nhún vai, cố gắng làm bộ nghiêm túc.

"Và vết sẹo của cậu là vì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó," Tom tiếp tục, nhướn mày. "Hắn không thể giết cậu khi cậu là một đứa bé. Tại sao vậy?"

Harry lại nhún vai. "Tôi không biết. Chắc là may mắn, tôi đoán vậy. Đi thôi, tôi đưa cậu đến lớp."

....

Tom không thỏa mãn với câu trảlời, nhưng hắn tạm chấp nhận vì hắn đang đến trễ và theo Harry ra khỏi thư viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net