[Đồng Nhân_Hi Trừng] Huyết Tẩy Kỳ Sơn_Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Trừng, đừng ngủ nữa! Dậy nào."

Hàng mi dày khẽ xao động, cơn đau từ ngực truyền đến toàn thân khiến hắn bủn rủn tay chân.

Trong không gian đen tối giơ tay không thấy năm ngón đó hắn nghe thấy tiếng gọi của một nữ nhân. Hắn nhận ra giọng nói sắc bén đó, là mẫu thân.

Giang Trừng cố gắng chớp mắt mấy cái nhưng phía trước vẫn là khoảng đen. Hắn gần như bị bóng tối bao trùm, xung quanh là gì, ở đâu, chốn nào hắn cũng không hề biết. Một cảm giác hụt hẫng bị ruồng bỏ đang dần xâm lấn lý trí, hắn kịch liệt huơ tay về trước, mong muốn bắt lấy được thứ gì đó, nhưng trong tay vẫn là trống rỗng.

"Mẫu thân? Người ở đâu?" Giang Trừng hớt hải gào lên.

Trong đây không có lấy một câu trả lời, hắn bất an đến cảm thấy khó thở. Ngay lúc hắn mất hi vọng lại lần nữa nghe thấy tiếng nói.

"A Trừng, con lại lười biếng luyện tập sao? Sau này bảo ta làm sao giao Liên Hoa Ổ cho con?" Thanh âm cương trực chính khí vang lên sát bên tai, gần như đốc thúc gần như tức giận.

Là phụ thân hắn. Giang Trừng kinh sợ một phen, hắn lắc đầu nguầy nguậy, liên tục xua tay, gấp gáp giải bày:" Phụ thân, con không có! Con không lười biếng, con từng ngày từng ngày đều cố gắng mà."

Mọi người ở đâu? Phụ thân hắn cũng thế, mẫu thân hắn cũng thế rốt cuộc vì sao lại bỏ lại hắn?

Trong khoảng không vô định đó hắn cứ chạy mãi, tuy bước chân không có cảm giác nhưng hắn vẫn chạy, hắn muốn thoát khỏi vực sâu đen kịch này.

Khi hắn chạy thật lâu, biết mình không thể thoát khỏi đây thì hắn liền bỏ cuộc. Thu mình vào một góc, mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, đầu chôn chặt vào gối.

Xung quanh hắn đột nhiên vang lên tiếng người bàn tán xôn xao.

"Giang Trừng kìa, nhìn thấy không? Là hắn đó."

Hắn chậm rãi ngẩn đầu lên, có người nhận ra hắn ư?

"Nhìn thấy nhìn thấy, là tên công tử của Vân Mộng Giang Thị đó sao? Nhìn không ra nha, sao lại tàn tạ đến mức này nhỉ?! Khó coi quá đi mất."

Lúc này Giang Trừng có thể nhìn thấy chút ánh sáng lóe lên trong mắt. Chậm rãi một lúc ánh sáng dần soi từ trên xuống, rọi cả cơ thể hắn. Bấy giờ Giang Trừng mới cuối đầu nhìn lại mình, y phục trên người rách tươm, toàn thân chổ nào cũng đầy thương tích, quả thật tàn tạ.

Hơn nữa, giữa lồng ngực có một lỗ hỏng lớn bằng bàn tay. Nơi này từng có một viên kim đan phát linh lực dồi dào lúc này lại không có nữa.

Đáy mắt hắn trào lên nỗi thống khổ khó nhận thấy.

Giang Trừng ngước mắt tìm kiếm, xung quanh ngoài chổ hắn có ánh sáng thì toàn cảnh vẫn tối đen như cũ, hắn không biết rốt cuộc thì tiếng người phát ở đâu ra, điều này gây cho hắn một cảm giác bị người ta đem ra soi mói.

Tiếng nói vẫn không ngừng vang lên đều đặn, giống như bình phẩm một món đồ.

"Ây da! Ngươi không biết à? Hắn ta là kẻ vô dụng, một kẻ kế thừa thất bại. Liên Hoa Ổ cũng là bị hủy trong tay hắn đấy, ta còn nghe nói phụ thân hắn không thương gì mẫu thân hắn đâu, ngày xưa bị nàng ta dùng quyền lực ép cưới đấy. Giang tông chủ đời này cũng xem như xui xẻo, lấy phải thê tử như chằn tinh thì thôi, lại còn kẻ ra một kẻ vô dụng như vậy nữa. Ngay cả con trai của đày tớ mà cũng không bằng. "

"Thật vậy? Liên Hoa Ổ có kẻ kế nhiệm như hắn cũng thật bi kịch đi."

"Ây! Không, giờ đây làm gì còn Liên Hoa Ổ nữa. Diệt môn rồi!"

Giang Trừng cảm thấy máu nóng dồn lên não, hắn điên loạn quơ quàng trong không trung, cật lực hét to: "Câm miệng, đều câm miệng cho ta."

Đột nhiên trước mắt hắn một ánh sáng vàng rọi xuống, hắn liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện trong đó, trong lòng kích động một phen, hắn một hai chạy đến nhưng người phía trước càng đuổi càng cách xa. Hắn sợ hãi hét lên: "Ngụy Vô Tiện!"

Người đằng trước cười khẩy một tiếng xem thường: "Giang Trừng, ngươi quả là kém ta nhiều lắm."

Bước chân Giang Trừng khựng lại, lồng ngực thắt chặt đến nhói đau: "Cả ngươi cũng nghĩ thế?"

