♥ Chapter 13: Play With Fire, Anticipate Burns

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 13: Đùa với lửa coi chừng chết cháy*

Đêm hôm đó, trong phòng sinh hoạt chung không có ai nói về đề tài nào khác ngoài cuộc vượt ngục Azkaban. Ngạc nhiên thay, Neville lại là người đầu tiên đặt ra một câu hỏi rõ ràng: "Nếu Bộ Pháp Thuật đã biết Giám Ngục không trung thành, vậy tại sao Bộ vẫn để chúng canh giữ ngục Azkaban lâu như vậy?"

Lại ngạc nhiên nữa, Ron trả lời trước Hermione. "Quân số. Họ không muốn sử dụng nhân viên thi hành luật để canh gác nhà ngục khi mà Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang trỗi dậy lần nữa, nên họ thỏa thuận với đám Giám Ngục và họ nghĩ chúng đã quay lại cùng phe với chúng ta, nhưng chuyện đó cũng không kéo dài lâu được phải không?" cậu nhóc cay đắng nói. "Ba mình đã nói chuyện này sẽ xảy ra. Nếu bọn họ để ông ấy nắm quyền –"

"Bộ đã ra lệnh xóa sổ lũ Giám Ngục," Hermione cắt ngang. "Nhưng làm sao mà tiêu diệt được hết một bầy đông đảo như vậy chứ?"

"Kéo dài sự tiếp xúc với một Thần Hộ Mệnh," Tom bình tĩnh trả lời. "Nếu bọn chúng mắc kẹt không có đường trốn thoát thì có thể tiêu diệt chúng bằng cách đó. Cái khó là phải bao vậy được chúng. Mình đoán là bọn chúng bây giờ đã chuồn khỏi ngục Azkaban rồi. Chúng không hề ngu ngốc."

Tom ngồi trên ghế cạnh đống lửa sát bên Neville Longbottom, cậu nhóc đang hứng thú với hắn. "Cậu đoán bọn chúng sẽ đi đâu?" Neville hỏi.

"Đến với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, mình nghĩ vậy." Tom thoáng nhăn mày. "Mà tên hắn là gì vậy?"

"Tên ai?" Neville hỏi.

"Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó."

"Bây giờ Bộ bắt buộc Snape cho phép học sinh có điểm 'E' [Vượt quá kỳ vọng] vào lớp của ổng rồi, có ai dự định học không?" Harry bất ngờ hỏi. Ron, Hermione và Neville liếc nhanh Harry trước khi trả lời.

"Mình đã theo học rồi, tất nhiên mình sẽ học tiếp," Hermione nói để bắt đầu chủ đề mới bị đổi này.

"Mình nghĩ là mình sẽ học," Ron thở dài. "Snape là một kẻ khó ưa, nhưng rất nhiều nghề nghiệp yêu cầu chứng chỉ Độc Dược bậc Pháp Thuật Tận Sức, xứng đáng để chịu đững lão ta."

"Mình..." Neville ngập ngừng.

"Điểm- điểm Độc Dược của cậu là gì vậy, Neville?" Hermione hỏi thử.

"Mình- mình được điểm 'E'," cậu nhóc thì thầm. "Mình đã làm bài kiểm tra rất tốt."

"Thật không?" Harry nói. "Tuyệt! Cậu có thể cùng học với bọn mình."

Cậu bé cắn môi. "Mình sẽ học nếu nhưng không phải giáo sư Snape dạy, nhưng mà nó vẫn là thế -"

Dường như đây là một đêm tràn đầy bất ngờ, vì những lời Tom nói," Tại sao để ông ta cản trở cậu? Cậu luôn nói ông ta tệ hại vô cùng, nhưng đối với mình thì có vẻ cậu đang để ông ta hủy diệt rất nhiều những cơ hội của chính cậu nếu không theo học lớp đó chỉ vì ông ta."

Harry choáng váng vì những nhận xét tốt đẹp và hợp lý của kẻ địch. Tại sao hắn quan tâm Neville có học lớp Độc Dược hay không? Harry tự hỏi.

Neville hào hứng cười toe. "Phải, mình nghĩ cậu nói đúng." Cậu nhóc nhìn từ Tom đến Hermione và ngược lại lần nữa. "Các cậu- các cậu sẽ giúp tớ phải không? Nó không phải là lớp mình học tốt nhất."

