37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa vào những ngày xuân không nóng lắm, ngược lại có chút mát mẻ và se lạnh. Đứa nhóc tóc đen nằm ườn ra bàn, mệt mỏi càm ràm:

"Nghỉ tết cũng cho bài tập nữa. Làm ăn tết muốn sang chấn tâm lý à."

Mitsuya lúc này đang đeo mắt kính sửa lại lỗi sai, mặt không biến sắc cầm quyển sách dày 5cm khõ vào đầu Takemichi. Nặng đến nỗi làm Takemichi suýt chút nữa là cắn vào lưỡi.

"Đừng có than vãn nữa, Takemichi. Mày làm sai chỗ này rồi, xem lại đi."

Tiếng chuông gió kêu leng keng vui tai, Takemichi thu lại tầm mắt đang đặt trên trời xanh mây trắng ngoài cửa. Khóc ròng nhìn bài tập toán ngay trước mặt.

"Tại sao tao phải học hành?"

"Học để có văn hóa và không bị thiểu năng... Dù mày có học hay không thì cũng thế thôi."

Mitsuya nhún vai nói, Takemichi nghi hoặc cắn đầu bút:

"Ý mày là tao học hay không học cũng thông minh ấy hả?"

Mitsuya phủi tay:

"Không, mày học hay không thì não cá vàng vẫn là não cá vàng thôi."

Takemichi: "...Đồ tồi, Takabaka."

Mitsuya: "Đồ ấu trĩ, đừng tự tiện đổi tên tao Takemitchy. Lo làm bài đi."

Takemichi cắn răng nhìn bài tập, thoáng chốc tinh thần đã héo úa ỉu xìu xuống. Cậu ghen tị nhìn hai đứa Runa Mana đang ngủ trưa ngon lành trên đệm.

Takemichi cậu cũng muốn ngủ...

"Ta-ke-mi-chi."

Takemichi giật thót mình nhìn gương mặt tươi cười đủ tiêu chuẩn hình tượng "mỹ nhân có độc" của Mitsuya. Cậu căng thẳng cúi gằm mặt, cầm bút nghiêm chỉnh làm bài, trong miệng lí nhí nói:

"Xin lỗi."

"Ngoan lắm."

Mitsuya bất đắc dĩ cười khổ khi thấy thái độ hợp tác của con sâu này. Anh cười cười, một tay chống cằm, cúi đầu quan sát những con số mà Takemichi ghi ra.

Takemichi cũng không phải loại không đầu óc, ngược lại thời gian tồn tại làm cậu ta nhanh nhạy hơn rất nhiều. Chỉ mắc tính đãng trí của người già. Xem cách Takemichi đọc sách rồi kinh doanh từ bé là hiểu.

Nhưng cậu ta lười học, lười phải suy nghĩ về những bài toán nhức đầu nhức óc. Nên mẹ Takemichi đẩy cậu ấy qua bên Mitsuya. Tin tưởng rằng Mitsuya sẽ cứu rỗi bộ não đang không chịu hoạt động, có nguy cơ trở thành não cá vàng của Takemichi.

So với Baji, Mitsuya cảm thấy kèm Takemichi học có tương lai hơn hẳn. Chứ nhìn thảm cảnh Ema ôm mặt bật khóc vì bất lực khi kèm Baji thì Mitsuya cũng rén.

Bên cạnh tiếng chuông gió treo trên vành cửa. Gió hiu hiu của đầu xuân, cuốn theo mùi hoa hương đậu mà Takemichi đem qua, thơm nhàn nhạt cuộn trong không khí.

Mitsuya hít hít mũi, còn có mùi gì đó, dường như là mùi sữa tắm hoặc nước hoa. Không nồng, nhưng kích thích khứu giác. Khiến Mitsuya không tự chủ được khịt nhẹ mũi vài lần.

"Đừng ngửi nữa, là mùi của cơ thể tao, mới đổi sữa tắm đó."

Mitsuya cứng đờ người, anh bối rối đến mức hai tai đều đỏ chót, chỉ có thể cúi đầu nhìn vở.

