Chương 3: Ichihara Yuuko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Xin chào, tiểu thư xinh đẹp, tôi giúp gì được cho cô đây?

Trước mặt Okane xuất hiện một người phụ nữ mặc bộ kimono đỏ thẫm diễm lệ, ngồi trên ghế quý phi, tay cầm tẩu vàng, thả từng làn khói mù sương vào trong không gian. Okane không trả lời câu hỏi của người phụ nữ đó, mà im lặng nhìn quanh. Cô ngồi trên xe lăn, ở trong một cửa tiệm kiểu nhật cổ kính, mở miệng:

- Đây là giấc mơ của tôi sao?

- Không đâu, tiểu thư xinh đẹp, đây là cửa tiệm của tôi, nơi thực hiện mọi điều ước. Mong muốn của cô đã dẫn bước cô tới nơi đây. Cô ở trong này, tức là cô có ước nguyện. Và tôi là Ichihara Yuuko, phù thuỷ không gian, người sẽ thực hiện điều ước của cô.

Người phụ nữ diễm lệ giới thiệu lại bản thân, kiên nhẫn giải thích cho Okane bằng chất giọng thanh lãnh dịu dàng. Cô mơ màng hỏi lại, dường như không tin vào những điều Yuuko nói. Đôi mắt cô gái trẻ trở nên trong suốt, mất đi tinh quang sáng rỡ, hệt như đôi mắt thuỷ tinh của búp bê.

- Cửa tiệm thực hiện điều ước... Trên thế gian này có nơi như thế sao?

- Tất nhiên rồi, tiểu thư xinh đẹp. Nhưng chúng ta phải vào trong đã. Để quý cô ở ngoài cửa thế này là sự thất lễ của tôi. Maru, Moro, đưa vị khách của chúng ta vào nào!

- Vâng!

Cặp đôi song sinh xuất hiện từ đằng sau Okane, vâng lên một tiếng đầy vui vẻ. Maru có mái tóc bông dài chạm đất màu xanh trời, còn Moro có mái tóc ngắn màu hồng cụp nhẹ. Cả hai cùng đẩy chiếc xe lăn cao ngang đầu mình, giúp cô vào trong cửa tiệm. Okane khô khốc nói:

- Nhưng tôi không có điều ước gì.

- Cô ở nơi này, là minh chứng rõ ràng nhất của việc cô đang mãnh liệt khát cầu điều gì đó. Tiểu thư xinh đẹp, thực sự cô không có mong muốn nào sao?

Ichihara Yuuko mỉm cười đầy ẩn ý. Okane nắm chặt tay, hơi cúi đầu, vô thức cắn môi lại. Phù thuỷ không gian cũng không làm khó cô gái trẻ, hỏi sang vấn đề khác:

- Không biết tôi có vinh dự được biết tên và ngày sinh của tiểu thư xinh đẹp đây không?

- Okane Kounseiko, tôi sinh ngày 21 tháng 11.

- Okane Kounseiko, Okane Kounseiko. - Yuuko nhẩm lại hai lần họ tên của cô, chợt nói - Nếu tôi không nhầm, cô sinh vào ngày đại cát nhất trong một trăm năm tại thế giới của cô. Cô có cái tên cầu điều tốt lành. Không chỉ thế cô còn sở hữu mệnh cách may mắn hiếm gặp. Okane Kounseiko, chú định được sinh ra là thiên chi kiêu tử, không buồn không lo, đời này chẳng biết đến ưu phiền. Nhưng từ những gì tôi thấy, điều này lại không đúng lắm thì phải.

Vị chủ tiệm liếc nhìn vết sẹo chảy dọc từ đuôi mắt đến cằm, xuống cổ tới ngực, và trên hai tay. Rồi cả đôi chân quấn băng trắng, yên tĩnh bất động. Cuối cùng là ánh mắt đã mất đi sự sống của Okane Kounseiko. Thiếu nữ yên tĩnh ngồi trên chiếc xe lăn, nếu chẳng phải lồng ngực còn hơi phập phồng, người ta sẽ tưởng cô là búp bê.

Okane không phản ứng lại với những gì Yuuko nói, dường như đó là câu chuyện nực cười nhất cô từng nghe, hoặc chăng cô chẳng mấy quan tâm. Phù thuỷ không gian thở dài:

- Cho tôi mượn thứ gì đó của cô được không? - Yuuko ngừng lại, rồi nhận ra cô không có gì ngoài chiếc váy đơn bạc khoác trên người, không để Okane đáp lời liền nói tiếp - Một giọt máu nhé.