"Tất nhiên rồi, Neville," Hermione mỉm cười.

"Đó là vinh hạnh của bọn mình, mình bảo đảm," Tom nói.

Bây giờ thì Neville đã cười tươi hết cỡ. "Được. Vậy tớ sẽ học lớp đó."

"Được đấy, Neville," Ron nói, đi qua ghế cậu nhóc và vỗ lưng cậu. Đừng để lão đầu bóng nhờn đó ngăn cản cậu."

Harry nhìn Tom chằm chằm. Hắn có thực sự quan tâm đến Neville không, hay chỉ là giả vờ thôi? Hắn đạt được gì từ đó chứ? Mày thật ngu ngốc, Harry giận dữ nói với chính mình. Hắn chỉ cố gắng hòa thuận với mọi người để không ai có thể nghi ngờ hắn. Dù sao đi nữa, hắn trở nên thân thiện đáng kinh tởm hơn nữa từ khi pháp hiện ra 'sự thật' về cuộc đời hắn.

Tom nhận ra Harry đang nhìn hắn và nhìn lại. Mắt họ khóa chặt vào nhau. Tom nhướng một bên mày và cười đểu với cậu trước khi có ai biết được, sau đó nhìn xuống bài tập về nhà môn Tiên Tri của hắn.

Hắn có lớp đầu tiên với đám Slytherin ngày mai, Harry nhận ra. Mình hi vọng hắn biết điều...

.........

Tất cả học sinh Gryffindor năm thứ sáu, ngay cả Tom và Hermione, cũng đều có một vài tiếng rảnh rỗi vào thứ Tư, và tất cả bọn họ đều tận dụng thời gian giải quyết mớ bài tập về nhà trong phòng sinh hoạt chung. Ban đầu Ron lại muốn ra ngoài bay, nhưng chẳng có ai đi với cậu chàng; họ đều có quá nhiều việc phải làm. "Mình hi vọng cả lũ sẽ bật dậy khi mùa Quidditch bắt đầu," Ron cộc cằn nói trước khi rút bài luận văn Biến Hình làm được một nửa ra.

Tom biết mình đã vượt xa lũ còn lại về khoản bài tập; hắn chỉ việc hoàn thành nốt bài luận văn Lịch Sử Pháp Thuật nữa là xong. Bọn kia đang rớt tuốt ở đằng sau, và chúng còn phải luyện tập thần chú đã học trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám hôm trước; hắn, Hermione và Harry là những kẻ duy nhất thực hành hoàn hảo trong lớp.

Tom không hề ngạc nhiên về Hermione – hắn thừa biết cô nhóc thông minh vượt trội dù chưa đạt tới trình độ của hắn – nhưng Harry chưa từng chứng tỏ khả năng của cậu mãi cho đến lớp này. Dường như không có ai nghĩ điều đó bất thường cả, có lẽ chỉ Harry đặc biệt xuất sắc trong môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thôi.

Tom quyết định hắn phải ghi nhớ điều này. Tom hồi tưởng lại ánh mắt từng trải mà hắn thường nhìn thấy trong đôi mắt Harry và tự hỏi cậu nhóc đã có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến trong bộ môn này rồi. Nếu Dumbledore nghĩ cậu ta có thể kiểm soát mình, cậu nhất định có vài năng lực đặc biệt.

Harry, Hermione, Ron, Neville và Tom cùng đi đến lớp Độc Dược. Tom nhận ra Neville đang ngày càng trở nên sợ hãi khi đến gần phòng học của lớp Độc Dược. Hắn hi vọng đồ ngu đần này có thể kiềm chế vì hắn cần một người hợp tác biết nghe lời, làm theo những gì hắn sai bảo. Còn ai tốt hơn một kẻ luôn sợ hãi, lạc lõng và van xin sự giúp đỡ chứ?

Họ đến lớp Độc Dược và Tom ngay lập tức tìm một chỗ ngồi kế bên Neville. Cậu nhóc trông thật cảm động và Tom phải kìm lại cơn buồn nôn của hắn. Thay vì ói ra, hắn tươi cười cổ vũ cậu bé.

"Có nhiều học sinh hơn trước đây," Hermione thì thầm hơi lớn sau lưng hắn với Harry và Ron. "Và có vẻ bây giờ Ravenclaw và Hufflepuff có lớp riêng vì mình không thấy bọn họ đâu cả."

