Đoản 1: Chàng trai mùa hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng gay gắt của mùa hạ khiến đầu tôi choáng váng. Tôi ngước mặt lên nhìn bầu trời, thở dài lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.
- Nắng như thế này, chỗ trái cây này làm sao bán hết?

Mẹ tôi ngồi bên cạnh nghe tôi nói thế, cau mày không hài lòng :
- Con nhỏ này, mày nói thế chẳng khác nào trù ẻo hàng tao ế?

- Mẹ à, chúng ta đã ngồi đây cả buổi rồi, chẳng có ai tới mua cả.
Tôi lấy ly nước trên bàn, uống ừng ực một hơi rồi đáp. Mẹ tôi vẫn vẻ mặt khó chịu đó, tay phe phẩy cái quạt, mắng nhẹ:

- Làm cái gì cũng phải kiên nhẫn.

Tôi nghe mẹ nhắc đến hai chữ kiên nhẫn, vội bĩu môi. Không kiên nhẫn thì tôi chẳng ngồi ở đây đâu, đã về nhà từ sớm rồi. Ai lại muốn ngồi dưới cái nắng cháy da cháy thịt này. Trời mùa hạ vừa nắng vừa oi, ngột ngạt chết đi được.

Đang bị cái nóng làm cho bực mình thì tiếng mẹ tôi vang lên :
- Tao sang nhà dì hai một lát, mày ở đây canh hàng nghe chưa. Dám trốn về thì coi chừng tao.

Mẹ tôi liếc tôi cảnh cáo, rồi vội vàng cầm nón lá bỏ đi.

Hừ, ai thèm trốn về chứ? Tôi chẳng có cái gan đó.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ, tôi bị cái nắng làm cho lim dim mắt, mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ. Tôi cứ như thế cho đến khi nghe tiếng gọi của ai đó.

- Cô bé, bán hàng.

Bản thân lúc này vẫn chưa thực sự tỉnh ngủ, như muốn gọi tôi dậy, chất giọng kia tăng lên một chút âm lượng :

- Cô bé!

Lần này, âm lượng kia làm tôi giật mình. Tôi ngơ ngác nhìn lên, đầu rối xù như tổ quạ. Hai mắt từ từ thích ứng với ánh sáng, hình ảnh người con trai trước mặt hiện lên khiến tôi có chút định thần lại.

Anh ấy mặt trên người chiếc áo phông trắng, quần bò màu đen rách gối. Mái tóc nhuộm màu xám khói có chút ngông cuồng. Làn da màu đồng đầy mồ hôi trở nên bóng bẩy dưới ánh nắng gay gắt của mùa hạ. Gương mặt cũng rất ưa nhìn, cái băng gạc bên má phải khiến anh trở nên đặc biệt. Nghĩ đến tôi đã nhìn anh quá lâu, tôi hắng giọng hỏi:
- Anh mua gì?

Người con trai nhìn tôi, không trả lời câu hỏi của tôi mà phì cười. Nụ cười của anh ta toả sáng dưới ánh nắng oi bức.

Ôi mẹ ơi, cái răng khểnh kia làm tôi choáng váng.

Tôi ngây ngốc một hồi thì một cái khăn tay chìa ra trước mặt tôi.

- Miệng của em... à... nước dãi kìa...

Đang ngạc nhiên trước hành động của anh ta thì câu nói kia như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Mất mặt, quá mất mặt.

Tôi vội nhận lấy cái khăn, xoay mặt lại chùi chùi vài phát. Có trời mới biết, tôi ngượng đến mức nào. Ai đời ở trước mặt trai đẹp mà chẳng có tí duyên nào.

Sau khi đã chắc chắn bản thân sạch sẽ, tôi xoay người lại nhìn anh cười giả lả, lặp lại câu hỏi ban nãy :
- Anh muốn mua gì ?

- Ừ, lấy anh nửa cân táo.
Anh cười cười chỉ tay vào đống táo bên cạnh.

Tôi không nói gì, cúi người lựa táo cho anh. Tuy là không nhìn lên nhưng tôi cứ có cảm giác anh đang nhìn tôi. Không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không nữa. Nhưng ngẫm nghĩ lại, tôi cũng dễ thương mà. Mặc dù có hơi bê bối. A, không nghĩ nữa, tôi lại tự luyến rồi.

Tôi lấy táo xong thì cân cho anh.

