~*Please!... Take me...*~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*Please!... Take me…*~


Author: Clover Elric
Beta-reader: Nattou & Hyo Ren
Disclaim: DBSK ko thuộc về bọn tớ, họ thuộc về nhau; nhưng trong fic có thể cho đó là một ước mơ không thực của tớ chăng?
Category: General, SA
Genre: Romance and… o’__’o…( theo tớ là hapy end)
Pairing: YunJae, a little little YooSu, KiMin (Lee Junki and Changmin)
Rating: PG-13
Summary:

Hãy để cho tôi được giã từ,
Vẫy chào cõi thực để vào hư…
Trong hơi thở trót dâng trời đất,
Vẫn cứ say tình đến ngất ngư…

Xuân Diệu.

“Nơi mà tình yêu tồn tại vĩnh hằng chính là ranh giới giữa sự sống và cái chết.”


Status: Short fic


~*~


Chap 1: Doll Heart…

-“Đại thiên thần, Người đi đâu vậy?” Một tiểu thiên xinh xắn vội vã tung đôi cánh nhỏ của mình cố vượt lên ngang tầm bay của Người. Người khẽ xoay lại, mỉm cười nhẹ rồi trả lời:

-“Ta đến chỗ hạnh phúc mà bản thân tìm kiếm!”

-“Nơi đó có xa không thưa Ngài? Còn việc gieo may mắn cho những giấc mơ đẹp, nếu Người đi, chúng con biết phải làm sao?” Những cặp mắt thơ ngây đôi phần hốt hoảng. Các Tiểu thiên nhao nhao lên, khiến hoa và cỏ rung mình nhảy múa khi bột phát sáng từ những đôi cánh rắc lên loài thảo mộc.

-“Ta tin các ngươi sẽ làm tốt.” Người phẩy nhẹ tay rồi bật cười. Bất giác, đôi cánh trắng to lớn thoát ra từ tấm lưng vỗ mạnh, Người biến mất hút khỏi tầm mắt của lũ Tiểu thiên nhanh chóng. Chỉ còn lại vài sợi lông vũ phát ra thứ ánh sáng xanh bạc huyền ảo, lờ lững trôi trong không gian lặng lẽ. Những chiếc lông vũ vừa chạm đất bỗng nhạt dần rồi tan ra thành sương khói như chưa bao giờ được tồn tại.


*********.


-“Jaejoong? Jaejoong à?” Vị đại thiên thần đáp xuống một khu vườn rộng rãi tràn ngập màu xanh của cỏ cây một cách dịu nhẹ. Lẩn khuất sau đám lá, những cánh hoa hồng nhạt chớm nở xen lẫn với thứ ánh sáng nhàn nhạt buổi tà dương.


Vén lớp thảo mộc mềm bằng một cái phẩy tay, Người đặt bước chân tiến sâu vào khu vườn địa đàng thứ hai, nơi mà chỉ mình Người biết đến sự tồn tại của nó.

-“Jaejoong?” Nhìn quanh quất như một thói quen. Nhưng linh cảm Người luôn biết cậu ở đâu… Người tìm đến chiếc lồng kính với những khung trắng chạm khắc các họa tiết chìm nổi tinh xảo, bao quanh lớp mái tròn luôn được tô điểm bởi loài hoa ngũ sắc kì lạ đổi màu không theo một quy luật nào cả. Cậu ngồi đó, lơ đãng nhìn khung cảnh xung quanh mình.


-“Jaejoong, em đang làm gì vậy?” Người tiến đến và ngồi xuống bên cạnh cậu. Cậu chỉ khẽ chớp mắt, đôi mắt tròn to đen như màn đêm xao động với một cái thần dễ khiến người ta chìm sâu trong đó, không chút vẩn đục, nó vẫn ánh lên nét trinh nguyên trong sạch mặc cho màu u tối phủ một nét buồn không thực, Cậu nghiêng đầu như một lời thắc mắc.

-“À. Em ngạc nhiên khi ta gọi em là Jaejoong phải không?” Người bật cười, vuốt tay lên làn da trắng mềm trên má cậu rồi chạm nhẹ vào đôi môi anh đào hơi mím đợi chờ đáp trả.

-“Jaejoong sẽ là tên em. Ai cũng cần có tên, như vạn vật mang một danh xưng riêng đại diện. Ta cũng mang một cái tên, Yunho, Jung Yunho, em nhớ chứ? Vậy nên ta tặng em tên Kim Jaejoong”


Cậu chớp mắt, chỉ vào bản thân….Mái tóc đen rũ nhẹ bao phủ lấy làn da cổ trắng hồng. Người khẽ gật đầu.

-“Sẽ có nhiều điều em cần phải học, hỡi con búp bê xinh đẹp duy nhất của thế giới này. Em mang linh hồn nhưng chưa hẳn hoàn chỉnh, em cần tiếp xúc để tự đúc kết những kiến thức cơ bản cho mình.”

Jaejoong vẫn nhìn Người với đôi mắt trong veo, rồi bất chợt, cậu mỉm cười. Với lấy bàn tay Người khẽ siết, cậu đặt nhẹ nó lên ngực mình…Ấm áp và có nhịp đập.


-“Phải rồi, đó là cười. Khi em vui em sẽ cười. Hãy ghi nhớ nó nhé? Em cười rất đẹp đấy, Jaejoong à!” Người mừng rỡ ôm chầm lấy cậu vỗ về, vô thức, cậu khẽ dụi nhẹ đầu vào cổ Người, và cậu lại cười.


-“Ta tặng em một món quà nữa vậy!” Người búng nhẹ tay một tiếng, làn khói trắng phụt sáng và quyển sổ chẳng biết từ đâu hiện ra bỗng rơi xuống tay Jaejoong. “Hãy ghi lại những cảm xúc và suy nghĩ của em, đó là bài tập riêng ta giao cho em đấy! Mỗi lần ta đến, ta sẽ nhận lại quyển sổ này và kiểm tra xem em đã tiếp thu những gì, được chứ?”


Búp bê gật đầu nhẹ, rồi đứng dậy kéo tay Người một cách vội vã đến cạnh gốc đại thụ, chỉ lên trên. Đó là một đôi chim vừa xây tổ ở đó, cậu nhìn lứa trứng bé xíu xiu mới được hạ sinh và mỉm cười háo hức.


-“Giỏi lắm! Em đã có bài học đầu tiên về sự sống rồi đấy!” Yunho xoa nhẹ đầu cậu. Jaejoong khẽ gật, rồi ôm chặt quyển sổ trong tay… Bất giác, cậu cảm thấy lòng vui hơn một chút. Cảm giác này thật kì lạ, cậu sẽ thử “vui” thật nhiều khi bên cạnh Người, nó khiến cậu dễ chịu. Vả lại, Jaejoong thích cười.


**********.


Năm tháng trôi qua. Jaejoong vẫn ngồi đó và học tất cả tên của những sự vật xung quanh mình. Kia là “hoa”, nó là “cây”, trên ấy vừa mới có “tổ chim”, “trứng” nhỏ nhỏ mà có đốm đen. Hay loài hoa mang tên “Jasmine” có một mùi hương ngòn ngọt…Nhiều, nhiều tên khác nhau lắm. Nhưng cậu phát hiện ra một điều, không có cái tên nào đẹp bằng tên Người tặng cậu cả. Và cũng chẳng tồn tại một cái tên nào có thể đẹp bằng tên của Người, Jung Yunho.