Tiếp tục một ánh sâng vàng phía trên rọi xuống, hắn nhìn thấy một nữ nhân, là tỷ tỷ hắn, Giang Trừng cũng chạy đến gọi lớn: "A tỷ?"

Nữ nhân liếc mắt một cái, che miệng nhếch môi: "Ta không có một đệ đệ mất mặt như ngươi."

Tròng mắt hắn căng lớn, ánh nước bên trong lóng lánh lạ thường, tơ máu xót xa nổi lên dày đặc lên, hắn run giọng: "A tỷ."

Giang Trừng khụy gối xuống đất, hắn chống hai tay cố đỡ lấy cơ thể dần mất sức của mình, bả vai run rẩy hèn yếu.

Sao ai cũng vậy? Người hắn tin tưởng đều quay lưng với hắn, huynh đệ chí thân coi thường hắn, tỷ tỷ thánh mẫu cũng không công nhận hắn.

Liên Hoa Ổ không giữ được là lỗi của hắn sao?

Phụ mẫu không thương yêu nhau cũng là lỗi của hắn sao?

Không bằng người khác là lỗi của hắn sao?

Hình như đúng là vậy. Cũng vì hắn vô dụng.

Giang Trừng hai tay ôm lấy chính mình, cổ họng hắn đau rát gào từng tiếng xé lòng, ai cũng vậy, không một ai công nhận hắn.

Khi hắn muốn từ bỏ thì một luồn lực ấm áp kề sát vào ngực, Giang Trừng bất ngờ đến im bặt, hắn từ từ ngẩn đầu lên, một bàn tay to lớn đặt giữa lồng ngực hắn, che lấp đi lỗ hổng da thịt đã bị mất đi kim đan.

Hắn nhìn từ bàn tay nhìn lên trên, lam y quen thuộc thẳng thớm, gia văn mây cuốn độc nhất vô nhị, dung mạo tuấn tú đến nghịch thiên đảo địa.

Giang Trừng theo quán tính muốn lùi lại, hắn sợ rằng đến cả y cũng coi thường hắn.

Giống như đoán được hắn sẽ có phản ứng như thế Lam Hi Thần liền nhanh hơn một bước vòng tay qua lưng hắn, ôm chặt vào lòng.

Bên tai truyền đến tiếng nói trầm ấm: "Ngươi định ngốc ở đây đến bao giờ?"

Giang Trửng ngẩn người một thoáng, "hở" một tiếng.

Lam Hi Thần hai tay siết lấy cơ thể hắn, như muốn hòa tan vào nhau, thanh âm tiếc nuối khản đặc: "Vãn Ngâm, hãy nhắc ta nhớ."

Nhớ? Nhớ cái gì?

Lam Hi Thần! Y đang nói gì?

Khoan đã! Đừng biến mất, hắn còn chưa hỏi rõ, nhắc y nhớ, nhớ chuyện gì?

Trước mắt Giang Trừng nhòe một cái liền sáng bừng lên. Lồng ngực trống rỗng liền cảm nhận được một sự lấp đầy vô biên, một nguồn sức mạnh căng tràn chảy trào trong huyết quản.

Con ngươi hắn căng ra, thở hắt một hơi rồi gập lưng ho liên tục.

"Tỉnh rồi! Ôn cô nương, Giang Trừng tỉnh rồi!"

Giang Trừng trong đầu vẫn còn choáng váng, hắn nheo mắt nhìn xung quanh, khung cảnh xa lạ dần dần chuyển từ mờ ảo sang rõ ràng. Khuôn mặt tuấn mĩ đang lo lắng của Ngụy Vô Tiện hiện ra trước mắt hắn.

Ngụy Vô Tiện nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của hắn thì không khỏi đau lòng: "Giang Trừng, tất cả qua rồi!"

Giang Trừng nhìn hắn mỉm cười nhàn nhạt.

Là mơ, hóa ra là nằm mơ.

Hắn cụp mắt nhìn lồng ngực mình rồi nhìn tới Ngụy Vô Tiện: "Kim đan của ta?"

Ngụy Vô Tiện cười lớn:  May mắn cho ngươi là y thuật Ôn cô nương cao minh. Đã ổn rồi."

Lúc này Ôn Tình đẩy cửa bước vào, nàng đặt chén thuốc xuống bàn, quét mắt xem xét, thanh âm hờ hững lạnh nhạt:" Giang công tử mạng lớn. Trời xanh ban phúc."

Hắn thở nhẹ một cái, cảm nhận linh lực trong cơ thể bành trướng lưu động khiến hắn phấn khích đến hốc mắt đỏ hoe.

"Ôn cô nương, đa tạ." Giang Trừng thật tâm cảm tạ.

Ôn Tình lắc đầu: "Đó là bổn phận của một người hành y."

"Ta muốn đến một nơi."

Ôn Tình có giấu vẻ khác lạ của mình: "Giang công tử vừa tỉnh lại cần nghĩ ngơi nhiều hơn. Hơn nữa công tử đã hôn mê gần một tháng, có nhiều chuyện ngài cần nắm bắt ngay bây giờ. Chuyện riêng để sang một bên đã. Trước mắt chính là cuộc chiến Xạ Nhật."

Giang Trừng ngưng đọng.

Xạ Nhật chi chinh?

Quả thật hắn cần phải biết thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

P/s: *Thở dài* Ta từng nói đồng nhân này ngắn hơn đồng nhân trước, nhưng cuối cùng lại gần như dài hơn mất rồi.
Lúc này Lam đại được thỉnh về Vân Thâm Bất Tri Xứ tu bổ lại kim đan rồi chương sau mới gặp mặt Trừng Trừng nhà ta.
Trừng Trừng sắp bị lơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net