Anh nhìn tôi cười cười rồi đưa tiền. Lại là cái kiểu cười đấy, nó làm tôi mặt đỏ tía tai, tay cầm tiền mà cứ ngơ cái mặt ra.

Anh ấy sau khi đưa tiền cho tôi thì cũng rời đi. Nhìn bóng lưng anh dưới cái nắng chói chang, tôi cảm thấy có chút gì đó cô độc.

Aizzz, và đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh - chàng trai có nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương.

Sau lần đó, tôi lại tình cờ gặp anh. Nhưng lần này, gặp nhau trong một hoàn cảnh vô cùng khó xử.

Anh ấy đánh nhau, chiếc áo phông trắng thấm đầy vết máu. Cả người gục bên con hẻm nhỏ. Trời tối, bóng đêm dường như sắp nuốt chửng anh. Tôi nhờ vào ánh đèn đường mờ nhạt, từ từ tiến đến gần. Tim đập thình thịch sợ hãi.

Tôi nhìn gương mặt bê bết máu, dìu anh dựa vào bức tường gần đó. Hơi thở anh hỗn loạn, mái tóc xám khói ngày nào đó hiện tại rối tung, mồ hôi tiết ra khiến nó ẩm ướt.

Anh hé mắt nhìn tôi, đôi mắt trong đêm tối sáng như ánh sao. Như nhận ra tôi là cô gái bán táo hôm nọ, anh khẽ cười. Gương mặt đầy máu với nụ cười kia khiến tôi trở nên ngây ngốc. Tôi không biết, cảm giác của chính mình là gì. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười đó, một cỗ chua xót dâng lên trong lòng tôi. Chàng trai này, rốt cuộc anh đã phải trải qua những gì? Đóa hoa đào bị vùi dập trong tuyết, kiêu hãnh phô bày ra vẻ đẹp kinh diễm của chính mình. Nụ cười kia... cũng giống như thế.

Tôi nhìn anh, lục lọi trong chiếc ba lô tìm ra chiếc khăn tay hôm nọ, bàn tay luống cuống lau đi vết máu trên gương mặt thanh tú của anh. Khi tay chạm đến chiếc băng gạc, tôi có chút tò mò muốn biết vết thương trong đó như thế nào. Chiếc băng gạc ấy có từ hôm đầu tiên tôi gặp anh, đến nay chắc vết thương cũng đã lành lại rồi. Sao anh vẫn còn để nó trên mặt? Đấy là điều mà tôi thắc mắc. Nhưng tôi chưa kịp hỏi thì anh đã nắm lấy tay tôi ngăn lại:
- Đừng... chạm vào.

Bàn tay tôi bị anh nắm chặt, giọng nói thều thào khiến tôi cảm nhận được anh không muốn tôi nhìn thấy vết thương kia.

Tôi không đáp, giương mắt nhìn anh. Một thoáng, hai ánh mắt chạm nhau. Tôi vốn muốn hỏi sao anh lại đánh nhau, nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, tôi cơ hồ nhận thấy được một tia thống khổ.

Nói gì, hiện tại tôi cũng không biết phải nói gì. Người con trai này, có quá nhiều thứ bí ẩn khiến tôi tò mò. Nhưng dáng vẻ của anh khiến tôi không tài nào mở miệng được.

Như nhận thấy anh đã giữ tay tôi quá lâu, anh vội buông ra, nhẹ cười mấp máy môi:
- Cảm ơn em.

Anh một tay chống xuống đất, cố đẩy người đứng lên. Trước sự ngỡ ngàng của tôi, anh đi được vài bước rồi lại ngã khuỵu xuống. Tôi nhanh chóng chạy lại đỡ anh, nhíu mày nói:
- Anh cần xử lý vết thương. Mau theo em đến trạm xá.

Lắc đầu.

Cái tôi nhận lại chính là cái lắc đầu của anh. Mái tóc màu xám khói rũ xuống, che đi một nửa gương mặt khiến tôi không đoán được anh đang nghĩ gì.

Tôi có chút sốt sắng, bản thân không biết làm gì cho phải. Cuối cùng, tôi đành để anh ngồi xuống, lưng dựa vào bức tường có chút ẩm mốc.

Anh trước sự nâng đỡ của tôi, chỉ im lặng, trong đầu dường như suy nghĩ cái gì đó.

Tôi biết anh sẽ không muốn đến trạm xá, giờ này cũng không còn sớm. Tôi nhìn anh gục đầu ở một bên, nhẹ giọng nói:
- Anh đợi em một lát.

