[Đồng Nhân Nhiếp Dao] Người Trở Về Từ Lòng Đất_Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đeo mạn che mặt thong thả đi tới bên cạnh quan tài đặt thi thể của Nhiếp Minh Quyết, ngón tay thon dài gõ từng nhịp trên tấm ván gỗ, đắc ý nói: "Quả nhiên Tế Đao Đường là nơi tốt nhất để nuôi thân thể cùng thần hồn của ngài. Oán khí của nơi này dày đặc như vậy, Đao Linh trước khi phong ấn đều là thần khí dưới tay Nhiếp gia, quả nhiên vẫn là nể mặt chủ cũ."

Nơi này không đâu khác chính dãy núi Hành Lộ của Thanh Hà, dãy Hành Lộ còn có tên khác, người dân xung quanh gọi nó là Cật Nhân lĩnh. Thật ra bí mật của nó chính là Tế Đao Đường của nhà họ Nhiếp dùng để phong ấn oán khí của Đao Linh. 

Thanh Hà Nhiếp Thị không giống với các tiên môn thế gia khác, người ta tu kiếm đạo còn bọn họ là tu về đao đạo.

Mà trước đây vì hành nghề đồ tể nên oán khí chất chồng, mỗi một đời gia chủ đi qua đều là vì tẩu hỏa nhập ma chết do tự nổ. Nên Đao Linh một khi đã không người áp chế thì sẽ trở nên hung tàn, vì để nó có thể an nghỉ cùng chủ nhân nên Nhiếp gia mới xây nên một Tế Đao Đường, dùng oán linh của yêu ma để dỗ yên tính khí của bọn chúng.

Mà không ngờ đến hôm nay oán khí nơi này lại được dùng để nuôi thần hồn của y.

Người đeo mạn che đột nhiên nhớ đến một kẻ, ngữ điệu có chút hồi tưởng: "Cũng là nhờ gã Tiết Dương đó, hắn đúng là một thiên tài. Âm Hổ Phù ngoài Ngụy Vô Tiện thì tu chân giới này chắc chỉ có mỗi hắn có thể ghép lại thứ tà vật đó, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Xích Phong Tôn quả thật may mắn, chỉ với một Tỏa Linh Nang mà có thể sai bảo hắn hồi sinh ngài làm một hung thi. Cái giá phải trả cũng thật rẻ đi."

Người được đề cập đến trong lời nói chính là Tiết Dương, một kẻ trên người mang tội danh giết hại cả Thường gia, trốn tránh truy sát của các tiên môn thế gia. Trong một lần may mắn mà người đeo mạn che mặt gặp gã ở Nghĩa Thành, dùng Tỏa Linh Nang trao đổi một thứ, chính là hồi sinh Nhiếp Minh Quyết.

Nhiếp Minh Quyết nhìn đến vị trí cánh tay trái trống rỗng, y nheo mắt nói: "Còn một thứ nữa."

"Phải! Cánh tay của ngài Liễm Phương Tôn đúng là giấu kỹ thật, ta tìm mấy tháng nay cũng không tìm ra. Ngay cả linh cảm thân thể ngài cũng không chỉ rõ chổ nào sao?"

Y lắc đầu: "Hướng tây bắc, manh mối chỉ bấy nhiêu."

Người đeo mạn che mặt bức xúc, càu nhàu một phen: "Được rồi, đợi đến khuya nay có thể thần hồn nhập xác thì đi tìm cũng không muộn. Dù sao cơ hội cũng chỉ có một, cánh tay trái thôi mà, không quan trọng ha."

Ánh mắt Nhiếp Minh Quyết sắc bén liếc đến người nọ, ý bảo câm miệng. 

Đến tận bây giờ y cũng không biết người này là ai, chỉ là nghe qua giọng nói cùng dáng người thì có thể xác định đây là một thiếu niên, nếu so ra có thể ngang tuổi Nhiếp Hoài Tang, đệ đệ y.

Nhưng bằng tâm cơ này thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực, đệ đệ y là một thiếu niên vô tư nghịch ngợm, nó không giống bất cứ ai trong tu chân giới này.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến nữa đêm.

Thời điểm oán khí quấy nhiễu mãnh liệt nhất trong ngày, Tế Đao Đường khắc này liên tục vang lên những tiếng gầm gừ bi thống, ồn ào đến mức những cỗ quan tài nơi đây đều rung động.

Thần hồn Nhiếp Minh Quyết thoát ra khỏi Tỏa Linh Nang, trực tiếp du nhập vào thân xác của chính mình. Hồn phách y chớp mắt một cái hóa thành trăm ngàn đóm sáng nhỏ như hạt châu liên tục bủa vây quanh cỗ quan tài to lớn. Kẻ đeo mạn che mặt thành thục đọc chú ngữ, phù triện dán xung quanh quan tài ươm một ánh sáng vàng rực đến chói mắt.

