Đoản 12 : Nghiệt duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứa bé là con của ai? "

"Là con của ai cũng được nhưng tuyệt đối không phải là con anh "

Mặc Lam hét lên, nước mắt cũng trực trào tràn ra. Trái tim cơ hồ như vỡ ra ngàn mảnh, cô cho dù có thương tích đầy mình, cũng nhất thiết phải chiến đấu với anh sao?.

Hồ Khiêm siết chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt sớm đã đỏ ngầu, anh gằn ra từng chữ.

"Tôi hỏi em, đứa bé, là con ai? "

Cả người Mặc Lam đang run rẩy, giọng nói cũng vì thế mà run theo.

"Là con của tôi và Tưởng Nguyên "

"Em ngoại tình? "

"Phải "

Anh hiểu rồi, đã hiểu ra tất cả rồi, Mặc Lam, cô được lắm. Hồ Khiêm gật đầu mỉm cười chua xót. Vợ của anh, người phụ nữ anh nâng niu trong lòng bàn tay. Lại qua mặt anh, thông dâm với người đàn ông khác, lại còn mang dã chủng.

"Mặc Lam, ngày mai đến cục dân chính, tôi và cô ly hôn "

"Được "

Lời nói buông ra nhẹ tênh như vậy, trong lòng sớm đã rỉ máu. Cô yêu anh, yêu đến điên dại, yêu vô cùng. Số phận trớ trêu, cô không thể không làm vậy.

Hồ Khiêm khinh miệt nhìn cô, gương mặt này từng làm cho anh mê đắm. Hôm nay cũng chính nó đâm anh một nhát thật đau.

"Tôi không ngờ cô lại là loại đàn bà như vậy "

"Tôi như vậy thì sao? Ai kêu anh ngu "

Phải rồi, là do anh ngu, anh dại, thế nên mới bị cô lừa. Hồ Khiêm quay đầu bước đi, ngoài trời mưa lớn, sấm chớp vang dội.

Mặc Lam suy sụp, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, ánh mắt vô hồn nhìn theo bóng lưng anh. Có một giọt nước mắt lăn xuống mu bàn tay, giọt nước mắt tựa như máu chảy từ tim.

Hồ Khiêm, xin lỗi …

Hồ Khiêm đi cả đêm không về, ngược lại với anh, Mặc Lam vẫn sống một cuộc sống bình thường, cô vẫn sinh hoạt như thường ngày.

Mặc Lam bước xuống lầu, trên bàn đã đặt sẵn một bát canh gà vẫn còn nóng hổi. Cô ngồi vào ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bát canh. Mặc Lam run run múc một muỗng canh, từ từ đưa lên miệng.

Nước canh chảy xuống yết hầu, từ từ ngấm vào bụng. Dưới hạ thân, một dòng máu đỏ chảy ra. Mặc Lam ôm bụng té xuống sàn nhà, cô không gào thét, đau quá!.

Nước mắt chảy ra cùng lúc với dòng máu đỏ ở hạ thân, người hầu vừa từ bếp ra. Thấy một màn này liền bị dọa chết khiếp, bà nhanh chóng muốn đi tìm điện thoại gọi cấp cứu. Nhưng không, Mặc Lam đã ngăn cản bà.

"Không được gọi cấp cứu, nếu dám gọi tôi sẽ giết bà "

"Phu nhân … cô không giết tôi thì thiếu gia cũng giết tôi mất "

Mặc Lam lắc đầu, người hầu mặc kệ lời cô nói, vội vàng đi tìm điện thoại. Chỉ là, mọi đường dây đều bị cắt đứt.

Dưới sàn nhà, cô nằm như một con cá thoi thóp. Nỗi đau này thấm vào tận xương tủy, cô cảm nhận được đứa bé đang từ từ chảy ra khỏi cơ thể cô. Mặc Lam mỉm cười trong nước mắt, chắc hẳn con đau lắm, nếu đã vậy, mẹ sẽ đau cùng con …

Hồ Khiêm có ý định vào bệnh viện xem cô ra sao, anh đoán chắc hẳn Mặc Lam đã được đưa tới bệnh viện. Trước đó, anh đã sai người bỏ thuốc phá thai vào bát canh mà cô sẽ ăn. Người phụ nữ anh yêu không thể nào mang thai con của người khác được. Vốn dĩ anh chọn cách này là vì muốn trừng phạt cô, để cô đau đớn một chút mà thôi …

Chẳng ngờ, phía bệnh viện báo lại rằng từ sáng tới giờ không có ca sảy thai nào. Hồ Khiêm vừa nghe vậy thì cả kinh, anh lập tức chạy về biệt thự.

Khi bước vào biệt thự, chỉ thấy người hầu chạy ra, bộ dáng khẩn trương vô cùng.

"Thiếu gia, mau … mau cứu phu nhân "

Hồ Khiêm tức tốc chạy vào phòng ăn, thấy Mặc Lam nằm thoi thóp dưới đất, trái tim anh bỗng nghẹn lại, quặn thắt từng cơn, anh quát lên

"Tại sao không gọi cấp cứu "

"Đường dây trong biệt thự đều đã bị cắt đứt rồi ạ, tôi định đi ra ngoài cầu cứu thì gặp được thiếu gia "

Chết tiệt! Anh lôi điện thoại ra đưa cho người hầu

"Gọi đi, mau lên "

Kế sau, anh cởi áo khoác của mình ra, bọc lên người Mặc Lam. Nếu cô đã biết là anh bỏ thuốc phá thai vào bát canh, tại sao còn cố chấp uống? Tại sao? Sao lại muốn ép mình vào đường chết như vậy?

Mặc Lam khó khăn mở mắt ra, nếu thật sự phải ra đi, cô cũng muốn anh là người cuối cùng tiễn mình. Cô cố gắng đưa tay chạm đến mặt anh, đôi môi mấp máy phát ra âm thanh nhỏ nhẹ

"Xin lỗi … là em không xứng với anh "

Hồ Khiêm áp bàn tay cô lên mặt mình, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng từ cơ thể cô, bàn tay cô đang lạnh dần. Lúc này trong đầu anh nháy lên một suy nghĩ, cho dù cô có thật sự phản bội anh đi chăng nữa, anh cũng nguyện bỏ qua hết tất cả, chỉ cần cô còn sống khỏe mạnh

"Mặc Lam, cố lên, xe cấp cứu sắp đến rồi "

Mặc Lam thật sự đang rất đau, chỗ nào cũng đau cả, đời này cô tạo nghiệt, chỉ mong kiếp sau được tha thứ. Cô dần chìm vào một khoảng hư vô …

"Mặc Lam, Mặc Lam "

Hồ Khiêm cứ bất lực gọi tên cô, nhưng không có tín hiệu

……

Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, đã trải qua 4 tiếng đồng hồ phẫu thuật

Thân ảnh Hồ Khiêm ngồi thẫn thờ ở hành lang bệnh viện gây nên sự chú ý không nhỏ. Cả người anh dính đầy máu, là máu của Mặc Lam

Hồ Khiêm lấy ra một chiếc khăn dính máu, đưa cho tên vệ sĩ đứng bên cạnh

"Đem đi xét nghiệm ADN, xem coi đứa bé có phải con tôi hay không. Trong vòng 4 tiếng, phải có kết quả "

Tên vệ sĩ cung kính gật đầu rồi rời đi

Nếu … đứa bé thật sự là con anh, vậy anh đã tạo nghiệt lớn rồi. Nhưng tại sao cô phải lừa dối anh? Tại sao?

