Chương 2: Trụ sở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi tiểu thư, tên này là Dazai Osamu, xin cô đừng để ý đến cậu ta, đó chỉ là một tên sắp bị sa thải vì thái độ làm việc thôi ạ." Kunikida sau khi hoá thân thành quái thú và đập Dazai nhừ tử thì cũng đã khôi phục lại thành một quý ông nghiêm túc, nâng kính giới thiệu: "Tôi là Kunikida Doppo, không biết quý danh của tiểu thư là?"

Elena mỉm cười như người vừa muốn đánh người ban nãy không phải mình, vuốt phẳng nếp váy của mình và nói: "Tôi là Elena Gesso, rất vui vì đã được mọi người giúp đỡ."

Edogawa Ranpo vốn đang vắt chân lên bàn kia đột ngột ngồi nghiêm chỉnh lại, nâng khuôn mặt bỗng trở nên bẹt ra như chiếc mochi lên, dẩu môi: "Thú vị, thật là thú vị. Elena tiểu thư, cô có thể lấy cho tôi túi kẹo ở trên bàn được không?"

Elena Gesso sửng sốt, không biết hắn định làm gì. Nhưng mà cô cũng tâm bình khí hoà mà bước qua, lấy gói kẹo đưa tới trước mặt hắn: "Đây ạ?"

"Đúng rồi, cảm ơn cô nhé."

Edogawa Ranpo mỉm cười đắc chí như thể đã biết được điều gì đó chưa ai biết.

"Emm... Chị Elena không phải người ở đây ạ?" Kenji tò mò hỏi.

"Ừ, chị là người Ý."

"Vậy chị tới đây du lịch ư?" Atsushi hỏi, nghe vậy, cô hơi buồn rầu sờ cằm: "Du lịch... Nói là du lịch cũng đúng. Nhưng hình như chị không có giấy phép nhập cảnh ở đây..."

"Không, nếu là nó thì chúng tôi đã tìm thấy ạ." Kunikida lấy một chiếc túi sách giơ lên: "Cả thẻ ngân hàng, giấy phép lưu trú, điện thoại và cả chìa khoá nhà đều ở trong đây hết ạ."

Động tác sờ cằm của Elena hơi dừng một chút, cô mỉm cười: "Cảm ơn ạ."

Thú vị thật đấy... Còn có cả mấy thứ này nữa ư? Lẽ nào ở nơi này thực sự có một Elena Gesso khác sinh sống?

"Không biết quý xã có nghe qua Millefiore chưa ạ?"

"Millefiore?" Người của Trụ sở hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Cuối cùng là Atsushi mở miệng hỏi: "Đây là gì ạ?"

"À, một cửa hàng bán hoa. Bạn của tôi đã giới thiệu với tôi cửa hàng đó và bảo rằng nó ở quanh đây nên..." Elena mở khoá điện thoại, tra về 'Tập Đoàn Phong Kỷ', cũng chẳng ngạc nhiên gì khi không thấy kết quả nào. Vì thế mọi người thấy cô gái mặc đầm lolita này đứng dậy và cúi chào: "Quà cảm tạ tôi sẽ gửi lại sau, cảm ơn quý xã đã giúp đỡ tôi."

"Không có gì."

"Chị về nhà cẩn thận ạ!"

Elena Gesso khép cửa lại, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, chậm rãi, chậm rãi mỉm cười.

Đây đúng là... một món quà tuyệt vời đấy, anh trai ạ.

.
.
.

Atsushi thu hồi tầm mắt, tò mò hỏi Dazai: "Dazai - san, sao anh lại không bị chị ấy tát như những người khác nhỉ?"

Kunikida nâng kính: "Chắc là vì gia giáo, tôi thấy cô ấy không phải là một người bình thường."

Kyouka trầm mặc nãy giờ chợt lên tiếng: "Chị ấy rất tinh tế trong cách hành xử, và em nghĩ chị ấy khá thích hợp trong việc ám sát đấy."

"Hả?" Tanizaki nghệt mặt: "Tinh tế, ám sát?"

"Vâng, đột nhiên em nghĩ vậy..."

"Không sai!" Edogawa Ranpo vỗ bàn: "Cô gái đó chắc chắn đã từng học súng và kiếm!"

"Súng và kiếm?!" Nakajima Atsushi như bị sét đánh: "Chị ấy, với chân tay nhỏ đến nỗi có thể bẻ gãy một cách dễ dàng ấy á?"

"Đúng đúng đúng." Dazai tiếc nuối sờ tay: "Bàn tay đó mà bóp cổ của tôi thì..."

Đề tài bị lôi vào trò đùa của hắn, Kunikida Doppo tức giận quát: "Dazai, cậu đấy, thái độ của cậu thật không tốt chút nào! Hãy kiềm chế lại và giữ mặt mũi cho Trụ sở đi! Nghe chưa!"

"Rồi mà rồi mà." Dazai tuỳ ý vẫy tay, ngã ra ghế bắt đầu đọc cuốn Cẩm nang tự sát của hắn: "Anh nên chăm chỉ làm việc hơn đi Kunikida, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa."

Cây bút trên tay Kunikida gãy đôi: "Cậu không có quyền nói lời này đâu, Dazai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bg #bsd #khr #đn