"Thật tệ không thể đem lũ Slytherin đi chung với họ luôn," Ron làu bàu.

"Tao đồng ý, Weasel. Như thế thì tao không phải ngửi thấy mày," một thằng nhóc tóc vàng đáp trả, nó đứng cạnh bàn họ, được hai thằng to con hộ tống, cười đều.

Tom nhìn huy hiệu của bọn chúng. Slytherin, cảm tạ Salazar, hắn nghĩ. Nhưng bọn chúng có vẻ không sáng sủa lắm. Để xem nào. Sau đó, hắn nhếch mép cười to hơn, Tom quay người trên ghế và nói, "Sự trở lại thảm hại quá. Cậu ấy ngửi tệ lắm sao? Nếu cậu muốn đi xung quanh gây thù thì làm ơn thông minh lên một chút."

Mắt thằng nhóc kia nheo lại. "Huh. Mày là nhãi con mới đến phải không?" nó châm chọc. "Về nhà với mẹ đi, đồ Máu Bùn."

Neville bật dậy giống như Ron. "Cậu ấy không có dòng máu Muggle!" Neville nói.

"Ồ, nhà tao cũng không có lai tạp với thứ đó đâu," thằng nhóc có khuôn mặt nhợt nhạt khịt mũi. "Nó cũng đâu phải thuần huyết, đúng không?"

"Mày coi chừng đó, Malfoy," Ron gầm gừ, tay cậu nhóc đã cuộn thành nắm đấm.

"Malfoy?" Tom nói, cố gắng phớt lờ sự xúc phạm dòng máu của hắn do hắn nhận ra chúng chỉ nghe có vẻ buồn cười với một phù thủy thuần chủng thật sự. "Ba mày mới đào tẩu khỏi ngục Azkaban phải không? Có ba là một tên tội phạm cũng chẳng có gì đáng khoe khoang. Tao thấy mừng vì gia đình tao không có lai với nhà mày đấy."

Lỗ mũi Malfoy phồng bự lên. "Mày không muốn trở thành kẻ thù của tao đâu," nó nói, với cái giọng nó tự cho là đe dọa. Hai thằng cơ bắp đần độn hai bên người nó bắt đầu bẻ khớp tay.

Tom cười lạnh, vang vọng khiến cả phòng chú ý. Malfoy trông có vẻ mơ hồ bối rối. Trò này vui đấy, Tom nghĩ. Thằng nhãi hư hỏng ngu độn nghĩ rằng có thể đe dọa ta?

"Tao xin lỗi vì không khiếp sợ quá mức," Tom nhận xét trong khi cố ngừng cười.

Trước khi thằng nhóc Malfoy kịp đáp trả, giáo sư Snape lướt vào trong phòng. Nó nhìn Tom chòng chọc, quay về bàn của nó với hai thằng đồng phạm. Neville và Ron ngồi xuống, Ron lầm bầm cái gì đó về "huyết thống chết tiệt."

"Tom," Harry nói, vươn người đến và thấp giọng nói, "đừng dính vào ẩu đả. Tránh xa thằng Malfoy ra."

"Nó là một thằng ngốc," Tom gầm gừ với Harry trong khi người khác đi lây nguyên liệu độc dược. Trong lúc cuộc tranh cãi đến hồi gay cấn, hắn hoàn toàn thất vọng vì đó là tên Slytherin tốt nhất phải phục vụ trong thời đại này.

"Những kẻ muốn có sức mạnh và sự ảnh hưởng không nên xa lánh mọi người," hắn nhẹ nhàng thì thầm với Harry. "Nó chẳng là gì ngoài một thằng ngu ngốc và thích bắt nạt người khác, chỉ thế thôi."

Harry khịt mũi. "Chỉ cần đừng để chính mình dính vào rắc rối là được. Dù sao nó cũng là một thằng khốn."

"Trong buổi học hôm nay," Snape bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt ông ta chạm trúng Neville và cái nhìn căm ghét trải rộng trên mặt, "chúng bây sẽ làm dược Bổ Máu, và chúng bây sẽ thực hiện mà không có sự chỉ dẫn nào từ ta hoặc là công thức của bất kỳ cái gì."

Tiếng lầm bầm vang lên không dứt có thể nghe thấy trong toàn căn phòng vì tin này.

"Im lặng!"

Lớp học im xuống.

"Đây là thời điểm chúng bây chứng tỏ chúng bây đã học được bao nhiêu về đặc tính của các loại nguyên liệu và cách chuẩn bị chúng mà không cần ta nhồi nhét cách giải quyết. Ta sẽ chia chúng bây thành từng nhóm bốn người và chúng bây sẽ hoàn thành độc dược đến cuối giờ bằng tất cả khả năng, không nghi ngờ sản phẩm có thể thảm hại đến mức nào." Thầy lại nhìn Neville trong khi nói thêm chút nữa trước khi quăng ánh nhìn lên Tom. "Và chúng ta có một gương mặt mới ở đây. Trò có thể tiếp tục hoặc rời khỏi đây."

"Không thành vấn đề, thưa giáo sư," Tom lịch sự trả lời, tuy nhiên hắn cảm thấy cám dỗ muốn đáp lại cùng với một lời nguyền thay vào.

Snape khịt mũi đáp lại và bắt đầu chia nhóm. "Trò Malfoy, trò có thể -"

Malfoy giơ tay lên.

"Trò Malfoy?"

"Thưa thầy, thầy có thể cho em chung nhóm với Crabbe, Goyle và học sinh mới không? Chúng em rất vui được hỗ trợ và củng cố kiến thức để cậu ấy không bị gây nguy hiểm bởi những người còn lại trong lớp," Malfoy nói, con mắt nhấp nháy tia nhìn ác độc về phía Tom.

"Em muốn hợp tác với Neville," Tom đáp lại. " Có thể có một nhóm năm người không thưa giáo sư?"

"Một nhóm cùng với Neville Longbottom khiến thiếu mất hai người," Snape nói, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Neville. Neville xấu hổ. "Rất tốt. Malfoy, Crabbe, Goyle, Longbottom và Maxwell. Potter, trò làm việc chung với Parkinson và Zabini, từ khi ở đây chỉ còn mười hai người trong lớp và nhóm trò Malfoy có thêm một người."

Tom ngừng lắng nghe và tóm lấy nguyên liệu của hắn, chuyển đến bàn Malfoy và ra dấu cho Neville cũng làm như vậy. Malfoy vô tình trợ giúp hắn tránh xa khỏi Harry, Tom hư hỏng nghĩ, và thằng nhóc kia sẽ nhận ra đó là lỗi lầm nghiêm trọng nhất của sự xét xử.

"Mày đang cười cái gì vậy?" Malfoy rít lên.

"Tao chỉ vui mừng vì có cơ hội tìm hiểu mọi người tốt hơn thôi. Thật xúi quẩy khi chúng ta có một khởi đầu tồi tệ như vậy," Tom nói, nụ cười của hắn dần biến thành cái nhếch môi.

"Ngồi đi," Malfor gầm gừ. "Tao không cần lời xin lỗi từ đám Gryffindor, và mày cũng không ban cho tụi tao một cái ân huệ nào bằng cách mang theo thằng Longbottom đi cùng." Trông có vẻ sợ hãi, Neville ngồi cạnh Tom, người đang ngồi trực tiếp đối diện với Malfoy.

"Chúng ta nên bắt đầu với bột sừng kỳ lân," Malfoy kiêu ngạo nói.

Tom lắc đầu giận dữ. "Đây là dược Bổ Máu. Sử dụng sừng kỳ lân là cực kỳ lãng phí. Nó không có hại với ma dược này nhưng nó cũng chỉ hiệu quả như sử dụng kết hợp của những nguyên liệu rẻ hơn thôi."

"Vài người trong chúng ta không cần lo lắng về chi phí," Malfoy dài giọng, bỏ thêm sừng kỳ lân vào trong vạc.

"Tùy cậu," Tom nhún vai. "Chúng ta nên thêm máu kỳ nhông tiếp theo và khuấy theo chiều kim đồng hồ sáu lần."

"Máu kỳ nhông dùng để tăng lực cơ mà. Nó có tác dụng gì bổ máu chứ?" Malfoy vênh váo hỏi.

"Sau khi khuấy sáu lần theo chiều kim đồng hồ, nếu chúng ta thêm lông nhím và hầm nhừ sên có sừng, sau đó khuấy bốn lần ngược chiều kim đồng hồ và thêm một nhúm Mandrake (cây nhân sâm biết khóc hu hu có thể làm chết người đó), máu kỳ nhông sẽ gia tăng hiệu quả tăng lực cho độc dược thay vì người uống, nên chỉ cần một ít là đủ có kết quả như mong muốn," Tom giải thích. Malfoy chớp mắt, với Grabbe và Goyle (không có chuyện gì hết vì hắn không biết đứa nào là đứa nào) ngu ngốc nhìn chằm chằm. Tom chớp lấy cơ hội cho máu kỳ nhông vào, đợi nó ngừng sôi tăp tắp trong vạc thì khuấy.

