Đoản 59: Tổng hợp đoạn ngắn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 袭击兀

Sau khi đón Trương Khởi Linh từ núi Trường Bạch, bọn họ liền ngồi xe chuẩn bị khởi hành về Bắc Kinh, Trương Khởi Linh ngồi trên xe không nói một lời.

Ngô Tà nghĩ Trương Khởi Linh ở trong cửa Thanh Đồng mười năm, lúc vào cửa bọn họ vẫn đang còn dùng điện thoại dạng thanh, lúc ra khỏi cửa thì đã dùng điện thoại thông minh. Thế giới bên ngoài đã long trời lở đất, không biết Trương Khởi Linh có thể thích ứng được hay không, càng không biết nhận thức của Trương Khởi Linh đối với thế giới bình thường có giống với người thường hay không.

Ngô Tà lại nghĩ Trương Khởi Linh xa cách người đời lâu như vậy phỏng chừng cũng không được ăn đồ ăn bình thường, nếu không cứ dùng thức ăn của người thường để đánh thức ý thức trước đây của y. Cho nên Ngô Tà lấy một quả táo ra nhét vào tay y, Trương Khởi Linh nhìn quả táo trong tay không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn chằm chằm.

Ngô Tà cả kinh trong lòng, chắc không phải cả trái táo cũng quên mất rồi chứ, vì thế hắn do dự mà mở miệng, nói với Trương Khởi Linh đang trầm mặc: "Đây là trái táo, ăn rất ngon."

Tác giả: Đỉnh Biên Hồ

01.

Nộn Ngưu Ngũ Phương đi trên sa mạc nhặt được một cái đèn. Bàn Tử vui sướng xoa xoa nó, trong lòng tơ tưởng tới cây đèn thần của Aladdin.

Bốn người còn lại nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc. Nào ngờ chốc lát sau quả thật có thần đèn bay ra.

Bàn Tử đang mong chờ thần đèn lên tiếng hỏi mình muốn gì. Giải Vũ Thần đã nhìn thần đèn mở miệng hỏi: "Anh muốn gì?"

Thần đèn: "..."

Bàn Tử: "..."

Trương Khởi Linh: "..."

Ngô Tà: "Mẹ nó, Bàn Tử không được lục đục nội bộ."

Hắc Hạt Tử vuốt cằm nhìn Bàn Tử đang nhào tới chỗ Giải Vũ Thần: "Quả nhiên tư bản có phong thái của tư bản."

02.

Tôi không hiểu thế nào Bàn Tử chỉ nhìn mưa rơi mà đã có thể liên tưởng những thứ rất vi diệu. Đại khái có lẽ là anh ta quá mức ám ảnh chuyện toàn bộ gia sản của mình đều bị người của Tiểu Hoa mang đi gán nợ cho tôi vào đêm mưa năm đó nên khi nhìn Hỉ Lai Miên, anh ta bỗng lo trước lo sau, lỡ một ngày người của Tiểu Hoa lại đến đòi khiêng Hỉ Lai Miên đi mất thì thế nào.

Vì thế sau đó Bàn Tử đi tìm tôi, bảo chúng tôi cùng nhau thực hiện một kế hoạch.

Anh ta nói: "Chúng ta giả vờ bắt cóc Tiểu Ca đi, sau đó đòi Tiểu Hoa tiền chuộc."

Trước tình cảnh nợ nần, tôi như bị váng đầu cảm thấy kế hoạch này rất được. Chúng tôi cùng đưa mắt nhìn Muộn Du Bình, mặc dù trong mắt hắn không có cảm xúc gì nhưng không hiểu sao tôi đột nhiên cảm thấy hắn đang nhìn chúng tôi như đang nhìn hai thằng ngốc.

Cho nên tôi xua tay, tỉnh ngộ nói: "Anh chán sống rồi à? Anh nghĩ ai bắt cóc được anh ta? Bọn Tiểu Hoa tin chắc."

Thế là đối tượng bị bắt cóc chuyển sang tôi.

Tối đó, ba chúng tôi ngồi quây lại bên nhau, Bàn Tử gọi điện cho Tiểu Hoa, giả giọng thành người khác, hung tợn nói: "Có phải ông chủ Giải không? Bạn mày đang trong tay tụi tao."

Tôi phụ hoạ kêu mấy tiếng: "Tiểu Hoa cứu tôi."

Giải Vũ Thần: "?"

Bàn Tử nói tiếp: "Muốn cứu bạn mày thì mang tiền chuộc tới chỗ tụi tao, không thì..."

Giải Vũ Thần đột nhiên hỏi: "Bán cậu ta thì được bao nhiêu tiền?"

Ba chúng tôi rơi vào trầm mặc.