Không kịp để anh trả lời, tôi đã vội chạy đi. Đúng. Tôi chạy đi mua thuốc sát trùng và dụng cụ băng bó vết thương.

Một thoáng ấy, tôi cảm nhận được ánh mắt anh dõi theo tôi.

Chàng trai gục đầu bên bức tường, khẽ cười nhẹ. Nụ cười được ánh trăng soi sáng trở nên thật mê người. Anh cố đứng dậy, tập tễnh đi ngược lại với hướng của cô gái.

Đến khi tôi quay trở lại đã không nhìn thấy anh. Trong lòng tôi khi đó ngổn ngang cảm xúc, có chút tức giận cũng có chút đau lòng. Anh ấy... vì sao không đợi tôi trở lại...

Lần thứ hai gặp nhau trôi qua như thế. Tôi cứ nghĩ mình sẽ gặp lại anh sớm thôi, nhưng tận đến hai tháng sau... anh mới xuất hiện.

Mùa hè trôi qua, mùa thu lại đến.

Lần thứ ba gặp anh là một ngày mưa. Cơn mưa mùa thu có chút se se lạnh. Tôi do vội vàng đi học mà quên mang theo ô, cứ lóng nga lóng ngóng trước cổng trường.

Tôi ngơ ngác nhìn mưa, cơn mưa không quá lớn. Mưa rơi lốp bốp từng hạt khiến cát trên nền đất lay động. Nhìn dòng người tấp nập đi qua, bóng dáng anh khiến tôi đặt tầm mắt chú ý.

Vẫn là chiếc áo phông trắng, vẫn là mái đầu xám khói, vẫn là cái băng gạc thân quen và... vẫn là nụ cười như hoa hướng dương ấy. Anh đứng dưới mưa, tay cầm chiếc ô màu đen nổi bật, nhìn tôi cười cười.

Tôi bị anh làm cho ngạc nhiên đến chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì anh đột nhiên tiến tới, giọng nói trầm trầm cất lên :
- Cùng về đi. Mưa này... có lẽ rất lâu tạnh.

Tôi tiêu hoá những lời anh nói sau đó ngây ngốc gật gật đầu. Trong lòng dường như có chút vui vẻ.

Tôi đi bên cạnh anh, anh cao hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ đứng tới ngực anh mà thôi. Anh vẫn như thế, không nói gì với tôi, cũng không nhắc gì đến chuyện hôm trước.

Đi dưới mưa có phải là quá lãng mạn hay không? Thực tế là không đâu, tôi bị lạnh đến mức hắt xì vài cái.

Anh xoay mặt sang nhìn tôi, khẽ cười dịu dàng:
- Lạnh sao?

- À... một chút...
Tôi cúi mặt lí nhí.

Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, tôi cảm nhận được một thứ gì đó đang bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của tôi.

Tim đập loạn xạ, tôi hé mắt nhìn xuống. Không thể tin được... Anh ấy... anh ấy đang nắm tay tôi.

Cha mẹ ơi, tôi đã ế mười tám năm rồi. Cảm giác được người khác nắm tay, có chút gì đó hồi hộp.

Bàn tay của anh ấy rất to, lại rất ấm áp. Một thứ ấm nóng len lỏi vào tim khiến tôi không tài nào kiểm soát được nhịp đập của chính mình. Đúng rồi. Tôi là một thiếu nữ, bị con trai nắm tay như vậy đương nhiên sẽ rất ngại. Điều đó đã thể hiện rõ trên gương mặt tôi rồi. Nó đỏ còn hơn quả cà chua.

Tôi len lén ngước mắt nhìn anh, góc nghiêng kia thật sự là quá mức tiêu soái. Nhưng nhìn tới cái băng gạc, một nỗi tò mò lại dâng lên trong lòng tôi. Không nhịn nỗi, tôi mở miệng hỏi :
- Cái băng gạc kia... vết thương của anh...

- Đừng hỏi. Anh không muốn doạ em, cô bé.
Chưa để tôi hỏi hết câu, anh đã ngắt lời. Cái nụ cười kia một lần nữa khiến tôi lâm vào trạng thái ngơ ngác.

Haizz, tôi thật sự sợ cái tính mê trai của mình rồi.

Cứ bước đi như thế cho đến khi tới cổng nhà tôi. Tôi lúc này vẫn không biết là đã đến nhà.

