Lưu Yên × Lãnh Dương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

"Lưu Yên, kết hôn với tôi, tôi cho em 300 vạn."

Hắn là tên thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô, 3 năm xa cách không gặp, lúc cô khó khăn nhất, hắn kiêu ngạo trở về.

Lưu Yên không chút chần chừ gật đầu.

"Mai tôi chuẩn bị đồ, chúng ta đến cục dân chính."

Lãnh Dương không ngờ cô lại ham vật chất mà đồng ý nhanh đến vậy. Nhìn bóng lưng người con gái đang rời đi, hắn nhếch mép, hóa ra cô cũng chỉ giống những người phụ nữ khác.

[.............]

"Lưu Yên, làm tình với tôi mỗi lần cho em 20 vạn."

Lãnh Dương bị hạ thuốc, thân thể như thiêu đốt nhìn người con gái trước mặt. Lưu Yên cởi cúc áo, gật đầu.

"Được!"

Đêm đó hắn như con dã thú ngấu nghiến Lưu Yên khiến lần đầu của cô đau đớn đến tận xương tủy.

Sáng hôm sau, khi tỉnh lại hắn đã thấy Lưu Yên rời giường làm một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nấu nướng. Lại nhìn vết đỏ nhức mặt trên ga, hắn nhíu mày.

"Lưu Yên, rốt cuộc em là loại người thế nào?"

[..............]

Kể từ ngày hôm đó, mỗi lần hắn muốn cô làm gì thì đều lấy tiền trao đổi. Chưa bao giờ, Lưu Yên cảm thấy mình rẻ mạt đến mức này. Nhưng cô cần tiền để trả nợ cho mẹ và đóng viện phí cho bà. Cô không thể bỏ mặc người phụ nữ đã đứt ruột đẻ ra mình.

Vì vậy, Lưu Yên đành đóng vai một người ham tiền, ở bên cạnh Lãnh Dương. Nhưng hằng ngày vẫn quần quật đến tối muộn làm đủ các việc để dành tiền trả lại hắn. Cô là đứa rẻ mạt, bất chấp nhưng tình yêu của cô dành cho hắn là thật lòng.

"Yên, tôi mua tình yêu của em được không? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả?"

Trong cơn say, hắn ôm Lưu Yên, điên cuồng hoan ái.

Cô lắc đầu cười khổ. Anh đâu có cần tiền để mua tình yêu của em. Tình yêu của em đã dành cho anh từ lâu rồi.....

[.........]

"Lưu Yên, cô là vợ tôi, cô có biết không?" Lãnh Dương cầm những xấp ảnh trên tay, tức tối nhìn cô.

"Vâng, em biết."

"Lưu Yên, cô không yêu tôi thì thôi. Tại sao có thể nhẫn tâm phản bội tôi!"

Lãnh Dương nghiến răng ném xấp ảnh nóng mắt kia vào người cô, khiến Lưu Yên run rẩy.

"Trong ảnh không phải em, em...."

"Tôi không muốn nghe cô nói, loại phụ nữ ham tiền như cô, chỉ cần có tiền thì thằng đàn ông nào mà chả lên giường được..."

Hắn tàn nhẫn nhếch mép, nhưng trong trái tim kia thập phần đau khổ.

Lưu Yên từ lúc nào đã khóc, ai sỉ nhục cô cũng được cô không quan tâm, nhưng Lãnh Dương...

"Chúng ta ly hôn đi." Lưu Yên cắn môi nói. Nếu đã không tin tưởng nhau, nếu hắn nghĩ cô là loại đàn bà như vậy thì còn ở bên cạnh chỉ có đau khổ thôi.

"Sao?"

Lãnh Dương nhìn người con gái quật cường trước mắt, ngạc nhiên. Xong hắn cười khổ.

"Lưu Yên, chúng ta chấm dứt. Là tôi nhìn nhầm cô rồi."

Hắn quay lưng bỏ đi, để lại Lưu Yên đau đớn đến gục ngã.

[..............]

Lưu Yên xoa xoa chiếc bụng nhỏ chưa nhô lên mấy, thì thầm.

"Bé cưng, chúng ta đến một nơi thật xa để sinh sống nha!"

Lúc chiếc máy bay của Lưu Yên cất cánh, đồng thời tài khoản Lãnh Dương nhận được tin nhắn.

" Số tiền 650 vạn đã được chuyển vào tài khoản của của ngài...

Người gửi: Lưu Yên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC