Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「Ta đã tự hỏi tại sao máu lại nhỏ tí tách qua kẽ ngón tay anh và rơi vương vãi trên sàn nhà. Ngôn từ của anh đã kết thúc trong khi cố gắng tìm kiếm tự do. Anh đang cự tuyệt điều gì.」

《Cự Tuyệt》- trang 100.

***

"Dazai về rồi." Edogawa Rampo híp mắt nhìn hắn: "Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, đã gặp chuyện gì sao?"

Dazai Osamu cười tủm tỉm: "Nào có~ Rampo cậu có nhầm lẫn gì không vậy!"

"Tôi nhìn mặt cậu ta cũng chẳng có tí nào gọi là không tốt." Kunikida hừ lạnh.

"Anh đã gặp được một người rất quan trọng." Edogawa Rampo chỉnh lại cái kính trên mặt mình: "Ở quán cà phê, một cuộc gặp tình cờ."

"Sa, ai biết được." Dazai Osamu nhún vai. Hắn trở về vị trí của mình, xé lấy một mảnh giấy, đặt bút viết.

「Người con gái đã kia đã ngã xuống khi ánh hoàng hôn tắt nắng. Cô ấy gục ngã vì điều gì? Chẳng lẽ ánh sáng này không đủ để chiếu rọi lên mảnh linh hồn đang dần tàn lụi ấy ư? Ngôn từ mà em đang tìm kiếm đã không thể nắm lấy, vậy ta có thể ở đâu để sáng tạo ra một bầu trời?」

.
.
.

Hoàng hôn đỏ rực trên biển.

Kurayame Fuyuka đi chậm rãi ven theo bờ, đưa tay vuốt ve lan can từng đoạn đi qua. Gió thổi qua từng kẽ tóc, nặng nề theo một cách nào đó.

Cô cầm lấy một điếu thuốc lá kẹp vào miệng nhưng không hề châm lửa. Mùi vị mặn, mặn chát của biển, vị đắng và gay mũi, đậm đà của thuốc. Kurayame Fuyuka dừng lại.

Người đàn ông kia luôn luôn như thế, thường thường đi dạo ven theo bờ biển và rít một điếu thuốc lá. Mỗi lần gặp mặt, cô đều phàn nàn về công việc của mình nhưng anh lại chẳng nói gì cả. Ước mơ của anh là trở thành một nhà văn và viết lên một câu chuyện về một người nào đó.

Anh đã hứa sẽ đưa cô vào trang giấy trắng tinh bằng những ngôn từ thấm đượm qua ngòi bút và những lời văn trong trí óc.

Liệu trên trần đời này có còn một điều gì đó thực sự ý nghĩa cho anh.

Kurayame Fuyuka vươn tay ra muốn nắm lấy một thứ duy nhất.

Nhưng cuối cùng, nó cũng sẽ vượt khỏi tầm tay...

"Bắt được rồi." Một giọng nam trầm vang lên, kèm theo đó là thứ xúc cảm xa lạ. Dazai Osamu đặt bàn tay mình vào bàn tay đang vươn ra của cô, khẽ khàng cười. "...Fuyuka - chan."

"...Lại là cậu à." Kurayame Fuyuka lấy lại tinh thần, không rút tay ra, mà tiếp tục nhìn biển rộng. "Đừng có nói gì về thuyết tự sát của cậu với tôi."

"Ha ha ha..." Hắn cười, tiếng cười tràn ra từ trong cuống họng, thanh âm phát ra như bồi hồi trên đầu lưỡi, ngọt ngào, giống như chính nụ cười của người đàn ông này. "Tôi biết rồi."

"Mặc dù không biết vì sao cô lại trở lại nhưng mà..." Dazai Osamu nắm chặt tay của cô: "Chào mừng trở về nhà."

Nhà...

Tiếng cười nhỏ vụn truyền ra khỏi bờ môi mỏng, người con gái tóc đen mắt đen thoải mái hít thở không khí mặn chát này.

"Yokohama mang một vẻ đẹp thật thảm khốc." Kurayame Fuyuka khẽ cười, lấy một bức ảnh trong túi tiền ra: "...Anh nói có đúng không?"

Người đàn ông kia đứng yên không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bsd #khr #knb