Giải Vũ Thần nói tiếp: "Các người bán cậu ta đi, chia 7-3, cậu ta vẫn còn thiếu nợ tôi, phía cảnh sát tôi sẽ lo."

Bàn Tử cúp máy, ba chúng tôi càng trở nên trầm mặc.

03.

Dạo này Hỉ Lai Miên làm ăn ngày càng phát đạt khiến cho Ngô Tà rất hào hứng làm việc. Một hôm Bàn Tử lỡ nấu ăn quá mặn, hắn không nỡ chê bai nên lẳng lặng bỏ chén cơm xuống nói mình no rồi, sau đó tiếp tục đi làm việc.

Dáng vẻ này vào mắt Bàn Tử thì lại thành một kẻ chỉ lo liều mạng kiếm tiền, không còn quan tâm tới sức khoẻ. Bàn Tử không đành lòng nhìn hắn vất vả kiếm tiền, vì thế có một ngày thừa dịp hắn không chú ý mà dẫn Tiểu Ca tới gặp Tiểu Hoa.

Bàn Tử: "Tiểu Hoa, dạo này Ngô Tà nợ nần chồng chất, sắp bị chủ nợ dọn luôn nhà rồi, cậu ta làm việc rất vất vả, cả cơm cũng không buồn ăn."

Tiểu Hoa trong lòng sáng tỏ: "Đã biết."

Bàn Tử: "?"

Tiểu Hoa: "Tôi sẽ tới dọn trước bọn họ, yên tâm."

Bàn Tử cười xuề xoà hối lỗi: "Cậu cũng biết tôi không phải ý này, dù sao cũng là bạn thơ ấu, cậu giúp cậu ta chút đỉnh đi."

Tiểu Hoa dường như đã dự liệu từ trước, đáp gọn: "Tôi không có tiền mặt."

Mắt Bàn Tử sáng lên, mừng quính: "Không sao, tôi có chuẩn bị rồi."

Nói xong anh ta quay đầu hô: "Tiểu Ca, lên!"

Tiểu Ca bước lên, trước ngực treo một cái bảng dán mã QR thật to.

Tiểu Hoa: "..."

Hôm đó Ngô Tà nhìn thông báo tài khoản của mình nhận thêm một khoản tiền lớn, trong lòng khó hiểu. Sau đó lại thấy Bàn Tử không ngừng vỗ vai Tiểu Ca tấm tắc khen ngợi: "Tiểu Ca thật là một đứa nhỏ dễ dạy."

04.

Thiết Tam Giác đang đi câu cá trong núi, đột nhiên cả ba đồng loạt muốn đi wc, vì thế giữa rừng núi hoang vu, bọn họ làm một chuyện rất hợp luân thường đạo lý đó là ghé vào bụi cây ven đường.

Ngô Tà: "Mẹ nó, Bàn Tử anh lựa chỗ kiểu gì vậy? Ở đây toàn kiến vàng!"

Bàn Tử ngớ người ra, sau đó đột nhiên hoảng hốt tột độ, xoay người vội vàng đẩy Tiểu Ca tránh xa bụi cây, cẩn thận giúp hắn kéo chặt khoá quần lại, động tác vô cùng nâng niu.

Ngô Tà: "?"

Bàn Tử: "Chúng ta phải bảo vệ cổ vật."

05.

Sau khi ra khỏi cửa Thanh Đồng, Ngô Tà sợ Trương Khởi Linh quên mất mọi thứ cho nên muốn dùng thức ăn của người thường để đánh thức ý thức trước đây của y. Hắn đưa cho y một quả táo, Trương Khởi Linh nhìn quả táo trong tay không nói lời nào, Ngô Tà cả kinh trong lòng, chắc không phải cả táo cũng quên mất rồi chứ, vì thế hắn do dự mà mở miệng, nói với Trương Khởi Linh đang trầm mặc: "Đây là trái táo, ăn rất ngon."

Bàn Tử vuốt cằm quan sát cảnh này.

Về đến nhà, nhân lúc Ngô Tà đi làm việc, Bàn Tử lén lút lấy trong tủ lạnh ra một rổ chanh đưa cho Trương Khởi Linh, nghiêm túc nói với y: "Đây cũng là táo, táo tây, ăn rất ngon."

Trương Khởi Linh: "..."

06.

Nhân gian lúc đó lưu truyền một câu nói: "Nếu thế gian có tồn tại một vị thần, thì đó chính là Trương Khởi Linh."

Người Trương gia kể lại, năm nào đó, tộc trưởng Trương gia rời tộc đi săn, hắn cưỡi ngựa trắng phi nước đại, đạp sương trắng mà đến.

Có con nai nhỏ ăn cỏ tận chân trời ngẩng đầu nhìn, thầm nghĩ, xa như thế hắn nào bắn được.