Mãi đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình, Hồ Khiêm dường như đã mất khái niệm về thời gian. Cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, vị bác sĩ bước ra, ông cất giọng trầm thấp

"Xin hỏi ở đây ai là người nhà của bệnh nhân? "

Hồ Khiêm giật mình tỉnh mộng, anh vội vàng đứng lên

"Là tôi "

Vị bác sĩ gật đầu

"Chúc mừng gia đình, bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Cô ấy đúng là rất may mắn, chỉ cần chậm một chút thôi là phải bỏ mạng rồi. Tuy nhiên, khi chúng tôi làm kiểm tra tổng quát, chúng tôi phát hiện phần đầu của cô ấy rất kỳ lạ "

Hồ Khiêm nghe xong một tràng, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng … cô có vấn đề gì ở phần đầu sao?

"Xin hỏi, vợ tôi có vấn đề gì? "

"Mời anh đi theo tôi, tôi sẽ trao đổi riêng với anh về việc này "

……

Mặc Lam tỉnh dậy thì trời đã tối, cô lờ mờ nhìn xung quanh. Tại sao cô lại nằm giữa đường? Hơn nữa đường phố này không một bóng người, cũng không có cửa tiệm … Xung quanh chỉ toàn là cây cỏ

Con đường vắng vẻ này sao lại quen thuộc đến như vậy? Hồ Khiêm đâu rồi, anh đâu rồi? Mặc Lam hoàn toàn không định vị được mình đang ở đâu

Cô nhìn về phía xa xa, đôi vai thanh mảnh bất chợt run lên bần bật. Có một nhóm người đang tiến lại gần phía cô, Mặc Lam sợ hãi cố gắng chạy về phía ngược lại. Cảnh tượng này giống hệt như cảnh tượng vào chiều hôm ấy

Mặc Lam cứ chạy như vậy, nhưng sức của cô quá yếu. Trong chốc lát liền bị một tên đàn ông tóm lại. Hắn ta cười sảng khoái, tiếp đến bắt đầu sờ soạng thân thể cô. Mặc Lam hét đến khản cổ, nhưng ở đây không có một bóng người

Cô bất lực, cánh tay buông thõng xuống, mặc bọn chúng làm gì thì làm. Nhóm người này có khoảng 15 người nhưng chỉ toàn là đàn ông

Bọn chúng từng người từng người một … thay phiên nhau làm nhục cô

Mặc Lam như một cái xác không hồn, cô chỉ cảm thấy cơ thể như bị xé làm đôi, đau đớn tột cùng …

Đoạn ký ức này, tại sao cứ bám cô mãi không buông?

……

Hồ Khiêm đi theo vị bác sĩ kia vào phòng làm việc

Ông ngồi xuống ghế, gương mặt trở nên nghiêm trọng. Hồ Khiêm cũng ngồi xuống đối diện ông. Vị bác sĩ nhìn vào hồ sơ bệnh án, nặng nề cất lời

"Theo thông tin chúng tôi có được từ việc kiểm tra não bộ của bệnh nhân. Ký ức của bệnh nhân … đã chịu sự tác động đến từ bên ngoài. Hay nói cách khác, bệnh nhân đã bị thay đổi ký ức "

Thay đổi ký ức? Hồ Khiêm nghe xong liền thẫn thờ, trên đời này, ký ức còn có thể thay đổi sao?

"Bác sĩ, ký ức của một người còn có thể thay đổi sao? "

Vị bác sĩ khẽ gật đầu

"Đây là một loại thuật thôi miên, giúp chúng ta có thể xâm nhập vào ký ức của một người, tùy ý thay đổi. Tuy nhiên muốn thực hiện nó, phải cần tới bác sĩ tâm lý chuyên sâu trong nghành tâm lý học "

Hồ Khiêm lúc này đã lờ mờ hiểu ra vài điều, anh bắt đầu nhớ lại khoảng hơn 2 tuần trước.