Takemichi liếc xéo, trong mắt thoáng hiện lên ý cười. Cậu nhả ra đầu bút bị cắn nát, gõ gõ lên quyển vở Mitsuya đang đọc chăm chú.

"Cầm ngược vở rồi."

Mitsuya: "..." Quê quá.

Mitsuya xấu hổ, lật lại quyển vở cho đúng chiều. Takemichi nhìn điệu bộ cũng đủ hiểu Mitsuya muốn đội quần lắm rồi.

"Sữa tắm loại gì có mùi thơm thật đấy."

Mitsuya cố gắng tìm cách đánh trống lãng cho cái sự bối rối đến mức muốn đục tường bỏ chạy của mình. Mà Takemichi nghe thế mới suy nghĩ cẩn thận, sau đó đáp:

"Người quen tao tặng cho cả nhà vài thùng. Sữa tắm nước hoa loại này nghe giới thiệu cũng tốt lắm, gồm mùi hoa nhài, hoa diên vỹ và xạ hương."

Cái này được gửi từ bạn gái cũ của Takemichi ở dưới địa phủ ấy. Cô ấy cũng là một tử thần, cư dân chính gốc sinh ra ở địa phủ. Loại sữa tắm này hình như là hàng hối lộ, cô ấy không thích nên gửi hết cho Takemichi.

Cũng chả hiểu vì sao mối quan hệ tình cũ của Takemichi nó lại tự nhiên như vậy. Chia tay rồi thì tiếp tục làm đồng nghiệp và bạn bè. Thậm chí còn thân thiết như chị em bạn dì.

Hi vọng cô gái đó tìm được một người thích hợp hơn cậu.

Takemichi rời khỏi suy nghĩ, tiếp tục chuyên tâm làm bài.

Mitsuya nghe Takemichi nói ra các loại mùi hương. Anh hơi ngẩn ra một chút, nhíu mày, cảm thấy các loại mùi này quen quen. Hình như cũng mới đọc ở đâu thì phải...

Mitsuya nhớ đến quyển tạp chí đen ở chỗ nhà Draken. Các chị gái đọc nó và than thở rằng loại nước hoa xạ hương trong tạp chí  thật đắt.

Hoa nhài, xạ hương...

Mặt Mitsuya thoáng đỏ bừng khi những lời giải thích của các chị gái đó vang bên tai.

Đó là hai mùi dễ gây kích thích trong chuyện tình dục.

"M-mày,... Takemichi, mày thật sự..."

Takemichi khó hiểu nhìn Mitsuya dùng biểu tình kinh hãi nhìn mình. Hai bên vành tai Mitsuya đều đỏ chót, mắt thì đảo liên tục, lại lắp bắp như gà mắc tóc.

Gì đây? Mỹ nhân thẹn thùng hả? Rồi mắc gì nhìn cậu kiểu như Takemichi cậu đã làm việc gì đó trái với lương tâm, trời đất không thể tha thứ ấy.

Mitsuya nhịn xuống mặt nóng bừng bừng, đặt hai tay lên vai Takemichi. Vẻ mặt anh vừa ngại, lại vừa quyết liệt, nghiêm túc. Mitsuya trầm trọng nói:

"Nghe đây, mày không được dùng tiếp loại sữa tắm đó."

"...Mày sảng cái gì vậy Mitsuya? Có lý do gì không?"

Takemichi cạn lời, vẻ mặt quan ngại nhìn Mitsuya. Cậu rốt cục nhịn không được, dùng tay chụp lên trán đối phương. Cảm thấy không yên tâm, Takemichi dùng tay kéo mặt Mitsuya xuống rồi kề sát vào trán mình.

"Ủa? Đâu có sốt đâu mà lên cơn khùng. Hay tao gọi bệnh viện cho mày nha Mitsuya?"

Takemichi càng kề sát, mùi hương nọ chui vào mũi Mitsuya càng nồng. Chỉ cần nghĩ đến câu chuyện các chị gái kể lần trước, Mitsuya càng thêm kích động kéo ra khoảng cách với Takemichi. Anh dùng ánh mắt nghiêm trọng nhất nhìn thẳng vào mắt cậu, cảnh cáo:

"Mùi đó rất nguy hiểm, biến thái sẽ nhắm vào cậu."

"...Có Takabaka bị biến thái thì có. Người ta nhắm vào tao làm gì?"

"Mày phải nghe tao, Takemichi."

Takemichi: "..." Hôm nay lên cơn gì không biết nữa.

Cuối cùng, vấn đề này kết thúc trong sự ậm ờ miễn cưỡng chấp nhận của Takemichi. Takemichi trốn trong một góc, lấy ra điện thoại kết nối với địa phủ rồi gọi cho bạn gái cũ:

"Moshi? Daki đúng không ấy? Mấy lọ sữa tắm cậu gửi có vấn đề gì không vậy?"

[Vấn đề? Không hề, thành phần không phải loại gây kích ứng, còn có vitamin, hạn sử dụng phải ba năm mới hết.]

Tiếng nói của con gái vang lên ở đầu dây bên kia có chút sửng sốt. Takemichi lúc này mới yên tâm nói lời cảm ơn rồi gác máy.

Kệ mẹ Mitsuya, còn hẳn mấy thùng, cậu phải tranh thủ xài hết không thì phí.

Chiều xuống, Takemichi phụ giúp Mitsuya nấu cơm nước. Cậu phải công nhận là Mitsuya là tên con trai giỏi nhất Takemichi từng gặp. Đánh đấm giỏi, nấu ăn, may vá, thêu thùa, giỏi luôn việc nhà, chăm sóc gia đình, chu đáo lại dịu dàng, như một nàng dâu đảm đang.

Takemichi trở mặt quả trứng ốp la đang kêu xì xèo trên chảo, nghiêng mặt nhìn Mitsuya hỏi:

"Mày có nghĩ mày sẽ chơi bê đê không Mitsuya?"

Mitsuya đang nêm canh cũng phải sặc. Tâm tình vốn dĩ đã qua quá trình kích động buổi ban chiều, một lần nữa trở về chế độ mặt đỏ tai hồng, hoang mang rối loạn. Anh sặc lên một tràng dài, cắn môi nhìn Takemichi

Takemichi hắc tuyến, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Mitsuya cứ như con dâu e thẹn mới về nhà chồng ấy. Mày có phải là Cô Dâu Tám Tuổi đâu mà lúc nào cũng bỡ ngỡ.

"T-Takemichi, lẽ nào mày thật sự..." thích con trai?

Mitsuya lấp lửng mấy từ cuối, gương mặt càng ngại ngùng hơn. Anh hơi vò góc quần, xấu hổ cười:

"Thật ra thì nếu như vậy cũng không sao... Tao có thể thử." Nếu là mày thích tao thì tao cũng không khó chịu đâu.

Takemichi hoảng hốt nhìn Mitsuya.

Tần số não của cha nội văng lên tận hố đen vũ trụ luôn rồi. Mày làm tao sợ đấy Mitsuya, hay tao quánh mày bất tỉnh để bản thân tao đỡ sợ nha.

Takemichi đờ ra một chút, não cũng chạy theo không kịp Mitsuya. Cậu mất mấy giây để hiểu tên này muốn nói gì. Takemichi đau đầu xoa trán:

"Mày nghĩ đi đâu vậy? Tao chỉ là thuận miệng hỏi vì mày quá hoàn hảo thôi. Con trai còn mê huống gì con gái."

"Khụ, nếu tao thích thì giới tính không quan trọng."

Mitsuya tằng hắng, nhanh chóng đè xuống sự quá khích của bản thân. Bỗng Mitsuya cảm thấy hơi xấu hổ trước mấy suy nghĩ bậy bạ của mình.

Mặc dù Takemichi nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng cậu ta thật sự đã trưởng thành hơn vẻ ngoài của mình rất nhiều. Mitsuya đôi khi không khỏi tự giác đặt Takemichi bằng tuổi với mình, thậm chí là hơn.

