Đoản 9: ( p4 - END ) : Yêu một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một chút mâu thuẫn, Sử Hạch lại trở về như trước. Chàng nhiệt tình kéo Mạn Hoa từ chỗ này qua chỗ kia. Mạn Hoa quả thực không theo kịp tiết tấu của chàng, ngoan ngoãn để chàng dẫn dắt.

Sử Hạch và Mạn Hoa dừng chân ở một sạp trâm cài. Ánh mắt của nàng rơi vào chiếc trâm cài màu xanh ngọc, đơn giản nhưng không tầm thường. Nàng nhấc cây trâm lên, gài vào mài tóc mềm mại, sau đó quay qua hỏi chàng.

"Đẹp không? "

Sử Hạch ngắm nhìn nàng một lúc, liền gật đầu tán thưởng.

"Rất đẹp "

Không đợi nàng lên tiếng, Sử Hạch đã lấy tiền ra trả cho chủ sạp. Sau khi cảm ơn xong xuôi, chàng và nàng định rời đi. Đột nhiên cả hai bị bà lão kế bên gọi giật lại.

"Công tử và cô nương liệu có muốn xem bói? "

Sử Hạch và Mạn Hoa cùng lúc quay sang nhìn nhau, ánh mắt hai người va chạm, cả hai cùng gật đầu.

"Bà chủ, xem cho chúng tôi đi "

Bà lão mỉm cười hiền hậu, bảo Mạn Hoa và Sử Hạch cùng cầm tay nhau, đồng thời nhắm chặt mắt lại. Khoảnh khắc bà đặt tay mình lên tay của hai người, sắc mặt bà trở nên phức tạp. Bà đăm chiêu trong dòng suy nghĩ, một lúc mới lên tiếng.

"Cô nương ... không phải là người thuộc về nơi đây. Hai người ... không thể miễn cưỡng, cả hai chính là hữu duyên vô phận "

Mạn Hoa giật thót tim, mồ hôi túa đầy mình, nàng vội vàng giật tay ra. Bà lão này rốt cuộc là ai? Tại sao biết rằng nàng không thuộc về nơi này?.

Sử Hạch trợn tròn mắt, chàng lên tiếng, thanh âm trầm thấp đến đáng sợ.

"Bà nói láo "

"Công tử ta thật sự không nói láo "

Mạn Hoa gấp rút móc một đồng vàng ra trả cho bà lão, nàng kéo tay chàng.

"Sử Hạch, đi thôi "

Nàng kéo chàng về phía xe ngựa, sau khi đã yên vị trên xe ngựa, Mạn Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. Sử Hạch vén tóc nàng cài qua mang tai, chàng lo lắng hỏi han.

"Nàng không sao chứ? "

Mạn Hoa vẫn chưa hết hoảng hồn, nàng mỉm cười dịu dàng.

"Em không sao, chàng đừng tin lời bà lão ấy nói "

"Được được, ta không tin lời bà ta mà "

Mạn Hoa dựa vào lồng ngực ấm áp của chàng, chậm rãi lên tiếng.

"Bây giờ em muốn đi xem xiếc "

Nghe nàng nói vậy, Sử Hạch liền lấy làm lạ, không phải nàng thích nhất là xem kịch sao?. Năm nào tới ngày này, nàng và chàng cũng đi xem kịch.

"Khuynh nhi, không phải nàng thích xem kịch sao? "

Mạn Hoa mải mê chìm đắm vào thế giới của chàng, lại quên mất mình đang là Lý Tư Khuynh chứ không phải Mạn Hoa.

"Em, em muốn thay đổi một chút, nghe nói xiếc cũng rất hay "

Sử Hạch nắm chặt lấy tay nàng, ấp ủ, bao bọc lấy nó. Chàng gật đầu tỏ vẻ đã đồng ý.

Xe ngựa bỗng đi được nửa đường thì dừng lại, có một tên lính chạy vào bẩm báo.

"Tướng quân, chúng thần khẩn cầu ngài hồi phủ, có thích khách đã đột nhập "

Tâm tư Mạn Hoa như vỡ tan thành từng mảnh, chàng và nàng còn chưa đi chơi hết ngày hôm nay cơ mà, sao lại phải hồi phủ rồi? Nàng cố gắng níu chàng ở lại.

"Sử Hạch, đừng đi mà, được không? "

Sử Hạch hôn nhẹ lên trán nàng, chàng dịu dàng vỗ về, trấn an.

"Khuynh nhi, ta đi một chút rồi về, ngoan nào, ở đây chờ ta "

Mạn Hoa lắc đầu lia lịa, nàng không thể để chàng đi một mình được, như vậy rất nguy hiểm ...

"Sử Hạch, hãy để em đi cùng chàng "

"Không, Khuynh nhi, ở đó rất hỗn loạn "

Mạn Hoa đương nhiên biết điều này, nàng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn chàng. Sử Hạch cuối cùng cũng phải giơ tay xin hàng trước nàng.

"Được, chúng ta đi "

......

Đoàn người tiến về phía phủ, xung quanh phủ lúc này đã bị bao bọc bởi quân phản loạn. Nghe đâu quân chi viện đang trên đường tới, chỉ là vẫn phải cầm cự được một thời gian.