Thời gian chầm chậm thay đổi khung cảnh trước mặt cậu theo đủ 4 màu sắc :Xanh lá, Hồng đỏ, Vàng Cam và Trắng muốt. Chu trình màu sắc ấy lặp đi lặp lại không ngừng, màu nào cũng mang một nét rực rỡ và không khí sắc thái khác hẳn nhau. Nhưng những lúc Người không ở bên cạnh, bất giác cậu nhận thấy tất cả chỉ là sự hòa trộn của màu trắng nhàn nhạt, cảm xúc “vui” cũng trốn đi đâu mất, kì lạ làm sao…


***********.

Khẽ thở dài, Người tiến lại gần cậu đang say ngủ, kéo nhẹ lớp chăn ấm lên cao và im lặng ngắm nhìn cậu. Hình như Đấng Toàn Năng phát hiện ra điều gì đó rồi. Ngài bỗng cảnh giác hơn trước, khiến Người khó trốn về bên cậu nhiều như xưa… Nhưng những lúc Người đến, cậu lại vô tình chìm trong giấc mơ của riêng mình, nên Người không nỡ đánh thức, lại thôi.

Ở trong không gian rộng lớn thế này, hằn cậu vui vẻ và hạnh phúc, dù Người không bên cạnh cậu thường xuyên? Nhưng vẫn có gì đó buồn buồn trong khuôn mặt thánh thiện thì phải? Hay chỉ do Người tự suy diễn? Người cũng không biết, đơn giản vì khi xa cậu, Người nhớ…

*********.


“Cho em một người bạn nhé?” Ngay khi Người vừa đến, cậu đã hớt hải đưa cuốn sổ với vài chữ giản đơn ấy trước mặt Người. Trong khoảnh khắc, Người hơi sững lại.

-“Em đã hiểu được nghĩa của từ “bạn” rồi à? Giỏi lắm Jaejoong Có ai chỉ em không? Hay tự em nghĩ đến?”

Cậu khẽ lắc đầu, rồi chỉ vào mình, gật nhẹ.
Là khái niệm cậu tự truy xuất trong vô thức, mở đầu cho viếc thiết lập những mối quan hệ.

“Ở đây một mình buồn lắm, đến loài chim còn có hai con!” Cậu viết, rồi ngước ánh mắt nhìn Người một cách chờ đợi. Người không nói gì, chỉ nhìn vào dòng chữ nắn nót của cậu, bất giác buông một tiếng thở dài.

-“Nhưng em đã có t…” Bỗng Người im lặng, bỏ nửa câu nói, mỉm cười ôm nhẹ cậu vào lòng. ‘'Học tốt lắm, ta sẽ thưởng cho em, ngày mai cánh cửa dẫn từ thế giới loài người mang cho em một người bạn. Chính họ sẽ chỉ cho em những bài học khác và trở thành bạn của em!”


Cậu vui vẻ siết chặt lấy Người, cười thích thú.


Người cũng vui khi thấy cậu vui, nhưng cảm giác trông trống nơi lồng ngực mãi chẳng dứt. Chẳng hay do Người lo sợ? Loài người có khả năng hoàn thành nhân cách cho cậu, nhưng những bài học mà họ áp dụng có thật dễ dàng? Dù sao, Con người cũng là một tạo vật khó đoán, vượt xa khỏi giới hạn cai quản của thần thánh...


*********.


Quả thực cậu thấy nhàm chán với những thứ mà cậu đã tiếp xúc quá nhiều, tạo cảm giác quen thuộc tại “Vườn”. Người không thể đến bên cậu quá lâu, cậu hiểu Người cần làm việc của riêng Người. Ắt hẳn đó là một việc gì đó rất quan trọng…Cảm giác “cô độc”, chẳng biết tâm hồn cậu đúc kết được từ đâu, mà nó tự dẫn ra “bạn”. Cậu muốn có “bạn” bên cạnh những khi Người không có ở đây. Đúng rồi, “bạn” sẽ là vật thay thế Người tạm thời vậy. Ngày mai cậu sẽ thử hỏi Người xem sao!


***********.


Cậu đã thành công! Người đồng ý, thậm chí Người cò tặng cho cậu một bộ trang phục thật đẹp. Cậu ngồi trên chiếc ghế mềm màu trắng trong chiếc lồng kính giữa vườn và chờ đợi. Lớp lá bỗng vén lên như một tấm màn, luồng sáng chói chang hắt từ thế giới bên kia khiến mắt cậu phải nheo lại. Rồi một thân hình mảnh khảnh với mái tóc hung đỏ dài thật dài cùng đôi mắt to tiến vào ngơ ngác. Cậu quá hồi hộp khi con người ấy tò mò tiến về phía mình nên vô thức cứng đơ thân thể. Người ấy chạm nhẹ vào cậu, cất tiếng nói. Hóa ra là con trai. Vậy người ‘bạn” mới của cậu là một người con trai xinh đẹp?

-“Ý trời, con búp bê bự bằng người thiệt nè!” Cậu ta xăm xoi rồi cúi xuống nhìn trực diện lên khuôn mặt cậu, đôi mắt cậu ta tròn to và ánh một sắc nâu khá tinh nghịch. “Con búp bê này cũng đẹp dữ à, nhìn đâu kém Heechul ta đâu???” Cậu ta phì cười, vuốt lên tóc cậu trầm trồ. “Chăm sóc tóc tốt ghê!!!” Heechul chẹp miệng, gật gù rồi đưa tay mân mê chiếc áo khoác Người tặng cho cậu, thoáng giật mình.


-“Woa! Vải tơ lụa thượng hạng luôn! Nhà nào giàu có chơi sang dữ vậy, phí quá đi, để ngoài hư hết sao?” Cậu ấy phân vân một chút, thở dài tiếc nuối rồi tiếp “Hay mi cho ta mượn tạm nhé? Ta hứa sẽ trả lại đàng hoàng cho! Khoe Hankyung tí mà…” Nói rồi Heechul cúi xuống, chần chừ, nhẹ nhàng cởi lớp áo khoác của cậu ra. Lúc đầu Jaejoong hơi khó chịu, đây là trang phục Người tặng cậu cơ mà? Nhưng sau lại nghĩ, hay kệ đi, Heechul chỉ mượn thôi, Jaejoong lại trót làm cứng người lại nên hẳn cậu ta khó khăn lắm. Mình giúp cậu ta vậy.


Jaejoong cử động nhẹ, rút tay mình ra khỏi lớp áo khoác rồi nhìn Heechul, khẽ mỉm cười.


“…”


-“…”


“???”


-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! NÓ TỰ CỬ ĐỘNG??? BÚP BÊ MA KÌA!!!” Heechul hét toáng lên, lùi xa khỏi cậu như một phản xạ khiến Jaejoong lo sợ và lúng túng, giật bắn mình. Cậu vội đứng lên tiến về phía Heechul, vẫy tay rối rít, hiểu lầm rồi, cậu chỉ muốn kết bạn và giúp đỡ Heechul một chút thôi…


Thế nhưng có lẽ cậu ta hoảng quá nên bỏ chạy, cầm theo cả áo khoác của cậu luôn.

Lần đầu tiên, cậu biết thế nào là “hụt hẫng”.


Cậu chưa kịp làm quen với người bạn mới gì cả…


*****************.


Gió vẫn tự xoay quanh mình theo một vũ điệu lạ lùng, lớp vải trong suốt xanh ngọc quét nhẹ qua mọi vật để lại vài vệt nước. Những đóa hoa say ngủ, chỉ còn lá cành đờ đẫn ngắm nhìn vị chủ nhân xinh đẹp trong im lặng. Trăng lơ đãng đạp lên lũ sương đang treo mình thành những bậc thang, bước lên chiếc giường đen mướt trải mình khắp bầu trời khi các bé sao vẫn tíu tít bám theo gấu váy mẹ chẳng rời.


Bật giác, Người đến, đôi cánh trắng uy quyền sắc ánh bạc xanh biếc hơn biển cả chiếu lên mặt đất như thứ bột lân tinh thoắt hiện rồi lại ẩn, vô định hình, lại càng thêm rực rỡ dưới hàng ngàn sợi chỉ vàng nhàn nhạt phẩy đều trên vạn vật rơi ra từ tóc của Trăng. Cậu vẫn nằm im, úp mặt xuống gối, phả hơi thở nhè nhẹ khi Người tiến lại gần cậu.


-“Có lẽ em đã ngủ?” Người thận trọng ngồi xuống cạnh chiếc giường, vuốt thật nhẹ lên mái tóc đen hơi bết lại vì mồ hôi của cậu. Búng tay, một tiểu tinh gió ngoan ngoãn dừng bước chân, phả lên thân thể cậu luồng hơi lành lạnh… Bỗng tiểu tinh giật mình, chạy biến mất khi cậu ngồi phắt dậy, ôm chầm lấy Người trong im lặng. Người đưa tay siết lấy cậu, vỗ về nhẹ.

-‘'Em biết đấy, không phải Con người hoàn hảo, họ luôn có một khiếm khuyết nhất định nào đó. Có lẽ em không nên trách cậu ta, Ta cũng không ngờ cậu ta sẽ phản ứng như thế, khi loài người không thực sự tận mắt chứng kiến một cái gì, họ sẽ tự gán ghép rằng điều đó phi lý.”


Cậu khẽ gật đầu, vùi vào cổ Người một lúc rồi dứt hẳn ra. Rõ ràng cậu không hề trách con người tên Heechul ấy khi cậu ta gọi cậu là... ma, cậu ta đã công nhận cậu đẹp mà? Heechul có vẻ thẳng tính, vui vẻ tuy có hơi vô tư và chút vị kỉ… Jaejoong chỉ tiếc một điều, Người bạn ấy cậu gặp không lâu… vậy mà có lẽ cậu ta không có ý định quay trở lại đây nữa?


“Nếu thấy lồng ngực bị đè rất nặng, cảm giác khó thở và như có một cơn sóng cuộn lên khắp cơ thể…Cảm giác ấy gọi là gì ??? “ Cậu viết, rồi đưa quyển sổ cho Người, đôi mắt đen bỗng chốc trở nên sâu hơn, phủ một làn sương đến nao lòng.

-“Đó là cảm giác buồn và thất vọng!” Người khẽ thở dài. Trái tim của Người cũng đang nhói lên từng chập khi thấy cậu như thế. Cậu đã học thêm một bài học hữu ích khác, nhưng Người định để bài học này ở gần cuối cơ. Có ai ngờ nó lại đến quá sớm…

Cậu chớp nhẹ mắt, gật đầu rồi tưạ lên vai Người khi vòng tay và đôi cánh ấm áp bao phủ trọn lấy thân thể cậu. Có lẽ, Người sẽ ở lại bên cậu lâu hơn mọi lần một chút. Rồi để chuộc lại lỗi lầm với cậu, Người sẽ một lần nữa phá bỏ luật lệ, lựa chọn cho cậu người bạn khác khi cậu tạm nguôi ngoai. Người chấp nhận chờ đợi cậu, mặc những điều rắc rối sắp đến.


*************.


Cậu không phải mong ngóng lời hứa của Người quá lâu. Khi Trăng kết thúc chu kì tròn vành vạnh vủa mình, Người đã mở cửa cho một người bạn khác. Lần này, Jaejoong chủ động tiến lại gần cậu bé trạc chừng 10 tuổi ấy, tránh cho cậu bé khỏi shock.


Thoáng sững sờ khi cậu siết nhẹ tay cậu bé, đôi mắt đen ươn ướt như mong đợi gì đó của Jaejoong khiến cậu ta khó có thể quên… Cậu nhóc bật cười vui vẻ, ôm chầm lấy cậu.

-“Chào búp bê, mình là Changmin, rất vui khi làm quen với bạn.”

Là cậu ta mở lời trước, Jae đã được cậu ấy chấp nhận như một người bạn sao? Cậu sững sờ, chớp chớp mắt nhìn thân thể nhỏ nhoi đang quấn quít lấy mình một cách tinh nghịch, khẽ xoa đầu cậu nhóc, gật đầu dứt khoát. Vậy là một bài học mới lại được hình thành, cậu biết “Mãn nguyện”.


