Chương 2: Đôi chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Okane tỉnh lại trong một không gian trắng xoá và mùi thuốc sát trùng gay mũi. Rèm cửa dày nặng ngăn hết tất cả ánh nắng, khiến căn phòng chỉ còn được chiếu sáng bằng đèn huỳnh quang.

Cô giơ tay. Vẫn là bàn tay với những vết sẹo ngang dọc, quen thuộc mà cũng thật lạ lẫm. Ống truyền dịch dẫn chất lỏng trong suốt đi vào cơ thể qua đường ven xanh nổi bật trên mu bàn tay tái nhợt. Trên người Okane không phải là bộ váy đã nhuốm máu mà là trang phục bệnh nhân mỏng tang. Rồi cô cúi đầu nhìn đôi chân. Trái với những gì cô nghĩ, nó còn đó, quấn băng, không thể cử động. Thuốc tê đã mất dần hiệu lực, vì thế cơn đau càng hiện rõ, chất chồng lên nhau. Nó khác với sự bỏng rát mà nước sôi đem lại. Cảm giác đau đớn mà xương vỡ nát khi xe cán qua mang lại khiến đầu óc cô trống rỗng, khiến dây thần kinh cũng reo vang từng hồi báo động. Okane xoay người, ấn vào nút đỏ đầu giường. Chỉ chưa đến một phút, bác sĩ và y tá đã tới kiểm tra sơ bộ. Bác sĩ lên tiếng, chất giọng hơi trầm mềm mỏng, chậm rãi thông báo:

- Cô Kounseiko, vụ tai nạn khiến cả hai xương đùi đã bị vỡ gần như hoàn toàn. Chúng tôi đã loại bỏ tất cả những mảnh vỡ để tránh làm tổn thương các cơ quan khác. Tuy nhiên chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng cô sẽ không thể đi lại được nữa, trừ khi cô chấp nhận cưa chân để lắp chân giả.

- Không cần đâu.

Nghe xong những lời bác sĩ nói, Okane chỉ khô khốc đáp lại một câu, cũng chẳng hoảng hốt sợ hãi, dường như cô đã đoán được trước kết cục. Đây là lần đầu tiên bác sĩ gặp trường hợp như vậy. Bình thường khi bệnh nhân nghe tin này đều sẽ bật khóc hoặc nổi điên, hoặc chí ít cũng hỏi lại bác sĩ còn cách nào không. Vậy mà cô gái này...

Nhưng chưa kịp để ông nói thêm câu nào, cửa phòng bệnh đã được mở ra. Vị quản gia trung niên với bộ vest đen phẳng phiu đã đến, mang theo chiếc xe lăn, lên tiếng:

- Phu nhân để tôi đến đưa tiểu thư về.

Không để mọi người kịp phản ứng, quản gia đã nhấc Okane lên rồi đặt vào xe lăn. Vết thương bị đụng vào và sự di chuyển đột ngột khiến cô hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh chảy ra. Bác sĩ vội ngăn lại, nói:

- Nhưng thưa ngài, cô Kounseiko vừa thực hiện phẫu thuật, việc ở lại bệnh viện theo dõi là điều cần th...

- Nhà Kounseiko muốn tiểu thư được chăm sóc tại nhà. Viện phí đã được thanh toán đầy đủ, cám ơn các vị.

Quản gia nhanh chóng cắt lời bác sĩ, gọn ghẽ đẩy cô ra khỏi bệnh viện, trở về dinh thự. Người hầu ném cho cô một bịch thuốc, rồi lập tức đóng cửa lại như vừa tiếp xúc thứ gì ghê tởm lắm. Okane mở ra. Thuốc ngủ, thuốc sát trùng, thuốc giảm đau, và rất nhiều bông băng. Cuộc sống của cô lại thu hẹp trong bốn bức tường. Mỗi khi đến bữa, người hầu sẽ đưa đồ ăn tới. Các thiếu gia tiểu thư kia cũng không đến làm phiền cô nữa. Cái này gọi là trong cái rủi có cái may chăng, hay họ đã thấy chán khi chơi đùa với một con búp bê hỏng hóc rồi?

Thời gian như kéo dài đến vô tận, cùng những cơn đau dai dẳng không bao giờ dứt khiến cho thế giới của Okane trống rỗng chênh vênh. Cô chẳng thể duy trì dòng suy nghĩ của mình, nó đứt quãng, vụn vỡ, chập chờn như bóng đèn hỏng. Mỗi lần cơn đau cắt qua da thịt, Okane chỉ có thể ngước đôi mắt trống rỗng lên trần nhà. Cô chỉ nhìn thôi, không suy nghĩ, nhìn vào hư không tĩnh lặng. Trong cơn ảo giác, dường như Okane nghe thấy tiếng co giật của các dây thần kinh, từng thớ thịt thắt lại, tuỷ xương loang ra, hoà cùng huyết dịch chảy xuôi trong cơ thể. Thuốc giảm đau không có tác dụng. Thuốc ngủ chẳng thể khiến cô quên đi thực tại. Và thuốc sát trùng thì mang lại đau đớn.

Vết thương dần chuyển biến xấu. Cho dù hằng ngày cô đã vệ sinh và sát trùng cẩn thận, nó vẫn bị nhiễm trùng. Nó sưng tấy, nóng lên, và chảy mủ. Okane cắn chặt thanh gỗ trong miệng, rưới thuốc. Chất lỏng màu trắng rửa trôi dịch vàng, nhưng lại mang đến chua xót tột cùng. Cô dùng bông thấm lên vết mổ, mỗi lần chạm vào dù chỉ là sơ qua cũng khiến Okane run rẩy, không thể cầm chắc chai thuốc trong tay.

Okane khóc. Chai thuốc rơi xuống sàn, chảy thứ dung dịch mang mùi ngay ngái kia thấm vào tấm thảm sờn. Okane đang khóc. Nước mắt trong suốt chảy dọc gò má gầy, len qua kẽ ngón, rơi xuống đôi chân trần. Okane gào khóc. Chất giọng trong trẻo giờ đã khản đặc lại, đắng ngắt chát chúa. Okane đã khóc. Mặc kệ vì việc gây ồn ào có thể khiến cô chịu một trận đòn, mặc kệ vết thương cũng gào lên cùng cô.

Và rồi Okane sốt cao, chao đảo trong ranh giới giữa tỉnh và mê. Thế giới của cô từ màu trắng đơn điệu thành màu xám buồn bã tẻ nhạt. Màu xám cứ thế đậm dần, sắp thành một màu đen đặc. Nhưng ở điểm tận cùng của ranh giới ấy, Okane thấy màu sắc khác. Một con bướm dập dờn chao liệng, nổi bật rực rỡ nơi không gian ảm đạm, dẫn lối cho cô.

- Xin chào quý cô đã đến với cửa tiệm của tôi. Tôi là Ichihara Yuuko, không biết có thể giúp được gì cho quý cô đây?

_____

P/s: Chắc sẽ có người thắc mắc tại sao bệnh viện lại biết được thông tin của Okane trong khi không tìm thấy bất cứ đồ gì để chứng minh thân phận. Đơn giản là đại tiểu thư đẩy con người ta một phát rồi về nói với mẹ thu dọn tàn cuộc là xong. =)))

P/s: Thái độ của Kounseiko với Okane là: sống được hay không chờ xem phúc phận của mày =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net