Khi đó Mặc Lam đi ra ngoài nhưng tới tối vẫn chưa về, khi có người tìm thấy cô, cô đã bất tỉnh bên vệ đường. Hồ Khiêm biết được chuyện thì lập tức sai người đưa cô về nhà. Chạng vạng khi trời đã tối, Mặc Lam cũng vừa vặn tỉnh lại. Lúc tỉnh lại biểu hiện của cô có hơi lạ, trong ánh mắt luôn lộ rõ vẻ sợ hãi. Tuy nhiên cô che giấu rất giỏi, khiến cho Hồ Khiêm nhất thời không nhận ra sự khác biệt này. Trong khoảng thời gian hai tuần, Mặc Lam biểu hiện rất lạnh nhạt xa cách. Ngay cả khi anh muốn quan hệ, cô cũng tìm đủ đường để từ chối. Mãi cho đến ngày hôm qua, là khi cô xảy ra chuyện …

Tâm trí anh như rơi vào vực sâu vạn trượng, mơ hồ lạc vào hư vô, anh băn khoăn lên tiếng

"Bác sĩ, từ khi ký ức bị thay đổi, cô ấy luôn xuất hiện những biểu hiện lạnh nhạt với tôi, và đặc biệt rất sợ quan hệ tình dục. Đứa bé, cũng là cô ấy tự chủ động bỏ đi … "

Vị bác sĩ ngỡ ngàng nhìn anh, tuy ông không phải bác sĩ tâm lý thuộc diện chuyên nghành, nhưng những thứ này đã từng được nghe qua trong một buổi hội thảo. Những biểu hiện này là biểu hiện của sự sợ hãi tình dục. Chỉ xảy ra khi nạn nhân bị cưỡng ép, cưỡng chế làm tình, ông thở dài ngao ngán

"Theo như suy đoán của tôi, đoạn ký ức đã bị thay đổi của cô ấy là một đoạn ký ức rất kinh khủng, gây ám ảnh về tâm lý. Đại loại như bị cưỡng ép quan hệ tình dục … "

Hồ Khiêm như bị thứ gì đó đập vào đầu, đầu óc choáng váng, cô bị ám ảnh tâm lý vì bị cưỡng hiếp? Cô tưởng rằng mình bị cưỡng hiếp mà có thai. Vậy đứa bé đó, chẳng phải là con anh sao?

Anh đã tự tay giết chết con của mình …

Anh cũng một tay hại cô đến bước đường này. Nếu anh bảo vệ cô kỹ càng hơn, cô sẽ không bị người khác hãm hại. Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này, người đó có thù oán gì với anh?

"Bác sĩ, vậy có cách nào để loại bỏ đoạn ký ức đó không? "

"Có một cách, có điều … "

Hồ Khiêm mừng rỡ, chỉ cần có thể cứu cô, cho dù phải trả cái giá như thế nào, anh đều chấp nhận. Vị bác sĩ do dự, lúc sau cũng quyết định nói.

"Chúng tôi sẽ sử dụng lại thuật thôi miên, lần này là xóa toàn bộ ký ức của cô ấy. Tuy nhiên chỉ là khóa ký ức tạm thời, cô ấy có thể nhớ lại bất cứ lúc nào "

"Được "

Anh nói một chữ dứt khoát như vậy, trong lòng lại nhói lên từng cơn. Nếu xóa toàn bộ ký ức, cô thật sự, thật sự sẽ quên anh … nhưng anh không quan tâm điều đó. Khi cô vượt qua được thời kỳ khó khăn này, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn mà thôi

Chỉ mong cô còn sống khỏe mạnh, yêu lại từ đầu … không là vấn đề gì cả.

"Hồ tổng, đã có kết quả xét nghiệm ADN rồi ạ "

Tên vệ sĩ cung kính, hai tay giao lên tờ giấy xét nghiệm.

Hồ Khiêm không do dự, anh kiên quyết mở ra.

Kết quả … đứa bé thật sự là con anh.

Cả người Hồ Khiêm có hơi lảo đảo, đứa con đầu lòng của anh, cứ thế mà chết trong tay anh. Rốt cuộc kẻ nào lại làm ra chuyện thất đức như vậy. Đứa bé đâu có tội tình gì, nó thậm chí còn chưa được nhìn thấy ánh mắt trời. Tại sao? Tại sao? Anh đã tạo nghiệt gì thế này?

Một giọt nước ấm lăn dài từ khóe mắt, chảy xuống gò má cương nghị. Hồ Khiêm đưa tay sờ lên, là nước mắt …

Hai ngày sau, ca thôi miên đã thực hiện thành công. Lúc đầu Mặc Lam tỉnh lại, tâm trạng kích động vô cùng. Trong đầu cô lúc đó chỉ có ý định cầm dao tự tử. Cũng may là bác sĩ đến kịp, kịp thời thôi miên cô.

Sau khi thôi miên, Mặc Lam được tiêm một liều thuốc an thần. Ngủ tới giờ vẫn chưa tỉnh dậy.

Hồ Khiêm luôn túc trực bên giường bệnh của cô 24/24. Anh lúc nào cũng nắm chặt tay cô, chỉ cần có động tĩnh anh sẽ lập tức tỉnh lại. Anh muốn người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại là anh.

Nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường, nhu cầu sinh lý cũng như bao người khác. Hồ Khiêm không nhịn được, đến cùng vẫn phải gục bên giường cô …

Mặc Lam tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, một vài tia nắng len lỏi chiếu vào căn phòng. Cô không nhớ gì cả, đầu cô như một chiếc hộp rỗng tuếch. Bên trong trắng xóa, không một mảnh ký ức.

Cô đưa mắt qua nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta là ai? Tại sao cứ nắm tay cô mãi không buông như vậy. Quả thật lúc nhìn anh ta, trái tim cô chẳng hiếu sao lại nhói đay vô cùng, cô khẽ kêu

"Này, anh gì ơi "

Hồ Khiêm nghe thấy giọng nói ngọt ngào như đường của cô thì tỉnh dậy. Anh thấy cô đang nhìn chằm chằm mình, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng.

Mặc Lam bị anh ôm như vậy, cô nhất thời không phản ứng kịp.

"Anh … anh sao lại ôm tôi vậy, tôi có quen anh sao? "

Hành động của Hồ Khiêm bỗng dừng lại, phải rồi, cô đâu còn nhớ anh là ai. Anh buông cô ra, cầm lấy bàn tay cô.

"Em nghe kĩ này, tôi là chồng của em, là học trưởng của em "

Mặc Lam nghi hoặc dò xét anh, tự nhiên vừa tỉnh dậy đã có người tới nhận là chồng mình. Cô thật sự có thể tin tưởng anh sao?.

"Anh biết tôi là ai sao? "

"Đương nhiên rồi, em là vợ tôi mà "

Khi Hồ Khiêm nói ra những lời này, vẻ đau lòng cùng bất lực đều được giấu sau lưng anh. Ở trước mặt cô, anh luôn là một người mạnh mẽ, trầm ổn. Và bây giờ khi làm lại từ đầu, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng này. Anh nguyện làm bức tường thành, che chắn, bảo bọc cho cô.

"Tại sao tôi lại ở bệnh viện? "

"Em ấy à, trong lúc bất cẩn thì bị tai nạn giao thông, thế nên ký ức đều mất sạch. Nhưng vợ chồng chúng ta rất ân ái, tình cảm rất mặn nồng "

Mặc Lam chớp chớp đôi mắt, cô thật sự là bị tai nạn sao?

"Được, tôi tin anh vậy "

Hồ Khiêm trầm mặc, ký ức bỗng bay thật xa, cuối cùng dừng lại ở một ngày nào đó

Năm đó, vào một ngày trời xuân, cô bé với mái tóc màu đen tuyền, cứ lẽo đẽo đi theo anh. Miệng ngâm nga mãi một câu nói không thôi

"Học trưởng, em thích anh, thích anh, thích anh, rất là thích anh. Anh có thích em không? "

"Không thích "

"Không thích cũng sẽ thích thôi "

Thoát ra khỏi màn hồi ức, anh xoa đầu cô

"Không sao, nếu em không nhớ, vậy lần này, anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu "

Mặc Lam tuy không hiểu gì, nhưng cô cảm nhận được ở anh là cảm giác an toàn, cô cảm thấy anh rất quen thuộc, quen thuộc đến đau lòng …

