chương 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Động phòng hoa chúc

Trong tấm màn "Bách tử thiên tôn" (con cháu đầy đàn) màu đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ của Lộc Hàm đỏ bừng ngồi quỳ trên tấm chăn bông, đôi mắt to trong veo như nước chớp chớp nhìn chằm chằm đến cửa, đôi tai nhỏ trắng như ngọc quay qua quay lại dựng thẳng đứng, đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dần dần tới gần, tim Lộc Hàm bình bịch nhảy loạn, lưng lại vô ý thức ưỡn lên, cho nên khi Ngô Thế Huân rửa mặt xong trở về từ phòng bên, liền nhìn thấy bộ dạng trông chờ mỏi mòn của ai đó

- Đã trở lại a

Lộc Hàm khẩn trương vò nát một góc chăn .

- Ừ

Oa a... thanh âm của vị vương gia này thật trầm, thật dễ nghe nha. Không chỉ có thế, kỳ thật nhìn kỹ thì vóc người của vị này cũng thật dễ nhìn nữa chứ.
Có lẽ do ánh mắt của Lộc Hàm quá mức nóng bỏng, nóng bỏng khiến người ta không bỏ qua được, Ngô Thế Huân
khẽ cau mày hỏi:

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm lại càng đỏ bừng, xấu hổ chụm chụm ngón tay, lẩm bẩm nói:

- Ta mới không thèm nhìn ngươi a!!!

- Hửm???

- A..... Ta đang nhìn ngươi a!!!

Chẳng biết tại sao sau khi nghe xong những lời này, Ngô Thế Huân cảm giác một góc nào đó trong lòng mình có hơi mềm đi một chút. Lắc đầu, hắn chậm rãi đi đến bên giường. Lộc Hàm cứng nhắc đứng lên, trơ.mắt ra nhìn hắn.

- Cởi y phục cho ta

-A......

Lộc Hàm ngây ngốc thóat y phục cho hắn, nhìn người trước mặt còn chưa cao tới ngực , Ngô Thế Huân đột nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lộc Hàm

- Á.... Á.... Á....

Lộc Hàm bị hắn hù cho giật nảy mình, liền nhảy lên giường ôm chăn hét toáng để lại Ngô Thế Huân khó hiểu nhìn theo

- Ngươi hét cái gì???

- Ngươi định làm gì ta a???

Ngô Thế Huân có chút buồn cười nhìn nai con trước mặt, đôi mắt to trong veo phủ đầy nước, đôi môi hồng phấn cắn chặt vào nhau, cậu đang sợ hãi. Hắn liền cười xấu xa

- Dĩ nhiên là động phòng....

- Ngươi đừng qua đây, ngươi mà qua đây, ta.... ta...

Lộc Hàm lo sợ nhìn nam nhân trước mặt, sống 18 năm trời chưa nghĩ lại bị một tên nam nhân thượng a. Huhu.... Ước mơ của cậu là mấy em gái mềm mềm a... Chưa kịp để Lộc Hàm đau khổ, Ngô Thế Huân liền đè cậu lên giường, chưa kịp kêu cứu thì liền bị nhét vào ổ chăn, nhìn hắn với gương mặt khó hiểu, Ngô Thế Huân liền trừng mắt

- Thật sự muốn Viên phòng???

- A.... Không.. Ta không cần, Vương gia ngài ngủ ngon a

Lộc Hàm liền chui đầu, cuốn cả thân mình vào ổ chăn. Không lâu sau liền truyền ra tiếng thở đều đều, Ngô Thế Huân nằm bên cạnh liền xoay người sang nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh lại có động tác, chỉ thấy cậu ngủ mơ như con sóc con, nhúc nhích trườn trườn, liền trườn từ trong chăn mình đến trong chăn hắn. Vô ý thức ôm lấy cánh tay hắn, hài lòng cọ cọ vài cái, trong chốc lát, lại o o ngủ như chết.
Nhíu nhíu mày Ngô Thế Huân không chút do dự muốn kéo tay ra, nhưng vừa mới động, Lộc Hàm liền phát ra tiếng nức nở bất mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu nhăn nhăn lại, nhìn qua ủy khuất vô cùng. Hắn không khỏi dừng động tác lại, một lát sau, hắn thầm than một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cặp nến đỏ long phượng trên chiếc bàn gỗ tử đàn yên lặng bập bùng cháy, trong màn vải bông đỏ thắm, Lộc Hàm như con gấu koala quấn lên người nam nhân ngay cả ngủ cũng cau mày, ngủ đến "thiên hôn địa ám".

Hết Chương 6

Chương 7: Ở chung

Sáng sớm hôm sau, Lộc Hàm dụi dụi mắt, nho nhỏ ngáp ngồi dậy, cảm tạ Liễu ma ma đã dạy bảo tận tình mà hiện tại đồng hồ sinh học của cậu phân bố cực chuẩn.
Đương lúc mơ mơ màng màng, còn có chút không biết mình đang ở đâu, cho đến một loạt tiếng tiếng bước chân sột soạt vang lên.

- Vương phi đã dậy chưa ạ?

Ngoài màn vải bông truyền đến giọng của Tiểu Mộc. Vương phi? Lộc Hàm chớp chớp mắt, nga! Đúng rồi, mình bây giờ không còn ở phủ Lộc tướng nữa mà vương phi của Phong vương gia

- Vương gia đâu???

- Một khắc trước vương gia đã dậy, giờ đang ở trong thư phòng ạ

Lộc Hàm liền liếc mắt thấy một vạt đỏ tươi trên thảm trắng, mặt cậu liền chảy đầy vạch đen, đừng nói đây là máu xử nam của cậu chứ. Nam nhân thì làm gì có hả trời???

Tiểu Mộc đỡ cậu từ trên giường xuống, được bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, khóe mắt cậu đảo qua, một người trông như là ma ma, đang cẩn thận cầm một mảnh lụa trắng bỏ vào trong một chiếc hộp gỗ dài, trên mặt lập tức lại là một trận phát sốt, cả người xấu hổ gần như bốc khói, trong lầm thầm nguyền rủa tên phu quân đại nhân trăm vạn lần.
Sau khi đã ăn vận thỏa đáng, Lộc Hàm phân phó Tiểu Mộc đến tiền viện mời Vương gia đến, bữa cơm đầu tiên sau tân hôn, Lộc Hàm cũng không muốn vắng vẻ ăn một mình, để có người thầm thì sau lưng. Thực hiển nhiên, Ngô Thế Huân cũng nguyện ý cấp cho cậu mặt mũi này! Nhìn nam tử cao lớn đưa lưng về nắng sớm bước chầm chậm tới, Lộc Hàm có chút mất tự nhiên đứng dậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười thanh thuần không chút tạp chất. Ngô Thế Huân bất giác câu khóe miệng cười nhẹ, nhìn vào sẽ thấy ngay đây là khung cảnh phu phu tân hôn hạnh phúc.
Hai người vừa ngồi xuống, hạ nhân đã nhanh chóng bưng bữa sáng lên. Lộc Hàm quét mắt qua, thấy trên bàn đặt tô cháo bích ngọc, canh gà hầm, một đĩa bánh ngô cùng một số đĩa bánh ngọt các loại. Lộc Hàm ỉu xìu chọt chọt vào đĩa bánh̀ rồi húp một miếng cháo, quệt mồm nhìn Ngô Thế Huân đang lạnh nhạt húp cháo

- Vương gia, ta muốn ăn thịt

- Mai sẽ có, muốn ăn gì cứ trực tiếp sai phòng bếp lớn làm

Nghe vậy, người nào đó lập tức "mây tan trời quang đãng", như con cún nhỏ lấy lòng cười ngọt ngào với Ngô Thế Huân. Sau đó cầm đũa thẳng hướng đĩa quế hoa cách mình gần nhất.

Ăn sáng xong, hắn liền tự mình đi đến thư phòng. Lộc Hàm ngồi trên tháp cẩn ốc kê cạnh cửa sổ, thoáng tiêu thực được một chút, rồi sau đó gọi Tiểu Mộc cùng Tiểu Lục tới, việc quan trọng thứ nhất là phải đem người bên cạnh mình đưa tới cắm vào những vị trí quan trọng, như vậy mới có thể dần dần lập vững nền móng, sau có muốn vơ vét trốn ra ngoài cũng dễ hơn, haha

- Gọi những hạ nhân có chút thể diện trong viện chúng ta và cả trong phòng bếp lớn tới đây!

Lộc Hàm cũng không nói đến những nơi khác trong phủ, chỉ điều động hai nơi này, có lẽ Vương gia đã biết, cũng sẽ không nói gì. Tiểu Lục ánh mắt chợt sáng lên, vội vàng gật đầu, bước đi như bay truyền đạt mệnh lệnh. Chỉ chốc lát sau, vài phó phụ cùng quản sự đã cung kính đi tới.