Thế nhưng, tên của hắn vẫn phá sương mà đến, xé gió mà bay, nháy mắt bắn con nai nhỏ chết tươi.

Trương Khởi Linh hạ cung, đáy mắt lạnh nhạt.

Hắn bắn được, chỉ đơn giản vì hắn là Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh chính là Trương Khởi Linh, là tộc trưởng Trương gia, là Thần.

07.

Có khách hàng góp ý nói bầu không khí ở Hỉ Lai Miên nhàm chán quá. Bàn Tử cẩn thận ngồi suy ngẫm lời này ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra cách khiến Hỉ Lai Miên trở nên náo nhiệt.

Một ngày nọ Ngô Tà nghe thấy tiếng hét thất thanh của Vương Minh, quăng chảo chạy ra ngoài.

Trương Hải Khách kéo theo một đám người Trương gia sau lưng, hùng hổ gào to: "Mẹ nó, Bàn Tử, Ngô Tà, ai cho các người bắt nạt tộc trưởng nhà chúng tôi!"

Trương Khởi Linh mặc một bộ đồ gấu trúc đứng trên sân khấu nhàn nhạt nhìn qua, sau đó tiếp tục cúi đầu thu tiền.

Giải Vũ Thần cùng Hắc Hạt Tử nhìn thoáng qua băng rôn "Tiết mục đặc biệt: Gấu trúc thu tiền", bình tĩnh gắp miếng thịt bỏ vào miệng.

Tối đó Bàn Tử mơ thấy Trương Khởi Linh mặc đồ gấu trúc cầm Hắc Kim Cổ Đao đứng đầu giường nhìn mình, sau lưng là cả đoàn quân Trương gia, hỏi như cái máy: "Náo nhiệt chưa? Náo nhiệt chưa? Náo nhiệt chưa?"

08.

Đây là thời đại của 1000 năm sau.

Trương Khởi Linh băng qua Trường Bạch sừng sững, đi qua biển cát của sa mạc Badain Jaran, đi qua tuyết trắng của Mặc Thoát, đi qua Sơn Đông, Thiểm Tây, Thanh Hải, Quảng Tây, Bắc Kinh, Tứ Xuyên rồi lại tới Phúc Kiến.

Hắn đi qua nhiều nơi như vậy, mỗi nơi đều đi qua hơn 500 lần mới có thể trải qua được 1000 năm.

Trương gia ban cho hắn thể chất trường sinh hoàn mỹ.

Đó không phải món quà, đó là lời nguyền.

Nguyền rủa hắn đời đời cô độc, đời đời tứ cố vô thân.

Giờ đây, đồng bạn bên cạnh hắn đều không còn.

Thế giới này chỉ còn lại hắn.

Năm đó có hai người bước vào thế giới của hắn.

Hiện tại bọn họ đều không còn, vậy thế giới này liền chỉ còn lại hắn, một người sống như đã chết.

Tác giả: 八一七稻米节相关墙

Vào ngày sinh nhật Tiểu Hoa, Hắc Hạt Tử tặng cho hắn một cây tùng bách, đào một cái hố trồng nó ngay trước cửa, cầu chúc cho hắn muôn đời xanh tươi. Nhưng hố đào xong chưa lấp, Bàn Tử đến chúc mừng sinh nhật vấp phải khiến một rổ trứng đập xuống đất, Bàn Tử đứng dậy vỗ vỗ đất nói không sao đâu, sau đó xoay người lấy nhân sâm Tiểu Ca mới đào ra hồi tháng tám ở núi Trường Bạch tặng cho Tiểu Hoa. Ngô Tà hai tay trống trơn đứng ở cuối, phát biểu lời chúc: "Năm nay tôi tặng cậu một bầu trời an ổn thanh tịnh."

Giải Vũ Thần: Có phải các người cảm thấy mình rất hài hước đúng không?

Tác giả: 袭击

Thiết Tam Giác ngồi tàu điện ngầm, khi chỉ còn một ghế trống, ba người đều lựa chọn đứng. Sa Tam Giác ngồi tàu điện ngầm, khi chỉ còn một ghế trống, Lê Thốc nhanh tay lẹ mắt cướp được chỗ, Dương Hảo Tô Vạn mỗi người ngồi lên một chân của Lê Thốc.

Tác giả: 十八春(扩列版)

Kinh Tam Giác ngồi tàu điện ngầm, Giải Vũ Thần nhường Hoắc Tú Tú ngồi, Hoắc Tú Tú nhường Giải Vũ Thần ngồi, Hắc Hạt Tử nhìn bọn họ lôi kéo nửa ngày, giơ tay đẩy bọn họ ra, nói vẫn là nhường cho người già ngồi.

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net