[Đồng Nhân_Hi Trừng] Một Kẻ Cuồng Si_Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian còn cách cuộc phát động Xạ Nhật chi chinh còn hơn hai tháng nữa sẽ bắt đầu bùng nổ. Mà thời điểm căng thẳng này Lam Hi Thần lại quyết định vận công tách kim đan. Ôn Tình hết lời khuyên ngăn nhưng y vẫn không thay đổi ý định.

Chẳng lẽ Lam Hi Thần lại không biết đây là lúc không thích hợp. Y biết!

Lam Hi Thần muốn tách đan lúc này chính là muốn để Giang Trừng có thể hồi phục trước Xạ Nhật chi chinh diễn ra. Y muốn để hắn tận mắt chứng kiến hận thù được tẩy rữa.

Mấy ngày liền y đều nhờ Ôn Tình chỉ mình cách vận công tách đan, chỉ khi luyện tập nhuần nhuyễn mới có thể nâng cao mấy phần nắm chắc.

Hiện tại cũng đã đến lúc thi triển thuật tách đan.

Ôn Tình lo lắng nhìn bộ dạng ngồi thiền của y, xung quanh cơ thể Lam Hi Thần tỏa ra một vòng sáng bạc như ẩn như hiện, hiển nhiên tu vi đặc biệt cao mới đạt đến cảnh giới này.

Trên trán y mồ hôi tuôn ra như trút nước, mài kiếm chau lại, nhịp thở cũng gần như gấp gáp hơn bình thường. Ngay giữa lồng ngực phát ra một vòng sáng vàng kim, hình dạng nhỏ như châu ngọc, có thể lờ mờ cảm nhận rõ kim đan dao động bên trong.

Lồng ngực Lam Hi Thần nhấp nhô càng lúc càng nhanh, cổ họng khô khốc đau đớn phun ra một ngụm máu đen ngòm.

Ôn Tình nhanh tay điểm ngay huyệt vị ngay vai y, thất thanh hô: "Dừng!"

Lam Hi Thần lập tức thu công, điều tiết linh lực ngày một dâng tràn của mình.

Y mở mắt, một nỗi thất vọng trào lên: "Vẫn không được."

Ôn Tình cắn môi, nàng khó xử lắc đầu: "Trạch Vu Quân không thể đợi đến lúc kết thúc Xạ Nhật chi chinh sao? Ngay lúc này quá nguy hiểm, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy làm sao tu bổ lại kim đan bị tách làm hai."

Lời nói hiển nhiên có lý, y biết lời Ôn Tình không câu nào là sai, cũng biết mình như vậy là đang đánh cược mạng sống, thế nhưng y đợi được còn Giang Trừng không đợi được.

"Ta không sao! Chuyện tu bổ kim đan ta có cách, việc lúc này chính là phải tách đan, còn phải tách thành bảy phần ba." Lam Hi Thần trong mắt là một tia kiên định chắc chắn.

"Không được! Tách một nữa đã rất nguy hiểm, ta không thể để ngài thí mạng mình như vậy được. Ta là một thầy thuốc, ta không thể không để tâm đến sinh mệnh của ngài." Ôn Tình gần như tức giận đến run người, nàng không thể tin rằng trong thiên hạ vẫn còn có một nam nhân chẳng màng đến tính mạng và tu vi của mình như thế.

Trong thiên hạ này, thứ để người khác kính trọng và ngước nhìn chỉ có thể là tu vi. Mà lúc này Lam Hi Thần lại gần như mặc kệ, nên nói y cao thượng hay ngu ngốc đây.

Lam Hi Thần bước xuống giường, đưa lưng về phía nàng, trầm giọng nói: "Kim đan của ta có cách để tu bổ trong thời gian ngắn nhưng còn hắn thì không được, hắn tỉnh dậy sẽ rất suy yếu, không thể vận dụng được tuyệt kỹ này. Có thể triệt để cho hắn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu."

Nói xong y liền một mạch trở lại trên giường, nhập tâm luyện khí, một lần nữa muốn thi triển thuật tách đan.

Khí lưu xung quanh dao động theo từng động tác ấn thuật trên tay y, cơ thể tỏa ra ánh sáng bạc đầy tiên khí, phục y trên người nhờ khí lưu mà chậm rãi dao động. Mạt ngạch sau tóc đung đưa từng hồi.

Một lúc sau giữa lồng ngực Lam Hi Thần bắt đầu kết tinh thành hình dạng của kim đan, xung quanh được bọc bởi tầng kim quang chíu rọi, ảo diệu tột cùng.

Thanh âm trong ngực Ôn Tình càng lúc càng đập nhanh, nàng căng thẳng đến mức quên cả chớp mắt, chỉ có thể nhìn chăm chăm Lam Hi Thần ngồi trên giường.

Kim đan tách không thành công sẽ phản phệ, vừa nãy y đã thổ huyết một lần mà còn cố chấp tách thêm lần nữa, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hai tay Lam Hi Thần kết một loạt ấn chỉ, nhanh đến mức tay áo ma sát với gió tạo ra những tiếng phần phật nặng nề.

Ngay khi Ôn Tình nhìn thấy kim đan phát sáng cực điểm lập tức phấn khích hô lớn: "Là lúc này!"