Mạn Hoa núp sau lưng chàng, Sử Hạch hiển nhiên trở thành một tấm lá chắn. Chàng một tay cầm thanh kiếm, một tay cầm tay nàng. Tên phản loạn nhìn thấy bóng chàng, hắn ta cười sảng khoái. Mạn Hoa không biết hắn là ai, vì sao lại muốn hãm hại chàng?.

"Sử Hạch, hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi "

Chàng nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lẹm, khẽ đáp lời khiêu khích.

"Tống Tử, ngươi đừng vội mừng, quân chi viện đang trên đường đến đây "

Nam nhân tên Tống Tử khẽ phất tay, hai tên tay sai liền khiêng một cô gái lên. Mạn Hoa nhìn rõ, đó là Lý Tư Khuynh!.

Sử Hạch thảng thốt, cô gái vừa được khiêng lên có diện mạo giống y như nương tử của chàng, chàng lên tiếng.

"Ngươi là yêu quái phương nào, tại sao lại giả dạng thành nương tử của ta? "

Tống Tử lúc này mới liếc mắt nhìn qua Mạn Hoa, biểu cảm trên gương mặt hắn cũng thay đổi.

"Ta tìm thấy cô ta ở trong nhà kho, ngươi mau lại đây nhìn kỹ lại xem "

Sử Hạch bán tin bán nghi, từng bước đi về phía Lý Tư Khuynh. Mạn Hoa cả kinh, nàng vội la lên.

"Không, không được, Sử Hạch "

Nghe tiếng nàng la hét, Sử Hạch càng thêm nghi ngờ. Chàng nhanh chóng tiến lại chỗ của Lý Tư Khuynh.

Khoảnh khắc chàng quỳ xuống xem nàng ta. Mạn Hoa vùng vẫy khỏi vòng bảo vệ, nàng chạy qua chỗ chàng. Cả cơ thể như đứng trước mũi giáo, từng đợt tên bay đến, ghim chặt vào cơ thể nàng. Mạn Hoa gục xuống không lâu sau đó, vừa vặn nằm vào lòng chàng.

Sử Hạch nhìn nàng cả người đầy máu, chàng gấp rút la lên.

"Đi tìm đại phu, tìm đại phu tới đây cho ta "

Mạn Hoa chậm rãi lắc đầu, nàng yếu ớt lên tiếng.

"Không ... không kịp nữa rồi "

Tống Tử thấy một màn này, thân thể bất chợt run lên, hắn giết công chúa mất rồi, hắn đã giết người con gái hắn yêu. Hắn làm những việc này chỉ mong dành lại được nàng từ tay Sử Hạch, tại sao? Tại sao?. Tống Tử viền mắt sớm đã đỏ hoe.

"Rút lui "

Sử Hạch ôm nàng vào lòng, giọng của chàng có chút run rẩy.

"Khuynh nhi, cố gắng cầm cự, đại phu sắp tới rồi "

Mạn Hoa cười chua xót, khoang miệng đầy máu, trông có chút ghê rợn. Nàng cố gắng đưa tay áp lên mặt chàng.

"Em không phải là Lý Tư Khuynh, em là Mạn Hoa, là Mạn Hoa "

"Khuynh nhi, nàng nói gì vậy? "

Mạn Hoa dĩ nhiên biết chàng sẽ không tin nàng, nàng gắng gượng phát ra âm thanh yếu ớt.

"Hạc Thi, đã qua 200 năm, ta lại được gặp chàng một lần nữa ... gương mặt này, chàng vẫn không thay đổi một chút nào cả "

Mạn Hoa dứt lời, nàng lại cười khẩy, Sử Hạch chả hiểu nàng đang nói gì. Mặc chàng có hiểu hay không, nàng vẫn nói tiếp.

"Hạc Thi, chàng chắc hẳn chả nhớ ta đâu "

Thời gian của nàng không còn nhiều nữa, nếu mất mạng ở dương gian. Nàng sẽ vĩnh viễn không thể đi đầu thai, vĩnh viễn lạc mất vòng luân hồi. Trở thành một vong hồn nơi vong xuyên lạnh lẽo.

Nước mắt Mạn Hoa không kìm được mà rơi ra, phải chi lúc này nàng đang ở trong diện mạo của nàng thì tốt biết mấy. Mạn Hoa đưa tay chỉ về phía Lý Tư Khuynh.

"Kia ... mới là ... Lý Tư Khuynh của chàng, nàng ấy ... là một cô gái tốt "

Mạn Hoa lại vừa ói ra một ngụm máu, nàng đặt môi mình lên môi chàng. Trước khi tan biến vào hư vô, nàng để lại bên tai chàng một câu.

"Ta yêu chàng, vĩnh viễn yêu chàng "

Cả cơ thể nàng nhẹ tênh, từng khúc hóa thành cát bụi, tan biến vào hư không ...

Nếu có cơ hội được làm lại lần nữa, nàng vẫn không hối hận với hành động của mình ...

Đôi khi yêu một người là chỉ mong rằng người ấy hạnh phúc.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net