"Học trưởng, em mang cơm trưa tới cho anh này, em để ở đây nhá "

Hồ Khiêm bước vào phòng bệnh, trên tay cầm một hộp cơm trưa

Anh đi đến bên giường, đưa hộp cơm cho cô. Mặc Lam cầm lấy hộp cơm, cô chậm rãi mở ra, bên trong là khuôn cơm hình gấu trúc

"Anh đã già đầu như vậy rồi, không ngờ còn có sở thích làm cơm như thế này "

Hồ Khiêm mỉm cười, sau một lúc mới đáp lại cô

"Có một cô bé rất thích làm cơm hình gấu trúc, ngày nào cũng làm cho anh "

"Thì ra là vậy, vậy sở thích này của anh là bắt nguồn từ cô bé đó? "

Mặc Lam đoán chắc rằng, anh nhất định là thích cô bé đó, vì khi nhắc về cô ấy, tâm trạng anh tốt thế cơ mà.

Hồ Khiêm cố tình né tránh câu hỏi của cô, anh nhắc nhở cô một câu

"Em mau ăn đi, hỏi nhiều thật "

Mặc Lam bĩu môi, cô chịu thua, cúi đầu ăn cơm

Có lẽ vì đã quên hết tất cả, cũng quên đi những phiền muộn trước đó. Cô của bây giờ, giống hệt như cô của năm 17 tuổi. Trong veo như một dòng suối, vô tư tựa hồ đứa trẻ con

"Học trưởng, anh có thích ăn chocolate không? "

"Không thích "

"Anh ăn thử đi, ngon lắm đấy "

Mặc Lam xuất viện tới giờ đã qua một tháng, một tháng này, cô thật sự đã bị anh mê hoặc. Trái tim không biết từ lúc nào không tự chủ được mà yêu anh. Cô cũng không ngờ rằng, mình lại yêu anh nhanh như vậy. Cũng có thể nói rằng, từ lần đầu nhìn thấy anh ở bệnh viện, cô đã trót yêu anh rồi …

Hồ Khiêm vừa trở về nhà, anh liền chạy lên phòng với cô, Mặc Lam nhẹ nhàng hỏi.

"Hôm nay anh có mệt không? "

"Không mệt "

Mặc Lam đưa đôi mắt nai tơ nhòn anh, giọng nói mang vẻ chờ mong.

"Em … em muốn có một đứa con "

Anh nhìn ra được trong mắt cô là sự mong chờ, tuy vậy nhưng cơ thể cô vẫn còn yếu. Hơn nữa lần sảy thai trước chỉ mới cách đây một tháng.

"Lam Lam, cơ thể em vẫn còn yếu, hiện tại vẫn chưa có con được đâu "

Mặc Lam lắc đầu, cô chạy lên giường nhảy nhảy vài cái.

"Em rất khỏe mạnh mà, có vấn đề gì đâu "

Hồ Khiêm đầu hàng trước cô, anh nhẹ giọng an ủi.

"Được rồi, được rồi, mau xuống đi "

Mặc Lam cười to, cô chuẩn bị bước xuống. Đột nhiên trong tim nhói lên một cái, cả người cô mất đà, té lăn xuống sàn nhà. Hồ Khiêm cả kinh, anh chạy lại đỡ cô.

Không biết vì sao, ngực cô đau thế này, Mặc Lam níu lấy áo của Hồ Khiêm.

"Em … em đau quá "

Hồ Khiêm hét lên, tiếng của anh mang theo uy lực vang khắp cả biệt thự.

"Mau gọi xe cấp cứu, mau lên "

Trái tim đau âm ỉ, nhói lên từng đợt, Mặc Lam ôm ngực, trước khi mất hết ý thức, cô cảm thấy cơ thể mình được nâng lên.