Okane đưa tay ra, Yuuko dùng một chiếc kim đâm vào, cẩn thận để nó chỉ chảy ra một giọt máu duy nhất. Giọt máu lơ lửng giữa không trung, rồi rơi xuống chậu bạc chứa nước cùng vòng tròn đồ án. Ngay lập tức, đôi mắt của Phù thuỷ không gian loé sáng. Vị chủ tiệm đã hiểu ra điều gì, ngồi lại vào chiếc ghế quý phi, chậm rãi nói:

- Mệnh cách may mắn của cô đã bị cha cô lấy mất. Gia tộc Kounseiko sừng sững nhiều đời, đến giờ vẫn hưng thịnh không suy là do đánh cắp may mắn người khác. Thế giới của cô sở hữu một loại năng lực gọi là niệm. Và niệm của Totsuke Kounseiko là cướp đoạt may mắn.

Đến giờ, đôi mắt Okane mới mở to ra, trợn trừng như không thể tin. Cô lên tiếng, âm điệu có chút gấp gáp:

- Đây là thật sao?

- Tất nhiên rồi, tôi chưa bao giờ nói dối điều gì cả. Vậy thì Okane-san, cô thực sự không mong muốn điều gì ư?

Ichihara Yuuko cười híp mắt, khiến cho những lời cô ta nói càng trở nên chân thật. Vị chủ tiệm chống cằm, liếc đôi mắt thâm thuý nhìn thiếu nữ, trên môi vẫn treo nụ cười như có như không. Okane cúi mặt, xoắn những ngón tay vào nhau như tâm trạng cô hiện tại. Cô vô thức đưa tay chạm vào vết sẹo lồi lõm trên má, nhìn hai chân đã chẳng thể đi lại được nữa, con ngươi đen đặc giăng tầng sương mù dày. Và dường như những lằn roi lớn nhỏ ẩn dưới lớp váy mỏng tang cũng đang kêu gào thổn thức, đòi cô phải làm điều gì cho chúng.

- Tôi... muốn lấy lại mệnh cách của mình. Nhưng... tôi phải làm thế nào?

- Cô phải giết người đã lấy đi mệnh cách của cô.

Phù thuỷ không gian buông lời nhẹ bẫng nhưng lại khiến con ngươi đen đặc kia lay động. Okane cụp mắt, cười nhạt:

- Đơn giảne vậy sao? Chỉ cần tôi giết ông ta, tôi sẽ lấy lại thứ thuộc về tôi ư?

- Cô chắc chứ? Giết người, dù với mục đích gì, cũng sẽ mang lại cho kẻ sát nhân gánh nặng khủng khiếp nặng nề. Một khi đã bước chân vào con đường này, cô sẽ chẳng thể quay lại đâu.

- Tại sao tôi phải hối hận chứ? Nếu tôi bị đày xuống Địa Ngục, thì chúng cũng đừng mong được lên Thiên Đường! Tại sao lũ người đáng kinh tởm đó sống hạnh phúc sung sướng trên máu xương người khác, còn tôi thì phải chịu khổ cực? Công bằng ở đâu? Sẽ chẳng ai trả lại cho tôi cả!

Okane gằn lên từng tiếng, đôi mắt ánh lên lửa giận hận thù, xoáy tròn hỗn loạn như mặt biển dậy sóng. Những ngón tay bé nhỏ gầy gò miết trên thanh kim loại trên xe lăn, hằn lại những dấu vân tay mờ. Vị chủ tiệm yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt thâm thuý sâu thăm thẳm. Yuuko đưa Okane tấm card đen bóng không có bất kì hoạ tiết gì cùng một chiếc găng tay tơ tằm ánh lên những tia bàng bạc, ở chính giữa thêu lên đồ án hoa mĩ, nói:

- Cô cứ coi đây là thẻ ngân hàng. Số tiền trong đó là vô tận. Nó không có pass đâu, nhưng ngoài cô ra thì chẳng ai sử dụng nó được nữa. Nó sẽ giúp cô khá nhiều trước khi cô lấy lại thứ thuộc về mình. Đừng lo nếu làm mất nó, vì bản thân Okane-san đã là sự may mắn mà. Tôi nghĩ rằng, cô sẽ chẳng cần nó nữa đâu khi đã lấy lại được mệnh cách của mình. Còn đây là chiếc găng giúp cô chạm vào được những thứ vô hình, như mệnh cách của cô chẳng hạn. Vào khoảnh khắc nằm giữa ranh giới sinh tử của kẻ đánh cắp đó, cô chỉ cần đeo nó vào, xuyên qua cơ thể hắn, tìm lại thứ thuộc về mình.

- Như vậy, tôi sẽ phải đánh đổi cái gì? Mọi thứ trên đời này đều có cái giá của nó, chẳng gì là miễn phí cả.

Okane sờ lên bề mặt trơn nhẵn của tấm thẻ, nhìn thẳng mắt của Yuuko nói. Phù thuỷ không gian mỉm cười, thả một làn khói nữa vào không gian:

- Thật hiếm khi thấy một cô gái trẻ ở độ tuổi này đã hiểu thấu đạo lí này. Để đổi lấy mong muốn, người ta phải trả một cái giá tương đương, không nhiều hơn mà cũng chẳng ít hơn, nếu không sẽ gặp bất hạnh. Okane-san biết trả góp chứ? Cô sẽ trả cái giá cho hai thứ này sau, vào một ngày không xa. Đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ gặp lại nhau mà thôi.

