Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

「Cho đến khi người đàn ông tóc đỏ tự tay kết thúc giấc mơ của mình, thế giới đã gần như biến ta trở thành một kẻ lang thang đúng nghĩa.」

《Cự Tuyệt》- trang 101.

***

"Thôi, đừng nói những chuyện này nữa." Dazai khom người rút điếu thuốc ra khỏi miệng của Kurayame, ném vào trong túi áo khoác, cười nói: "Đi lượn vài vòng Yokohama đi!"

"Lượn vài vòng..." Kurayame nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Xe đâu? Cậu có tiền không? Nhìn cậu không giống kẻ có tiền. Đừng nói bây giờ cậu vẫn nghèo kiết xác do ví tiền bị nước cuốn trôi, Osamu."

"Cái gì!" Dazai hốt hoảng ôm ngực: "Toàn bộ đều đúng!"

Kurayame Fuyuka chậc một tiếng, khoanh tay lại: "Chẳng lẽ giờ đi bộ?"

"Không không yên tâm đi!" Dazai Osamu kiêu ngạo nói: "Tôi có xe!"

"Cậu có?" Vẻ mặt của cô tràn ngập hoài nghi: "Đừng có nói là ăn trộm của Chuuya?"

"Nào có, tôi rời khỏi Mafia Cảng rồi mà!" Hắn lắc lắc ngón tay: "Là xe của trụ sở."

"Ha." Kurayame nhìn hắn: "Trộm?"

"Đừng có nghĩ tôi như vậy nha! Tôi đâu phải người như vậy!"

"A, vậy thì xin lỗi."

"Thôi được rồi." Dazai Osamu thắt dây an toàn cho cô, dựng một ngón tay lên: "Cùng đi uống chai rượu quý năm 87 nào!"

"Ha?"

"Tất nhiên là của Chuuya rồi, Fuyuka - chan!"

Nakahara Chuuya vẫn chưa hay biết gì: "Hắt xì!"

.
.
.

Nakahara Chuuya trở về từ trụ sở, lái con siêu xe yêu quý của mình vào trong gara, sau đó vui vẻ phát hiện khoá cửa nhà mình đã bị bẻ.

Nakahara Chuuya: ???

Nakahara Chuuya: "Là ai!"

Hắn hùng hổ đạp cửa tiến vào, vươn tay ra, vừa định phát động năng lực thì lại phát hiện ra một người con gái đang ngồi trên ghế sô pha, lắc lư ly chân dài trên tay, khép hờ mắt nhấp một ngụm rượu đỏ.

"Kurayame... Kurayame Fuyuka!" Nakahara Chuuya lại nhìn sang ghế đối diện: "Dazai!"

"Đừng đại kinh tiểu quái như vậy, Chuuya." Kurayame cau mày: "Cậu quá ồn."

"Ồ, xin, xin lỗi... Không đúng!" Nakahara Chuuya xin lỗi theo bản năng, xin lỗi xong lại thấy không đúng. "Sao cô lại ở đây?!"

"Để uống rượu mừng." Kurayame Fuyuka lắc lư ly rượu: "Rượu mừng những con chó lạc."

Dazai rũ mắt cười.

Nakahara Chuuya chưa kịp phản ứng. Hắn đã nghĩ là sẽ không nhìn thấy Kurayame nữa. Trước đó hắn cũng đã đi tìm, nhưng chẳng có kết quả gì cả.

"Ngồi xuống đi Chuuya, đừng ngại^^" Dazai Osamu rót cho hắn một ly: "Uống đi."

"Cảm ơn." Nakahara Chuuya nói.

Dazai Osamu: ^^

Nakahara Chuuya: "..."

Nakahara Chuuya: "Ngại cái quái quỷ gì?! Đây là nhà của tôi kia mà, tên khốn!"

"Uống đi!" Kurayame Fuyuka vỗ lên bàn một cái thật mạnh: "Không say không về!"

"Nakahara Chuuya, mau thể hiện bản lĩnh đàn ông của cậu!"

...

Tia nắng xuyên qua ô cửa rọi vào mặt khiến Kurayame Fuyuka cau mày tỉnh lại. Cô muốn ngồi dậy nhưng chợt nhận ra là không thể.

Cái gì, không thể?

Kurayame mở bừng mắt.

Dazai Osamu đang quấn lấy cánh tay của cô như một con bạch tuộc, Nakahara Chuuya gối lên chân của cô, dậy được mới là lạ!

Kurayame Fuyuka nghẹn ngào vài âm tiết qua cuống họng. Cổ họng đau rát khiến cô không thể nói lên lời, chỉ có thể phát ra thứ thanh âm khàn khàn và không rõ nét.

"Dậy."

Cô thử lắc chân cho đến lắc tay nhưng hai con sâu rượu này vẫn chưa tỉnh lại. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đá văng hai người ra.

"Trời sáng rồi."

"Aiz... Đau quá Fuyuka - chan..."

"Kurayame, cô làm cái gì vậy?" Nakahara Chuuya bò dậy ngáp một cái: "Đầu đau quá..."

Cô thở dài lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, hay lắm, mấy chục cuộc gọi nhỡ. Vừa lúc lại có cuộc gọi đến, Kurayame bắt máy: "Ừm, tôi đây."

"Kurayame - sama! Ngài đang ở đâu?! Giọng của ngài..." Leo kích động hỏi.

"Không cần lo lắng Leo." Cô nói: "Ta sẽ về sau, cậu cứ ở đó. Thế nhé."

"Lại là cậu hộ hoa sứ giả kia à?" Dazai chống tay lên giường hỏi.

"Hộ hoa sứ giả?" Nakahara nhíu mày: "Hộ hoa sứ giả nào? Lẽ nào là..."

"Là thuộc cấp của tôi." Kurayame Fuyuka lườm hắn một cái: "Lại nói tiếp Chuuya, rượu mừng cũng uống rồi, cậu nghĩ sao nếu dùng bữa ở một nhà hàng sa hoa?"

"Không cần phải như vậy Fuyuka - chan." Dazai cười tủm tỉm: "Lại đây tôi nói cho cô mật mã thẻ ngân hàng của Chuuya."

Hai mắt của cô sáng ngời: "Mau nói!"

"Hai người kia..." Trên trán Nakahara Chuuya nổi đầy gân xanh: "Thế là đủ rồi, khốn nạn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bsd #khr #knb