Bàn tay tôi được anh nắm chặt bỗng chốc bị buông lỏng. Anh nhẹ giọng gọi tôi:
- Đến nhà rồi.

- Ơ... a... vậy à...
Tôi lắp bắp, nghĩ đến mình vẫn chưa biết tên anh nên vội hỏi:
- Anh tên là gì?

Anh ấy lại nhìn tôi cười, nụ cười phảng phất sự dịu dàng:
- Tuấn Khải là tên anh.

- À, em tên là Oải Hương. Cảm ơn anh vì hôm nay đã đưa em về nhà.
Tôi nghe thấy câu trả lời của anh thì vui sướng cúi người cảm ơn rồi vọt lẹ vào nhà.

Tuấn Khải nhìn tôi đã khuất hẳn sau cánh cửa, anh ấy chỉ nhẹ cười, một tay đút vào túi quần bước đi. Bóng dáng cao cao ở dưới mưa, phảng phất mùi vị của sự cô đơn.

Người ta thường nói, gặp nhau chính là định mệnh. Có lẽ, anh ấy thật sự là chân mệnh thiên tử của tôi.

Từ ngày mưa đó, Tuấn Khải thường xuyên xuất hiện. Anh ấy vẫn như vậy, vẫn rất kiệm lời, nhưng hành động của anh khiến tôi cảm thấy rất ấm áp. Tôi có một cảm giác an tâm khi ở bên cạnh anh, một cảm giác mà trước nay chưa từng xuất hiện. Anh ấy như một cơn gió thổi bay tất cả, làm đáy lòng tôi trở thành một mớ hỗn độn. Tôi không biết, và cũng không hề biết mình thích anh từ bao giờ. Tôi chỉ biết, anh là người mà tôi không thể thiếu trong cuộc sống này.

Tôi không dám nói mình thích anh. Bởi vì tôi không có đủ dũng khí. Tôi cũng không biết là anh có thích tôi hay không, nhưng... hành động ân cần của anh khiến tôi mang trong mình một loại ảo tưởng.

Mọi chuyện cứ trôi qua như thế đến một ngày... trận đánh nhau đẫm máu kia lặp lại.

Cũng tại con hẻm đó, tôi nhìn thấy anh. Nhưng lần này, là anh dùng gậy đánh người. Đôi mắt anh hằn lên tia giận dữ. Cánh môi mỏng mấp máy cái gì đó nhưng lại không nói thành lời.

Tôi bị hình ảnh kia đả kích, cả người hoá đá không thốt lên được lời nào. Đến khi ánh mắt anh lướt qua người tôi, một nỗi sợ hãi khiến tôi lùi người lại.

Tuấn Khải buông gậy xuống, anh ngồi thụp xuống nền đất, hai bàn tay ôm đầu khổ sở.

Tôi đè nén sự sợ hãi, chầm chầm tiến đến chỗ anh, run run nói :
- Khải, đã xảy ra chuyện gì?

Tuấn Khải không đáp lời tôi. Anh như người mất khống chế, ôm đầu tỏ vẻ rất đau đớn. Tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy người nằm trên nền đất đầy máu.

Tôi lấy tay che miệng kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại gọi cho bệnh viện thì giọng nói anh khàn khàn cất lên :

- Nó... đáng chết...

Chỉ ba chữ, anh chỉ nói với tôi ba chữ. Ba chữ này khiến tôi trợn mắt kinh ngạc. Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi tại sao anh lại nói như thế. Nhưng hiện tại, tôi không có thời gian suy nghĩ, đáng chết hay không, không phải là vấn đề để nói ngay bây giờ. Nếu tên kia thật sự chết, Tuấn Khải chắc chắn không thoát khỏi liên can.

- Alo, tôi cần một xe cứu thương đến hẻm XXX, có người đang bị thương ạ. Vâng, cảm ơn cô.

Tôi sau khi gọi điện thoại, lia mắt nhìn Tuấn Khải. Anh không nói gì, ánh mắt trở nên mơ hồ. Tôi phát hiện ra, nụ cười của anh đã thay đổi. Nụ cười như hoa hướng dương kia đã bị thay thế, phảng phất một sự khổ sở khó diễn tả. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, đau lòng nói :
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Oải Hương... chuyện của anh... em đừng xen vào.
Tuấn Khải không nhìn tôi, chỉ vô thức đáp lại. Giọng nói có chút bi thương.

