Đoản 60: Kỷ niệm 20 năm cốt truyện chính khởi động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Đăng Cổ Phật, Liên Đài Bạch Cốt Ngoạ

Quốc gia: Trung Quốc

Ngô Tà lật giở bút ký mà ông nội để lại, đầu óc rơi vào trạng thái trống rỗng. Trong lúc hoảng hốt hắn nghe được câu “Chỗ cậu có nhận bản dập không?” Chợt ngẩng đầu lên thì chẳng có gì cả.

Trên bàn còn để một chiếc điện thoại kiểu cũ, là gần đây sau khi dọn dẹp nhà cửa mới phát hiện ra. Điện thoại không thể mở được nữa. Nhưng Ngô Tà biết rằng trong máy vẫn còn tin nhắn của chú Ba gửi cho hắn.

“Chín giờ kê nhãn hoàng sa.”

“Có Long Tích Bối, đến mau.”

Bởi vì tới chậm, bị chú Ba mắng cho một trận. Ngày đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp mặt Tiểu Ca.

Thời trẻ hừng hực bị chú Ba lừa dối mấy câu đẩy vào mọi chuyện, từ đó bắt đầu một đoạn đời kinh tâm động phách. Bấy giờ xảy ra rất nhiều biến cố, cũng có rất nhiều nguy hiểm nhưng cố tình hắn không bao giờ nghĩ tới chuyện rời đi.

“Thiên Chân, đừng trốn trong nhà lười biếng nữa, mau đi ra giúp đỡ.” Giọng nói của Bàn Tử đánh gãy suy nghĩ của Ngô Tà.

“A, tới liền.” Cất bút ký với điện thoại di động xong, ra khỏi phòng mới phát hiện hôm nay khách tới Hỉ Lai Miên đông hơn bình thường rất nhiều.

Phần lớn đều là người trẻ tuổi, đang lúc Ngô Tà buồn bực thì lập tức bị vây quanh, sau khi nhìn xung quanh thì phát hiện Tiểu Ca sớm đã bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, ngay cả Bàn Tử cũng không tránh được, một đám cô gái nhỏ vây quanh cửa bếp, lại chụp ảnh lại quay video. Ngô Tà ngẩn ra, cảnh tượng này tựa hồ rất quen thuộc, giống như năm đó...

Ngày được khoanh tròn trên lịch trong nhà: Ngày 1 tháng 2, không phải là ngày hoàng đạo gì, chỉ là một ngày bình thường lại không tầm thường. Ghi chú “Hai mươi năm” bên cạnh.

“Tôi là một người rồi sẽ có một ngày phải từ giã trong sinh mệnh của Muộn Du Bình, là một người làm lỡ việc phát tài và kết hôn của Bàn Tử, tôi khiến Tiểu Hoa khuynh gia bại sản, khiến Tú Tú thân nhất cũng rời đi, khiến cha mẹ tôi suốt ngày sống trong sợ hãi rằng tôi sẽ đi lên con đường của chú Ba, tôi mãi không xứng với hai chữ Vô Tà ông nội tôi cho tôi, Nhưng trong nửa đời trước ngu ngốc của mình, tôi đã sống vô cùng đặc sắc, tôi nhìn thấy vô số kỳ cảnh thế gian, tôi có những người bạn thần kỳ nhất, đặc biệt nhất trên thế giới, chúng tôi hát vang bên vách đá, tụng kinh trên núi tuyết, uống rượu trên sa mạc, ngắm trăng trên biển lớn.”

Đào lý xuân phong một chén rượu, đêm mưa giang hồ đèn mười năm.
Chúng tôi chỉ là, đã lâu không gặp.
Chúng tôi chỉ là, lại lần nữa gặp nhau.

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net