(to be cont)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~/

Chap 2: Angelic Voice

Changmin đến bên cậu rất nhiều lần, có khi từ sáng tới tận lúc tà dương tràn về. Cậu ấy luôn kể cho Jae nghe những thứ kì lạ của thế giới bên ngoài, nơi có làng mạc, chợ, cả những con suối to hơn và đục nước hơn nơi này nhưng rất mát mà Min gọi là “Sông”. Jaejoong lúc nào cũng cảm thấy những sự vật mà mà Changmin kể thật thú vị, cậu có thể mường tượng ra chất màu nâu nâu của nước, hay sự ồn ào trái hẳn chốn này ở khu thị trấn. Nói đơn giản, cứ nghĩ ngược lại những gì mình đang có là cậu nhận thức được ngay. Jaejoong luôn chú tâm lắng nghe và thực sự đã đúc kết được nhiều điều. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được thế giới không chỉ bao phủ bởi sắc trắng và xanh, đó còn là tập hợp của những khúc xạ phản chiếu khác nhau tích tụ từ ánh nắng. Hay cậu cũng biết hương hoa dìu dịu chốn này thanh khiết hơn thế giới bên ngoài kia. Changmin nói, nó là tạp chủng những mùi tạp chủng khác nhau, nhưng khi quen đôi lúc lại dễ chịu. Mùi đất, mùi cỏ, mùi cá tanh nồng, mùi nước sông vào ngày nắng nóng… Nghe cũng rất hay, Jae thích thử tự cảm nhận một lần.

Changmin còn kể cho cậu nghe, thế giới rộng lớn biết bao. Có rất nhiều, rất nhiều người chứ không đơn giản chỉ có mình Người, cậu, Changmin hay Heechul. Ví như lượng người tồn tại bên thế giới ki là những hạt cát luồn qua ngón tay vậy, chảy mãi, chảy mãi không sao đếm hết được. Và cả sự khác nhau về vùng miền, đất liền, đồng bằng và biển cả. Nơi có thứ nước mặn như “nước mắt”. Jaejoong thoáng giật mình. Khái niệm “nước mắt” cậu chưa hình dung được, thế nên bể nước mặn không đáy tên “biển” vẫn là thứ tưởng tượng xa vời. Mà thực ra cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng lại thắc mắc, “nước mắt” là gì?


***************.


Lần tiếp theo khi Người đến, cậu lại hỏi Người. Thật ra cậu ngưỡng mộ Người nhiều lắm. Người biết hết mọi thứ, cả những bí mật thế giới mà Changmin lẫn loài người không biết nữa kìa. Thế nhưng, Người muốn cậu tự tìm hiểu lấy, có gì không thể biết mới hỏi, và cậu cũng thích thế hơn.

Cậu hỏi Người “nước mắt” như thế nào? Người chỉ cười, nhìn cậu rất lâu. Cậu không hiểu ánh mắt ấy có nghĩa gì nữa, nhưng cảm tưởng xa ơi là xa, khó đoán biết bao… Người ôn tồn nói với cậu rằng : khi cảm thấy đau khổ hay buồn bã, tim như bị ai đó bóp nghẹn, bất giác nước mắt sẽ rơi, và em sẽ khóc. Chỉ mường tượng thế thôi, Jae cũng bất giác rùng mình. Vậy thì thật đáng sợ lắm, cậu không thích cảm xúc buồn bã hay hụt hẫng đến với mình một lần nào nữa. Rồi Người lại nói, chính bản thân Người không cho phép cậu học cảm xúc này, và dặn cậu phải tránh xa nó. Cậu gật đầu dứt khoát, rồi cười.


Cậu hiểu chứ? Vả lại, Người luôn bên cạnh bảo vệ cậu thật nhẹ nhàng, cậu cần gì phải lo lắng?

**************.

Năm tháng trôi qua, Changmin lớn dần lên, cao hơn cả cậu bây giờ. Mái tóc nâu mềm bồng bềnh bao trọn khuôn mặt vui vẻ lúc nào cũng mang nét trẻ con chẳng lẫn vào đâu.