Dường như nghe được tiếng của Ôn Tình, Lam Hi Thần dồn linh lực bao quanh lấy kim đan, hai tay hữu lực làm động tác kéo giãn, lập tức ánh sáng vàng trong lồng ngực bị bóp cho méo mó, kim đan bên trong bị cưỡng ép tách làm hai. Lam Hi Thần khốn khổ nghiến chặt răng, khẽ rên mấy tiếng trong cổ họng.

Trong đầu y liên tục xuất hiện những hình ảnh hỗn loạn, từ ngày bé đến lớn, từ một hài tử thành một nam nhân trưởng thành, từ trong vòng tay thúc phụ đến tự thân ngự kiếm phi hành. Từ đêm gặp gỡ Giang Trừng đến cảm giác ôm lấy người ấy trong lòng, từ một vòng ôm đến những cái hôn triền miên khó dứt.

Tất cả đều lũ lượt chạy vào trong đầu y.

Rồi y giống như bị mù, hình ảnh đó cứ càng lúc càng mờ ảo, từng khung cảnh bắt đầu trắng xóa rồi biến mất. Một chút cũng không giữ lại được gì.

Gò má Lam Hi Thần chảy xuống một hàng nước, tâm can y gào thét đến xé nát thời không.

Y không thể quên.

Rốt cuộc, những khoảng trắng xóa đó là cái gì? Sao một chút ấn tượng cũng không có.

Ôn Tình có thể hiểu được cảm giác của y lúc này, nó không khác với lăng trì xử tử là bao nhiêu. Cảm giác như tự cắt đi một phần thịt trong cơ thể, còn là ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Có thể nói Giang Trừng là một kẻ may mắn, hắn may mắn vì trên đời này tồn tại một Lam Hi Thần.

Kim đan vàng rực như ẩn như hiện chui qua da thịt, xuyên qua lớp áo mà bật hẳn ra ngoài. Lam Hi Thần kiệt sức gục người xuống giường, lâm vào hôn mê.

Ôn Tình nhanh nhảu đỡ lấy viên kim đan lớn đang lơ lửng trong không trung, ngỡ ngàng một lúc: "Quả thật là tách bảy phần sao?"

Nhưng thời gian để nàng cảm thán là không có, Ôn Tình nhanh chóng mang kim đan chạy đến gian thất phía sâu trong trại giám sát Di Lăng. Lam Hi Thần lúc chiều đã đưa hắn đến đây để tiện cho việc truyền đan.

Ngụy Vô Tiện ngồi bên giường hắn nghe thấy động tĩnh ngoài hành lang ngày một gần hơn, bước chân gắp gáp đến rối loạn.

Cánh cửa mở tung ra, Ôn Tình thở hắt ra một hơi: "Lập tức vận công truyền đan."

Ngụy Vô Tiện đợi cũng đã lâu, hắn cũng là một phần trong kế hoạch tách đan này, chỉ cần khi Lam Hi Thần kiệt sức hắn sẽ đứng ra chịu trách nhiệm chuyển đan vào cơ thể Giang Trừng.

Có lẽ lúc này chính là cần hắn ra tay.

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc gật đầu, một tay nhận lấy phần kim đan lớn lao kia, hạ quyết tâm cực lớn.

Hắn thoắt cái điểm lấy huyệt vị sau gáy Giang Trừng, cả cơ thể đang nằm bất động liền bật dậy. Ngụy Vô Tiện hai tay điểm chỉ, vận dụng mười phần linh lực bao lấy kim đan trong tay, chậm rãi đưa đến giữa ngực Giang Trừng.

Kim đan xoay tròn giữa nguồn suối linh lực dồi dào từ tay Ngụy Vô Tiện, nó tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, theo sự dẫn dắt của hắn thì kim đan đang dần chui vào lớp y phục tím, xuyên qua da thịt mà nằm gọn trong cơ thể.

Ngụy Vô Tiện trán đầy mồ hôi, hắn thở mạnh một hơi, thu lại chút linh lực ít ỏi của mình, nhẹ lòng đến muốn bật khóc.

"Không sao rồi! Cuối cùng cũng không sao rồi!"

Ôn Tình nhìn Giang Trừng ngồi tư thế ngồi thiền trên giường, ánh mắt đỏ hoe: "Giang công tử thật may mắn."

May cho hắn có người vì hắn mà cuồng si.

May cho hắn có người như thế tồn tại trên đời.

P/s: Ta tức là tên chương là "huyết tẩy Kỳ Sơn" mà vẫn chưa thấy huyết tẩy đâu luôn. Thì thôi ta ngậm ngùi sửa lại tên chương này vậy. Chương sau mới là "Huyết Tẩy Kỳ Sơn" thật sự.
Mọi người hãy tưởng tượng khi Trừng Trừng trả thù xong, đứng trên thi thể của Ôn cẩu, hướng mắt tìm bóng dáng quen thuộc mặc lam y. Thế nhưng......người đó lại ngoảnh mặt làm ngơ, giống như người dưng xa lạ, bỏ mặc hắn.
Ây da, xót đến chừng nào đây.
*tát vô mặt ba cái* Đồ cẩu huyết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net