"Còn thêm một ít cây lê lư vào thì sao?" Malfoy hỏi.

"Lê lư? Nó chỉ khiến máu chảy chậm hơn thôi. Chúng ta đang cố thêm máu chứ không phải chữa trị thương tích."

"Ngải đắng thì sao?"

"Cái đó thì đủ tốt, miễn là chúng ta thêm nó vào sau khi vạc thuốc đã sôi lên; nếu không nó sẽ có tác dụng như cây lê lư và có vị kinh khủng để uống vào mồm," Tom trả lời, sự chú ý của hắn tập trung vào cái vạc trong khi hắn thêm sên có sừng vào và nhìn chất lỏng biến thành màu tím và nổi bong bóng. Trong khi khuấy, hắn nhìn xung quanh khắp phòng.

Hai nhóm kia trong lớp không làm được tới gần đúng như của hắn. Harry, Parkinson và Zabini có vẻ đã thêm dịch Bundimun* vào, dựa vào làn khói phảng phất từ cái vạc, cái thứ mà Tom biết chỉ dùng làm sản phẩm tẩy sạch. Hermione, Ron và hai học sinh khác mà Tom không biết tên làm tốt hơn một chút, tuy nhiên họ vẫn mắc phải lỗi của Malfoy và thêm lê lư vào.

Họ đã làm cả giờ đồng hồ với cách này, với Malfoy thỉnh thoảng đóng góp vài gợi ý có tác dụng và Tom làm hầu hết công việc. Hắn chỉ một lần giao cho Crabbe (hay Goyle) khuấy thuốc, nhưng bọn chúng khuấy quá nhanh và Tom lại phải tốn thêm mười phút cứu chữa ma dược.

Mọi thứ vẫn tiến triển tốt đẹp nếu như Tom không bị lời đe dọa lúc trước của thằng Malfoy làm bực bội, và nếu nó kiềm chế không chọc tức Tom trong khi hắn khuấy và đun sôi mớ nguyên liệu. "Công việc nô lệ," Malfoy thì thầm. "Tập quen dần đi, thằng phản bội huyết thống," nó cười đểu.

Tom thấy cơ hội của hắn khi hắn để nguội ma dược. Ngay lúc hơi nước bay hết, Tom nhoài người qua và túm lấy lọ mủ củ u. Mở nắp, hắn dốc sạch cả lọ vào trong vạc.

Phản ứng của Malfoy y như hắn dự đoán. "Thằng ngu!" Malfoy tóm lấy viên sỏi dê và thả nó vào vạc, nhưng nó để tay trên vạc quá lâu, chờ đợi để thấy tác dụng, và một tia lửa của ma dược sôi bùng lên và văng trúng người nó.

"AAAAAAHHHHHHGGGGGG!" Malfoy đau đớn hét lên, nắm chặt lấy bàn tay bị thương của nó trong khi da nó bắt đầu tróc ra, lan về phía cổ tay nó. Xương trắng đang lộ ra ngoài. Pansy Parkinson hét lên và giáo sư Snape nhanh chóng đi đến đó, đỡ lấy Malfoy và đưa nó đến phía trước lớp, vẫn la hét và run rẩy. Vị giáo sư nhanh chóng mở ngăn kéo, lấy ra một cái chén nhỏ chứa đầy dung dịch màu xanh lá và đặt nó lên bàn. Sau đó ông đỡ Malfoy trong tay và nhúng tay nó vào trong cái chén.

Tiếng la hét của Malfoy chuyển dần thành rên rỉ khi dung dịch bắt đầu hồi phục chỗ da bị tổn thương của nó. Snape, thả lỏng vì Malfoy không sao, đí xuống cuối lớp và dán chặt mắt lên Neville. "Trò. Đã. Làm. Gì," ông ta nói bằng giọng giận dữ và đầy nguy hiểm.

"Là Malfoy không chú ý, thưa giáo sư," Tom trả lời.

"Ta không nhớ có hỏi ý kiến của trò, trò Maxwell," Snape nói, môi cong lên thành một nụ cười khinh bỉ.