"Vợ tôi, cô ấy sao rồi? "

Vị bác sĩ cảm thấy chua xót thay anh, cô gái này vừa sảy thai hơn một tháng trước, bây giờ lại như thế này đây …

"Vợ anh … bị bệnh ở tim, bắt buộc phải phẫu thuật thay van tim ".

"Cái gì? "

Hồ Khiêm không tin vào những gì mình nghe thấy, làm sao có thể? Chẳng phải một tháng trước cô vẫn khỏe mạnh hay sao. Sao lại đùng một cái là bị bệnh tim được?.

"Không thể nào, tôi nghĩ ông kiểm tra sai rồi "

"Bệnh của vợ cậu là bệnh di truyền, di truyền từ ba hoặc mẹ. Đột nhiên bây giờ có bệnh thì cũng không có gì lạ "

Anh nhắm mắt, định thần lại, sau khi ổn định, anh mới cất giọng.

"Vậy phẫu thuật đi "

"Nếu phẫu thuật … tỉ lệ sống sót là rất thấp. Vì phẫu thuật thay van tim rất nguy hiểm "

"Vậy nếu không phẫu thuật thì sao? "

"Chắc chắn sẽ không qua khỏi "

Mặc Lam lại tỉnh dậy trong bệnh viện, cô chỉ vừa xuất viện hơn một tháng thôi mà. Bây giờ sao lại vào viện nữa rồi …

"Khiêm "

Cô gọi tên anh, nhưng anh đâu rồi?.

Mặc Lam men theo hành lang, cô đi đến phòng làm việc của bác sĩ, lại nghe thấy giọng của anh. Mặc Lam đứng ngoài cửa, vừa vặn nghe được toàn bộ câu chuyện …

Không thể nào, cô còn chưa hạnh phúc được bao lâu mà … tại sao? Tại sao ông trời lại ác với cô như vậy. Mặc Lam bụm miệng, từng giọt nước mắt rơi xuống nền đá lạnh lẽo.

Cánh cửa bật ra, Hồ Khiêm sững sờ khi thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ở đây, anh nói lắp bắp.

"Lam … Lam Lam "

Mặc Lam ôm lấy thắt lưng anh, từng giọt nước mắt thấm đẫm áo sơ mi. Hồ Khiêm vỗ lưng cô, viền mắt đã đỏ hoa từ lúc nào.

Số phận … mới trêu ngươi làm sao.

Mặc Lam ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt. Chỉ mới 1 tuần, cô đã gầy đi trông thấy, cô lên tiếng.

"Khiêm, em muốn làm phẫu thuật "

"Không được, Lam Lam, thật sự rất nguy hiểm "

Mặc Lam nắm chặt lấy tay anh, cô vuốt ve mu bàn tay anh tỏ vẻ an ủi.

"Khiêm, chúng ta cứ thử đánh cược một lần xem sao "

"Lam Lam … "

Hồ Khiêm đau lòng nhìn cô, cô hà tất phải khổ như vậy?

Ngày phẫu thuật đang tới gần, Hồ Khiêm bỏ hết tất cả việc ở công ty. Anh hầu như dành hết thời gian để ở bên cô. Mặc Lam biết cô không còn nhiều thời gian, cô luôn trân trọng từng giây từng phút bên anh.

Mặc Lam không biết lấy từ đâu ra một tờ giấy, cô đưa cho Hồ Khiêm.

Hồ Khiêm tò mò nhìn cô

"Lại trò gì nữa đây "

Anh cầm lấy tờ giấy, trên đấy ghi rõ 3 chữ ' Đơn ly hôn '.

"Lam Lam … cái này là? "

Mặc Lam nhẹ nhàng giải thích cho anh hiểu.

"Anh mau ký đi, anh ký rồi, sau khi em đi, anh cũng có thể tái hôn … "

Hồ Khiêm quát lên, cô xem anh là cái gì vậy?.

"Mặc Lam! "

Mặc Lam run run nhìn anh, nước mắt sắp trào ra tới nơi rồi. Cô gắng gượng nói to.

"Anh mau ký đi, nếu không ký, em cắn lưỡi chết cho anh coi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net