Chương 4: Mơ mộng hão huyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lập tức anh chớp mắt vài cái, nỗ lực áp chế lại nơi bụng dưới đang bốc lên, ngữ điệu càng lạnh băng, tàn nhẫn hơn: "Chỉ với như vậy, cô cho rằng cô đã có đủ tư cách thay thế Chu Nhạc San để gả cho tôi sao?      Không để cho cô có cơ hội trả lời, anh đứng thẳng lên nói không chút lưu tình: "Nói cho cô biết, tôi có thể chấp nhận cô làm ấm giường cho tôi, dù sao dáng người của cô cũng được, chỗ khít khao kia cũng đủ cho tôi. Nhưng muốn làm vợ của tôi thì cô đừng có mơ mộng hão huyền!"      Một câu nói của anh khiến Vũ Nghê xấu hổ không chịu nổi. Vẻ mặt lúc trước đang trắng bệch vì sợ hãi, trong nháy mắt trở nên nóng rực, đỏ bừng lên vì xấu hổ.      Lạc Ngạo Kiệt đi ra khỏi phòng tắm, không đến một phút đồng hồ anh lại tiến vào, trong tay cầm một tờ chi phiếu đặt vào bên cạnh bồn tắm: "Đây là chi phiếu một ngàn vạn, cho dù đây là một cái giá trên trời, thật sự giá rất cao đấy! Tôi không muốn cô làm to chuyện này ở trên báo chí, như vậy sẽ chỉ làm chính cô bị thân bại danh liệt. Tôi hoàn toàn không cần quan tâm người trong giới thương nghiệp nghĩ thế nào! Thuận tiện, tôi cũng thông báo cho cô biết, tôi sẽ bảo bên tài vụ phát cho cô hai tháng tiền lương với tỷ lệ cao, từ ngày mai trở đi cô không cần đi làm nữa!      Dứt lời Lạc Ngạo Kiệt sửa sang lại tây trang, xoay người rời đi ...      *********************      Toàn thân bị ướt đẫm, Vũ Nghê lắc lư lảo đảo, thất hồn lạc phách đi vào trong nhà. Trong đầu cô chỉ hiển hiện biểu cảm khinh miệt và sự trào phúng lãnh khốc của Lạc Ngạo Kiệt.      "Ôi Phó đại tiểu thư còn biết trở về cơ đấy, tôi lại còn tưởng rằng cô còn đang vui đùa như điên ở bên ngoài đến không biết đường về nhà nữa chứ! Chu Lệ Hoa nói móc máy, khóe miệng khắc nghiệt nhếch sang một bên.      Vũ Nghê ngoảnh mặt làm ngơ đi lên lầu. Lúc này cô thật sự không còn sức lực để lý luận với bà ta nữa, cô thầm nghĩ tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để ngủ một giấc.      "Làm người phải có lễ phép, bằng không sẽ làm người ta nói là có mẹ sinh mà không có người nuôi dưỡng, cho nên không biết gia giáo là như thế nào!" Chu Lệ Hoa từ trên ghế sofa đứng lên đi đến phía trước Vũ Nghê.      Vũ Nghê cúi gằm đầu uể oải nói: "Hôm nay tôi thật sự không còn sức lực để nghe thuyết giáo của ngài trưởng bối, xin ngài tránh đường cho, tôi muốn lên lầu!"      Chu Lệ Hoa không thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy, không nóng không lạnh tiếp tục nói móc: "Không còn sức lực sao? Thật muốn biết cả đêm cô đã làm chuyện gì, cô không ngủ sao? Mệt mỏi đến mức ngay cả nói chuyện cũng không có sức để nói nữa à?"      Vũ Nghê cười khổ, khẽ khàng hỏi lại: "Dì à, dì lại không biết đêm qua tôi làm cái gì sao?"      "Thái độ hiện tại của cô là gì đây? Đây là cách đối xử tôn trọng nên có với trưởng bối sao? Một cô gái chưa kết hôn vậy mà lại cùng ở trong khách sạn với một người đàn ông, còn bị phóng viên chụp được ảnh khó coi, cô còn biết thế nào liêm sỉ hay không? Nhìn xem, bản thân bị cảm mạo, bộ dáng đi như kẻ thất bại thế kia..." Chu Lệ Hoa cầm tờ báo buổi sớm, dùng sức đập vào mặt Vũ Nghê.      Tờ báo đập vào mặt Vũ Nghê sau đó rơi xuống ở trên mặt đất. Suốt từ nãy đã phải chịu đựng sự chế giễu nhục mạ của người mẹ kế, rốt cuộc Vũ Nghê không nhịn được nữa liền bùng nổ: "Bà có quyền gì mà trách cứ tôi? Có quyền gì mà châm chọc tôi? Hỏi tôi đêm qua đi làm chuyện gì hả? Bà không biết sao? Tất cả rõ ràng đây đều là kế hoạch của bà, hiện tại tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà bà đã sắp xếp, bà còn muốn thế nào nữa đây?"      Bốp ...      Một cái bạt tai vào gò má Vũ Nghê vang lên giòn giã, làm người nữ giúp việc vừa đi vào tới liền giật mình, nhưng tiếp theo cô ta cũng nhanh trí làm như không thấy gì hết, chỉ tiếp tục dọn dẹp phòng khách.
Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=296514


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net