Một khắc sau quan tài không hề báo trước mà nổ tung thành ngàn mảnh, giữa lớp khói bụi mù mờ một thân người cao lớn dần dần hiện rõ ra. Gương mặt tuấn tú vô song, phong thái cương trực uy nghiêm, đôi mắt đục ngầu một màu trắng dã, những vết gân đen rằn ri kéo dài từ cổ lên trên mặt. Ở nơi cần cổ đầy những đường gân đen vẫn có thể nhìn rõ được đường chỉ nối liền cổ với thủ cấp, tuy dáng vẻ tuấn dật hơn người nhưng vẫn mang đến một sự khiếp sợ mạnh liệt.

Nhiếp Minh Quyết thử cử động tay chân, khớp xương cứng ngắc gần như không hề nghe theo sự điều khiển của y, cơ hàm khó khăn hé mở, thanh âm khàn đục đến rợn người cất lên: "Vẫn chưa quen."

"Chưa quen là đương nhiên, đã một năm bỏ xó rồi ngài còn muốn cơ thể mình linh hoạt như lúc còn sống sao? Cơ mà chỉ cần hoạt động nhiều một chút là được." Người đeo mạn che mặt dùng tay quạt quạt lớp khói bụi bay đến trước mặt mình, khổ sở nói.

Hắn gõ gõ tay vào một cỗ quan tài bên cạnh mình, âm hiểm cười: "Đao Linh thức tỉnh rồi, vật hoàn cố chủ, chúc mừng ngài."

Lời vừa nói xong thì cỗ quan tài tức thì bung nấp, Đao Linh bên trong mạnh mẽ bay vút lên không trung, nó xoay một vòng trước mặt Nhiếp Minh Quyết, như mừng chủ nhân trở về.

Y bằng một tay giương lên chụp lấy chuôi đao, tức thời một cỗ lực lượng mạnh mẽ chạy dọc khắp cơ thể, tu bổ tất cả tổn hại của cơ thể y. Nhiếp Minh Quyết khó hiểu nhìn Đao Linh, ra sức hấp thụ lấy lực lượng cuộn trào đang như sông như bể mà đổ vào. 

"Ha ha, quả nhiên là vậy. Ta trước đã có thể ngờ ngờ tính ra được chuyện này. Xích Phong Tôn ngài hiện tại là một hung thi, đương nhiên không thể hấp thụ linh khí trời đất mà tu luyện, hung thi chỉ có thể tu luyện oán khí. Khéo làm sao Nhiếp gia có một Tế Đao Đường tràn ngập oán khí, mà Đao Linh của ngài là một hung khí nghịch thiên. Có cái lợi nào hơn cái lợi này chứ." Hắn phì một tiếng rồi cười lớn, những suy tính của hắn đều không sai một ly.

Đao Linh của Nhiếp Minh Quyết từ khi luyện thành đến nay đã không biết giết bao nhiêu tà vật cùng yêu linh, hấp thu không biết bao nhiêu oán khí bên trong. Đối với người sống là một nhược điểm nhưng đối với một hung thi lại là nơi cất trữ năng lượng trên đời chỉ có một.

Y hấp thụ oán khí từ Đao Linh, cơ thể cứng ngắc qua một lúc đã gần như có thể hoạt động bình thường. Nhiếp Minh Quyết nâng đao, tâm trạng phức tạp không thể giải thích được.

Kim Quang Dao, mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Tiên kinh nhộn nhịp đông đúc như thường lệ, trên đường đi nổi bật với sự xuất hiện của hai người nam nhân. Một văn nhã thanh cao, một nhu nhường ấm áp. Cả hai cùng sóng bước trên đường thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, Sông Tôn xuất môn, cả đời khó gặp được.

Hai người bọn họ xuất phát từ hai nơi khác nhau nên điểm hẹn là trước thành Thanh Hà, Kim Quang Dao vừa tới đã nhìn thấy Lam Hi Thần đứng trước cổng thành.

Bọn họ đi hơn một canh giờ cũng tới được Nhiếp gia, tu sĩ Nhiếp gia nhìn thấy gia văn trên phục y hai người liền nhận ra được ngay, lập tức đi vào bẩm báo. Lát sau liền nhìn thấy một thiếu niên mặt mũi thanh tú, trên miệng treo nét cười thân thiện.

"Nhị ca, tam ca, hai người đến không nói trước với đệ một tiếng. Ta ra đón mọi người."

Kim Quang Dao bước tới, cười trách cứ: "Đệ xem chúng ta là người ngoài sao?" Tuy là mặt chữ có vẻ là khiển trách nhưng vẫn tỏ rõ thái độ đùa giỡn.

Lam Hi Thần cũng lên tiếng: "Phải đó Hoài Tang, đệ khách khí làm gì. Hôm nay chúng ta đến đây cũng chỉ muốn viếng thăm đại ca."

Nét mặt Nhiếp Hoài Tang thoáng bi sầu, hắn khép lại quạt ngọc, nụ cười có chút đau thương: "Nhanh thật, đại ca đi cũng một năm rồi."