"Em đã cho một ít mủ củ u vào trong ma dược để làm nó ổn định hơn, thưa thầy," Tom tiếp tục. "Nó đã bị khuấy không đúng cách quá sớm. Em đã cảnh báo Malfoy rằng em sẽ làm thế và sau đó nhanh chóng bỏ vào một viên sỏi dê trước khi mủ củ u hòa tan rễ cúc, nhưng cậu ấy không hề để ý." Thật ra Tom đã đề cập những gì hắn định làm trong năm phút trước – trong khi Malfoy thì thầm gì đó với lũ tay chân.

"Đó là sự thật, thưa thầy," Neville bất ngờ nói. "Cậu ấy đã nói cậu ấy sẽ làm gì nhưng Malfoy quá hoảng sợ và tự bỏ thêm viên sỏi dê vào, sau đó thì tay nó bị phỏng."

"Tất nhiên ma dược sẽ bay hơi cho đến khi em thêm rong nước xiết vào," Tom nói.

Snape vẫn nhìn chằm chằm . Ông ta lấy vài cọng rong nước xiết trong đống nguyên liệu của Tom, giơ tay cao trên cái vạc đang bắn tứ tung, và thả vào trong. Ma dược lập tức ổn định và biến thành màu cam nhạt dễ chịu. Snape hít khói và nhăn mày.

"Điểm trọn vẹn cho nhóm trò, sau đó, thêm điểm cộng cho trò Malfoy vì biết cách chống lại mủ củ u bằng một viên sỏi dê." Snape kiêu ngạo bỏ đi. Tom liếc nhìn lưng ông ta trước khi cho phép chính mình cười nhạo trong khi Snape lấy tay Malfoy ra khỏi dung dịch – chắc là Dịch Phục Hồi Da – và gây ra cho Malfoy tiếng hét đau đớn lần nữa. Snape lắc đầu và nhúng tay nó lại vào trong.

Ma dược đã hoàn thành, Tom đóng một mẫu lại cho Snape, ngân nga nhẹ nhàng với chính mình, và cất nguyên liệu của hắn đi. Trong khi hắn làm thế, Neville nghiêng qua thì thầm, "Tuyệt cú mèo." Ron, đi đến mượn một vài nguyên liệu của họ, nói, "Tới lúc con chồn đó bị lột da," và nháy mắt với hắn. Tom tự hỏi tài liệu tham khảo chồn đó là về cái gì.

Nhận xét của Harry sau buổi học thì kém khen ngợi hơn.

"Hắn gọi cậu bằng một vài cái tên và cậu làm phỏng tay nó!" Harry thở dốc điên cuồng với Tom khi họ đi ăn tối.

"Da thôi mà," Tom lén thì thầm lại, miệng hắn cong lên thành một nụ cười đểu cáng vì những gì hắn đã làm trước khi có ai nhìn thấy, nhưng chỉ sau khi hắn nói thêm với Harry, "Kẻ nào đùa với lửa phải đoán trước bị bỏng." Bản thân Tom chưa bao giờ e ngại đau đớn – nó là một bước đi cần thiết đến với sự vĩ đại, hắn biết thế – và hắn nhìn thấy phản ứng thảm hại của Malfoy là một dấu hiệu khác rằng nó còn khướt mới xứng đáng được thêm vào đẳng cấp của Salazar Slytherin.

Cả nhóm đi vào Đại Sảnh đường và gặp Seamus và Dean. "Lớp Độc Dược thế nào?" Dean hỏi. "Các cậu không thể kéo mình vào lớp đó lại đâu, chắc chắn đấy."

Ron và Neville kể lại chi tiết câu chuyện cho mấy người kia nghe. Ngay cả Hermione cũng không thể đổ lỗi cho Tom vì những gì đã xảy ra, từ khi hắn cảnh báo Malfoy rồi.

"Chết tiệt," Seamus rên rỉ. "Lớp Độc Dược duy nhất đáng theo học và chúng ta không lấy thêm môn nào khác nữa."

Hermione bắt đầu hỏi Tom mấycâu hỏi kỹ thuật về ma dược của hắn và câu chuyện của họ tiếp tục cho đến khiRon gần như bùng nổ khỏi chỗ ngồi của cậu nhóc. "Đến đây các cậu! Buổi tuyểnquân Quidditch!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net