- Cám ơn cô, Ichihara Yuuko. Giờ thì tôi phải làm cách nào để trở về?

- Chỉ cần ra khỏi cửa tiệm này thôi, Okane-san sẽ trở về lại thế giới của mình nhưng sẽ có sự khác nhau về toạ độ một chút. Có thể chốn mà cô đặt chân sắp tới sẽ không phải là nơi trước khi cô đến đây. Thứ lỗi cho tôi về sự bất tiện này. Maru, Moro, tiễn vị tiểu thư xinh đẹp này của chúng ta về nào.

- Vâng!

Đôi song sinh gật đầu, nhanh chóng theo lời vị chủ tiệm đẩy chiếc xe lăn rời đi. Vào khoảnh khắc Okane trước khi qua cửa, Yuuko lên tiếng như muốn níu lại điều gì:

- Okane-san, đừng quên quyết định cuối cùng vẫn thuộc về cô. 

- Cảm ơn lời nhắc nhở này, tôi sẽ lưu tâm.

Okane nắm chặt hai món đồ trong tay, nhàn nhạt nói, mái tóc dài che khuất đi biểu tình của cô hiện tại. Lúc cô vừa qua cửa, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của một thanh niên đeo kính mặc đồng phục học sinh. Cậu ta chưa kịp nói điều gì, bóng hình của Okane liền tan biến trong không gian như chưa từng tồn tại. Watanuki bước vào trong tiệm, nhìn vào bên trong. Cô Yuuko hôm nay mặc bộ kimono đỏ thẫm in hoạ tiết những bông hoa anh đào diễm lệ, đang ngồi hút thuốc trên ghế quý phi. Cậu lên tiếng:

- Cô Yuuko, đó là khách hàng sao?

- Oh, Watanuki, cậu đến rồi. Hôm nay hơi muộn đó nha, lỡ mất cơ hội gặp một vị khách hàng đặc biệt. Cô ấy thậm chí còn là một khách hàng lớn nữa đó.

Watanuki hồi tưởng khoảng khắc nhìn thấy cô gái ấy chỉ trong một tích tắc, ngập ngừng nói:

- Cô gái ấy...

- Rất xinh đẹp, phải không nào.

- Đúng là rất xinh đẹp, nhưng...

Watanuki nhớ lại. Mái tóc đen dài mềm mại rủ trước ngực, làn da trắng ngần, gương mặt trái xoan đôi mắt đen tròn như pha lê, cái mũi cao cùng đôi môi nhỏ xinh. Thiếu nữ quá đỗi tinh xảo đẹp đẽ nhưng thiếu đi sức sống nên giống hệt như búp bê sứ. Nếu cậu không nhầm, Watanuki đã thấy vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt đến má, phá huỷ đi gương mặt mà Chúa Trời dày công điêu khắc. Đôi tay cô ấy cũng loang lổ vết sẹo dữ tợn. Thiếu nữ ngồi trên xe lăn với đôi chân quấn băng trắng, và Watanuki thấy cả những giọt máu phai trên lớp băng đó. Cậu không thể nói tiếp, cứ ngập ngừng bỏ lửng.

Yuuko quay đầu, mỉm cười với chàng trai trẻ. Vị chủ tiệm uống cạn sake trong chén nhỏ, chậm rãi ung dung:

- Chắc cậu cũng trông thấy những vết sẹo bỏng trên người cô ấy, và cả đôi chân đã bị dập nát nữa. Người ta thường nói, vẻ ngoài không quan trọng, điều quan trọng là tâm hồn bên trọng. Một người có tâm hồn đẹp, thì người đó đẹp. Người có tâm hồn quỷ dữ, thì dù lớp da có mĩ miều tới bao nhiêu cũng là xấu xí. Cô gái đó cũng thật đáng thương. Mệnh trung chú định là thiên chi kiêu tử, cả đời không biết đến buồn đau. Vậy mà lại bị cướp đoạt đi số mệnh. Giờ đây không chỉ thể xác bị huỷ hoại, mà linh hồn cũng tổn thương. Watanuki, cậu có thấy đôi mắt cô ấy không? Không có một tia sáng, hay niềm mong mỏi trông chờ vào tương lai, thuần tuý một màu đen đặc. Đó là đôi mắt của cái xác rỗng. Đôi khi, quá mức may mắn cũng là một loại bất hạnh.

Thiếu nữ đã từng xinh đẹp như bông hoa sớm mai, lại bị gió dập mưa vùi tàn lụi hoen ố, càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn lầy. Chúa Trời không tồn tại trên cõi đời này, nếu có, thì Ngài đã ngủ quên trên những tầng mây kia, không nghe thấy tiếng nhân loại đang gào khóc thảm thương cầu nguyện Ngài.
__________

P/s: Chương này dài quá sức tưởng tượng, tận 2216 chữ lận @@ Lúc viết không nghĩ nó dài đến thế luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net