Tôi im lặng một lúc, ánh mắt nhìn anh bỗng dưng ươn ướt. Đúng đấy. Tôi đang khóc. Khóc vì người con trai trước mặt. Rõ ràng, rõ ràng chuyện kia khiến anh rất đau khổ. Nhưng anh lại chẳng thể nói với tôi, anh muốn tự mình chịu đựng, tự dằn vặt bản thân trong đau khổ. Tôi biết, có những chuyện sẽ rất khó nói. Nhưng nói ra rồi, không phải sẽ nhẹ nhõm hơn sao. Tôi tin tưởng anh, và tôi cũng muốn anh tin tưởng tôi. Tôi không muốn anh xem tôi là người ngoài, không muốn anh xem tôi là một con người xa lạ lướt qua cuộc đời anh.

- Khải.

Tôi gọi anh, giây phút ấy, Tuấn Khải chuyển tầm mắt về phía tôi. Anh lại cười, một nụ cười thê lương.

- Oải Hương, anh là người xấu. Thế giới của em và anh, vốn dĩ không giống nhau. Em như một đóa hoa sen không vướng chút bụi trần. Còn bản thân anh... đã tự mình nhuốm màu đen của cặn bã. Anh không muốn em thấy những thứ mà anh làm, cũng không muốn em nhìn thấy mặt tối tăm của xã hội này. Về sau, đừng đến tìm anh, tránh xa anh một chút.

Tuấn Khải nói xong, đứng lên trước sự ngỡ ngàng của tôi. Anh bước đi, lặng lẽ mà cô độc.

Tôi không biết rõ chính cảm xúc của mình là gì, cứ ngồi dưới đất mà rơi nước mắt. Một cỗ đau nhói dâng lên khiến tôi khó thở. Tình yêu đầu đời của tôi còn chưa chớm nở, chẳng lẽ lại kết thúc như thế sao?

Tuấn Khải, em biết anh không phải người xấu. Những điều anh làm, nó không nói lên được gì cả. Không ai lại lấy một sự việc mà đánh giá một con người. Em biết, cuộc sống này có nhiều mặt tối tăm như thế nào. Chính anh cũng bị cuộc sống này chèn ép. Nhưng mà, em tin anh. Sự lương thiện của anh vốn là thứ không bị cuộc sống này vấy bẩn. Cái cách anh ân cần chăm sóc cho người khác, cái cách anh ra sức giúp đỡ mọi người, anh nâng niu chăm sóc một đứa bé, lo lắng cho con thú hoang bị bỏ rơi... những điều đó em đều nhìn thấy. Em nhìn thấy được trong ánh mắt anh là sự yêu thương, em nhìn thấy được tấm chân tình ở trong đó. Đến em còn nhìn ra được thì tại sao bản thân anh lại không nhìn ra mặt tốt của mình?

Tuấn Khải, em không biết, anh có đọc được những dòng thư này của em hay không? Nhưng em muốn nói, em thật sự rất thích anh. Thích một con người có tấm lòng thiện lương, thích một con người có nụ cười ấm áp, thích con người mỗi buổi chiều thường đèo em trên chiếc xe đạp cũ, thích con người lo lắng cho em từng chút một, thích con người luôn ở bên cạnh lắng nghe em, thích một con người hay chọc em cười... Em thích anh, thật sự thích anh chết đi được. Nếu có thể được chính miệng nói ra, em muốn đứng trước mặt anh mà tỏ tình. Nhưng mà... điều đó có lẽ không được rồi. Anh đã biến mất, biến mất mà không nói với em một lời nào. Khoảng thời gian không có anh, em cảm thấy cuộc sống này rất khổ sở. Thói quen chính là thứ rất đáng sợ. Em không thể thay đổi thói quen có anh ở bên cạnh. Thế nhưng, em đã vượt qua được rồi, vượt qua khoảng thời gian dài đằng đẵng kia để trưởng thành. Em muốn nói cho anh biết một tin vui. Khải! Em đậu đại học rồi. Hai ngày nữa, em sẽ lên thành phố. Nếu anh đọc được bức thư này, có thể ra bến xe tiễn em không?
Em sẽ chờ anh... Khải!

Đọc xong dòng thư kia, Tuấn Khải có chút trầm mặt. Anh không phải muốn rời đi, mà là anh sợ...