Rồi Changmin phải đi học, nên không thể ở bên cạnh cậu suốt cả ngày nữa. Nhưng cứ tầm chiều, Min lại ghé, kể cho cậu nghe những bài học khác ở “trường” chừng hai, ba tiếng rồi mới về. Từ khi Changmin đến trường, Min vui hơn trước, biết nhiều thứ thú vị hơn trước. Nhưng Changmin vẫn phải quay về nhà. Changmin nói cậu ấy có một em trai tên là Junsu và cha, mẹ nữa. Changmin thích chia sẻ với cậu về gia đình mình.

Jae cũng hình dung khung cảnh ấm cúng của gia đình là như thế nào, nhưng mơ hồ lắm. Changmin bảo em trai Junsu rất nghịch ngợm mà lại ngây thơ nên dễ bị gạt, Min thích trêu chọc Susu vì biểu hiện và phản ứng của Su rất buồn cười. Changmnin nói về người cha nghiêm nghị và khá lạnh lùng nhưng rất thương con, hay người mẹ hiền lành lại cực giỏi bếp núc, luôn khiến Min ăn đến chẳng thở được mới thôi… Jaejoong thích thú với nét sinh động trong nếp sống thường ngày của Min lắm. Nhưng Min lại hỏi, vậy còn cậu thì sao? Không có gia đình, chắc hẳn cậu cô đơn?


Jaejoong giật mình lúng túng. Phải rồi, cậu không có “cha”, không có “mẹ”, cũng chẳng có “em trai” để trêu chọc. Đó là những từ ngữ cậu mới được nghe lần đầu. Cậu cũng muốn thử cảm giác ấm cúng của một gia đình như thế nào. Min thở dài, ôm lấy cậu rồi bảo, cậu thật đáng thương.

Cậu bắt đầu hốt hoảng. Không phải, đúng là có đôi lúc một mình dạo quanh khu vườn này khiến cậu trống vắng và bứt rứt, nhưng cậu hiểu mình không đáng thương. Cậu không có gia đình, mà Người thay thế gia đình bên cậu. Lúc nào cậu cần, Người cũng đến bên cạnh cậu mặc kệ đó là sáng tinh sương hay đêm khuya giá lạnh. Người thường ôm cậu vỗ về, hay bật cười khen cậu một cách nhẹ nhàng.

Người quan trọng với cậu biết bao…Cậu muốn nói cho Changmin biết về mọi thứ bí mật của khu vườn này, hay cảm xúc của cậu lúc Changmin kể chuyện cho cậu nghe. Cậu cũng muốn nói về cái tên xinh đẹp mà Người tặng riêng cho cậu, và cả tên của Người nữa. Nhưng cậu không thể cất được tiếng nói.

Khi Min đã về, cậu vẫn còn băn khoăn. Phải, lần đầu tiên cậu nhận thức được rằng Changmin, Heechul và cả Người đều có thể nói, còn cậu thì không? Jaejoong bắt đầu khao khát được nghe thấy giọng nói của chính mình. Và cậu đã chờ, chờ Người đến bên cậu thêm một lần nữa…

***************.


Thật kì lạ, Người luôn đáp ứng nguyện vọng của cậu bất cứ lúc nào. Khi thấy chiếc lông vũ phát lân tinh màu xanh bàng bạc rơi thật khẽ và chạm nhẹ lên người cậu cùng tiếng vỗ cánh quen thuộc… cậu biết Người lại đến.


Vui vẻ ngước lên, cậu mỉm cười và giơ sẵn hai tay đón chờ cái ôm siết từ Người. Người hôn lên mắt, lên trán cậu rồi hỏi.


-“Em muốn gì đó phải không? Xem làm nũng kìa. Lần này em thích gì?”

Jaejoong chớp chớp mắt, thoáng ngạc nhiên, rồi vội đưa một tờ giấy cho Người. “Em muốn được hát… Và em muốn được gọi tên Người!”. Đọc xong, Người sững lại, bàng hoàng nhìn cậu. Đôi mắt đen ngây thô mà ươn ướt của cậu khẽ lay động. Lần đầu tiên cậu thấy Người sửng sốt đến vậy…Thế là sao nhỉ, cậu không biết.

-“Em…thực sự muốn điều đó chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net