Mitsuya thở phào, nhìn Takemichi tiếp tục chiên trứng. Mitsuya lại bất chợt nhớ đến cái ngày Takemichi và Shinichiro suýt hôn nhau. Lúc đó vì kiềm chế không cho Mikey nổi máu Hoạn Thư nên Mitsuya không rảnh suy nghĩ chuyện khác. Nhưng anh thật sự tò mò, có hơi bức bối trong người về chuyện đó.

"Này, Takemichi, bữa đó tại sao mày với anh Shinichiro suýt hôn nhau vậy?"

"Suýt hôn hồi nào? Đó là tao đang chỉ Shinbaka cách tán gái."

Nghe Takemichi bất mãn phản bác, Mitsuya hoài nghi nhìn thằng nhóc thấp hơn mình hẳn một cái đầu. Phải bắt ghế cao gấp đôi để đứng trên bệ bếp.

Mitsuta không tin, một thằng nhóc tí tẹo này thì đào đâu ra kinh nghiệm tán gái để chỉ cho người khác?

"Không tin?"

Takemichi hỏi, Mitsuya lắc đầu:

"Không tin."

Takemichi không vui chống nạnh.

Nhìn thế thôi, hồi còn dưới địa phủ bay nhảy. Takemichi được rất nhiều bạn nữ chỉ cách tán tỉnh người khác. Kinh nghiệm một bụng luôn đó.

Nhưng Takemichi quên mất rằng, đó là cách nữ tán tỉnh nam.

"Hay để tao thử tán tỉnh mày cho mày xem?"

Mitsuya nhăn mặt nhìn Takemichi, nghĩ một chút rồi cũng gật đầu. Cứ thử xem, không mất miếng thịt nào.

Mitsuya tắt bếp, Takemichi cũng tắt bếp. Anh cảm thấy Takemichi mỗi lần muốn chứng minh năng lực bản thân đều rất nghiêm túc, cho dù đấy là năng lực tán tỉnh con nhà lành.

Nói thế như kiểu anh là con nhà lành bị Takemichi tán tỉnh ấy.

Mitsuya bật cười trước suy nghĩ của mình, anh hơi cong cong lên khóe môi quan sát sườn mặt Takemichi.

Bỗng dưng Takemichi vỗ tay, xoay sang nhìn Mitsuya làm anh giật mình. Mitsuya thấy Takemichi vẻ mặt khá phấn khởi. Cậu dùng tay chống lên bệ bếp, tì cằm nhìn Mitsuya.

"Hay tao gọi mày bằng biệt danh đi."

Mitsuya khó hiểu: "Biệt danh?"

Takemichi mang theo một đôi mắt đẹp như đá quý có tâm hồn, đôi mắt ấy biết cười, giống như phát sáng lấp lánh tới tận sâu trong đáy lòng của người đối diện. Mitsuya căng thẳng, vô thức khẩn trưởng nuốt nước bọt mong chờ lời nói kế tiếp.

"Ừm, tao gọi mày là Hằng Đẳng Thức."

"Vì sao?"

Takemichi hai má giống như bị nhiệt độ của bếp lò làm hây hây ửng đỏ. Cái môi nhỏ cười rộ lên như nắng hè chói chang, rạng rỡ làm người ta ngây cả người.

"Bởi vì mày đáng nhớ."

Ngay từ khi nghe thấy những lời này, Mitsuya cảm thấy bản thân trong thâm tâm giống như một mảnh giấy bị nhúng nước, mềm nhũn và rã ra. Tim đập mạnh đến mức anh đều hoài nghi mình mắc bệnh hiểm nghèo.

Mitsuya biết, thực sự là anh đã thua Takemichi khi thách thức cậu rồi.

***

Hãy siêng năng cmt để được những chương tràn ngập màu hồng như thế này.

Toi viết cho các bạn đọc, tốn thời gian, chất xám nhưng không lấy tiền. Tiền công đắt giá nhất đối với toi là những phản hồi từ các bạn. Nó giúp toi có thể cảm nhận rõ rằng những câu chuyện này đang giúp bạn giải trí và đem lại niềm vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net