Tuấn Khải... mày là đứa con hoang, là đứa bị người nhà bỏ rơi. Mày không có quyền lựa chọn cho mày một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng mày đã làm gì... bàn tay mày đã nhuốm đầy máu trong những trận đánh... Vết sẹo này, vết sẹo ghê rợn được giấu dưới cái băng gạc đã khẳng định cuộc đời mày không thể vãn hồi...
Mày thích cô ấy - cô gái có tấm lòng thiện lương kia. Nhưng... Liệu mày có đem đến cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp. Không đâu. Một kẻ như mày thì lo cho người ta được cái gì. Mày không có tiền, không có học thức, mày chỉ là một đứa du côn đầu đường xó chợ. Cuộc sống xoay quanh những lần đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Ngoài ra, mày có làm được cái gì nên hồn đâu.

Thế giới của mày tách biệt với thế giới của người ta, con người mày đã bị cuộc sống nhấn chìm xuống hố đen rồi, dù mày có tẩy rửa thì nó cũng không thể trở nên sạch sẽ như lúc ban đầu.

Oải Hương... anh phải làm sao mới tốt được... phải làm sao...

Hai ngày kia cuối cùng cũng trôi qua. Hôm nay là ngày tôi rời đi. Tôi đứng ở ga xe lửa, mỉm cười trước sự tiễn đưa của mọi người. Nhưng người mà tôi mong chờ... vẫn chưa xuất hiện...

Một chút thất vọng len lỏi trong đáy mắt tôi. Khải, anh thật sự sẽ mặc kệ để em rời đi hay sao?

Tôi cụp mắt xuống, chân bước lên ga tàu. Thật rồi. Đây đúng là sự thật rồi. Anh ấy thật sự không tới. Anh ấy thật sự không cần mày.

Đau. Trái tim tôi nhói lên từng đợt. Gương mặt vì nước mắt làm nhoè đi. Tôi ngồi lên ghế tàu, lặng lẽ khóc. Chỉ hôm nay thôi, mọi thứ sẽ trở thành kí ức. Mảnh đất này, con người này, sẽ là kí ức đẹp đẽ mà tôi nhớ mãi...

Đang đau lòng đến chết đi sống lại thì một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình.

- Em khóc cái gì?

Khải? Sao anh ấy lại ngồi ở đây, lại còn ngồi cạnh tôi. Có phải tôi đang mơ không?

- Đừng khóc. Anh xin lỗi. Là anh ngu ngốc, là anh đã bỏ lỡ khoảng thời gian được ở cạnh em.
Tuấn Khải cười dịu dàng, lấy tay xoa tóc tôi.

Không phải mơ rồi. Đây thật sự là không phải mơ. Anh ấy đang ở đây, anh ấy còn xoa đầu tôi nữa.

- Hức....

Tôi chỉ biết oà khóc nhào vào lòng ngực anh. Có trời mới biết tôi vui đến cỡ nào.

Tuấn Khải vẫn như thế, anh dịu dàng dỗ tôi, chất giọng trầm trầm cất lên :
- Oải Hương, anh thích em. Vì vậy, anh sẽ không trốn tránh nữa. Nếu em và anh là người ở hai thế giới, anh sẽ không ngại vì em mà thay đổi thế giới của chính mình. Anh sẽ rời khỏi đây, anh sẽ cùng em lên thành phố, anh sẽ làm lại cuộc đời của chính mình. Cảm ơn em, cảm ơn em đã khiến anh tỉnh ngộ. Cuộc sống này dù có tối tăm đến cỡ nào thì anh cũng không bị nó nhấn chìm. Bởi vì anh có em, em là ánh sáng dẫn lối anh thoát khỏi sự u ám kia. Oải Hương, cảm ơn em...

Tôi nghe những lời nói của anh, bản thân thật sự rất kinh ngạc. Cũng không biết bao lâu, đến khi tôi hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy vết sẹo rất to trên mặt anh. Anh đã tháo băng gạc ra.

- Khải...

Bàn tay tôi sờ lên mặt anh, đau lòng kêu anh một tiếng.

- Em có bị nó doạ sợ không?

- Không. Khải, vết sẹo này không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là chuyện anh rời đi.

Tôi nhìn anh, nhẹ giọng nói.

Một khoảng lặng để hai chúng tôi nhìn vào ánh mắt nhau. Chỉ cần một ánh mắt đã hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Đoạn đường này, dù có chông gai đến thế nào, chỉ cần hai chúng tôi ở cạnh nhau, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng vượt qua. Không phải vì nghĩ đến hiện tại mà còn nghĩ đến tương lai của chúng tôi.

Ga xe lửa năm ấy... là thứ mà tôi không bao giờ quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net