- Nô tỳ / nô tài thỉnh an Vương phi, Vương phi cát tường

Lộc Hàm thẳng người lên, sắc mặt bất động quét mắt nhìn họ một cái, một lát sau mới không mặn không nhạt nói:

- Ừ, đứng lên đi!

Sau đó nói với Tiểu Lục :

- Đi gọi người của Lưu gia và Triệu gia đến đây

Những hạ nhân có thể giữ một chức vị trong phủ vương gia này, đều là những người có đầu óc, vừa nghe vậy liền hiểu tân vương phi đây là muốn bắt đầu đưa người vào nhân thủ của mình, trong lòng không khỏi cấp tốc xoay chuyển đủ loại ý niệm, sợ Lộc Hàm vừa mở miệng, gọi người thay thế công việc của mình. Rất nhanh, hai vợ chồng Lưu gia và Triệu gia đã tới.
Người ta thường nói, người có tâm tư đơn giản, làm việc cũng thường gọn gàng lưu loát, bởi vì họ không cần băn khoăn lo lắng nhiều làm gì, bất kể thế nào, bao giờ cũng là làm trước nói sau. Lộc Hàm chính là như thế, nghĩ mình là chủ nhân danh chính ngôn thuận của phủ bối lặc, trừ Vương gia ra, trong phủ này cậu là lớn nhất, cho nên khí thế lúc này cũng bừng bừng khác thường.

- Lưu Bảo Trụ gia và Triệu Bảo Cương gia, là thị tì ta mang theo từ nhà mẹ đẻ, về sau cũng sẽ làm việc trong phủ, mong là các ngươi có thể chung sống hòa thuận.

Đám nô tài trong phủ nghe xong, tất nhiên là người người gật đầu đồng ý
. Sau màn dạo đầu, Lộc Hàm cũng không dài dòng, trực tiếp bổ nhiệm xuống.
Tiểu Lục là đại nha hoàn nhất đẳng ở trong phủ, lĩnh ba lượng tiền lương hàng tháng.
Tiểu Mộc chấp quản nội vụ trong viện của mình, mỗi tháng lĩnh ba lượng tiền lương
Tiền Giả tính tình mềm mỏng, Lộc liền giao cho việc chuyên môn hầu hạ mình, đồng thời quản lý tiền bạc, trang sức của cậu
Hậu Giả tính tình nghiêm túc, mồm mép lại lanh lẹ, Lộc Hàm liền để nàng quản lý những tiểu nha hoàn trong viện.
Còn Tiểu Bích, Tiểu Ha ̀mang tới được làm tam nha hoàn đẳng, cũng đều được giao việc riêng.

- Con dâu nhà Lưu gia và Triệu gia, tới phòng bếp lớn làm việc đi, ta cần ăn hợp khẩu vị một tí. Lưu lão đại đưa ta sổ sách các cửa hàng trong kinh thành, Triệu lão đại đưa sổ sách các điền trang

Nhanh chóng gọn lẹ ban lệnh xong, Lộc Hàm phất phất tay, ý bảo họ có thể lui xuống.
Giả vờ uy nghiêm thật lâu, thấy không có người ngoài, Lộc Hàm lập tức liền khôi phục khuôn mẫu nai con như cũ, mềm xuống dựa vào gối phúc vân sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, con nai nhỏ đáng yêu lơ ngơ nào đó lại đột nhiên nổi hứng, nhất định đi tham quan "nhà của mình" một chút, bất quá cũng không dám chạy lung tung, chỉ lòng vòng trong sân. "Thanh viện", nhìn tấm hoành phi to lớn tản ra từng làn hơi cổ xưa, Lộc Hàm hơi nghiêng đầu, lặng lẽ ghi nhớ vào đầu, cậu tuyệt đối phải đổi tên lại cho sân này, hai chữ tràn ngập khí chất văn nghệ kia so với người dung tục thích náo nhiệt như cậu thật sự rất không hợp.

Theo như Lộc Hàm thấy, phủ vương gia thật sự vừa lớn quý phái, mỗi viện của mình thôi, đã xém đuổi kịp toàn bộ Lộc tướng phủ rồi, chẳng qua... cậu thầm nghĩ, nơi này thật sự có chút quạnh quẽ a!

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net