Biết mỗi lần nhắc đến Nhiếp Minh Quyết là luôn khơi gợi đến nỗi đau của hắn, tuy muốn tránh né nhưng cũng không biết tránh đường nào.

Ba người bọn họ sóng vai nhau bước vào nội viện.

Linh đường nhà họ Nhiếp nói lớn không lớn nhưng tuyệt nhiên không nhỏ. Hôm nay là giỗ đầu của y nên bằng hữu quen biết trong thiên hạ cũng kéo về rất nhiều, họ cùng nhau ngồi lại hàn huyên về chiến tích vang dội của Nhiếp Minh Quyết lúc còn sống.

Một người đôi ba câu cũng rôm rả hết cả gian phòng.

Trước linh vị của Nhiếp Minh Quyết ba người thẳng lưng quỳ dưới đệm kê, chấp tay thấp một nén nhang thơm kính một người nghĩa sĩ, một người huynh, một tri âm.

Lam Hi Thần đứng dậy cắm nhang vào bát hương đoạn lên tiếng: "Đại ca, yên nghĩ!"

Nhiếp Hoài Tang hướng đến linh vị cười híp mắt, giống như thông qua tấm gỗ đó nói cho y biết hắn vẫn sống tốt.

Cuối cùng, Kim Quang Dao chậm rãi đứng dậy, nén hương trong tay ngay ngắn cắm vào bát hương.

Từ tốn nhắn lời: "Đại ca, huynh nhất định phải yên nghĩ."

Từ trước đến nay thứ Kim Quang Dao giỏi nhất chính là che giấu sắc mặt, người khác muốn thấy hắn thế nào hắn đều tạo cho họ cảm giác hắn chính là như thế. Nên dù lúc này có sợ hãi thế nào hắn cũng phải bình thường hết sức có thể.

Chỉ là hại chết gia chủ Thanh Hà Nhiếp Thị còn nghiễm nhiên đứng ở đây thấp nhan cho y. Đúng là có chút buồn cười.

Tiên môn thế gia đến gần chiều cũng đều cáo từ hơn một nữa, trong bàn ăn cũng còn lại không bao nhiêu người. Vì là đường dài nên Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao quyết định nghĩ đêm tại Nhiếp gia một đêm.

Thật ra quyết định ở lại đường nhiên là do Lam Hi Thần đưa ra, Kim Quang Dao chỉ là thuận ý gật đầu. Trời nhá nhem tối, Nhiếp Hoài Tang sắp xếp cho bọn họ hai gian thất phía đông và đông nam. Tuy khoảng cách khá gần nhưng vẫn là cách nhau một sân viện, họ về phòng liền ở luôn trong đó.

Gian thất của Kim Quang Dao không biết vô tình hay cố ý mà bên trong bày trí gần như giống hệt với căn phòng của Nhiếp Minh Quyết lúc trước. Hỏi hắn vì sao lại nghĩ như thế? Căn bản phòng của Nhiếp Minh Quyết đều do một tay hắn bày trí cả. Đó là lúc y vẫn còn giữ hắn bên cạnh.

Căn phòng này ít nhiều cũng gây cho hắn cảm giác bí bách.

Phải nói là từ lúc đi vào cửa lớn thì cảm giác khó chịu đó đã cuốn lấy hắn rồi. Chỉ là hắn không thể nói ra mà thôi.

Kim Quang Dao quyết định không nghĩ nữa, hắn cởi bỏ kim bào, gỡ mũ miện đặt ngay ngắn trên bàn, cuối xuống cởi ủng rồi mới quay người bước lên giường.

Hắn phất tay thổi tắt nến đỏ, cả căn phòng rơi vào cảnh tối đen như mực.

Với ai mà nói, ban đêm là khi người ta buông lỏng cảnh giác để nghĩ ngơi, nhưng với hắn đêm về mới là sự tra tấn khủng khiếp nhất.

Kể từ khi Nhiếp Minh Quyết chết hắn chưa một lần ngủ yên.

Bên ngoài gió lạnh thi nhau thổi đến, tiếng lá cây xào xạc đung đưa. Mái nhà lách cách vài tiếng động nhẹ, với người thường có thể bỏ qua nhưng dưới lỗ tai của Kim Quang Dao thì không gì là bình thường, nhất là vào đêm tối.

Hắn tức khắc mở mắt, chầm chậm ngồi dậy, nhuyễn kiếm quấn quanh hông cũng chực chờ xuất vỏ.

Tầm một tuần trà vẫn là lặng im như cũ, không có bất kỳ chuyện gì phát sinh. Lúc này Kim Quang Dao mới miễn cưỡng cho là mình đa nghi, hắn dời tay khỏi nhuyễn kiếm, bất an ngã người nằm xuống.

Khi lưng hắn hạ xuống liền chạm phải một thứ gì đó mềm mại, hắn nghĩ rằng đó là gối đầu nên đưa tay muốn dời nó lên nhưng khi chạm phải thì xúc cảm lạnh lẽo đó mách bảo hắn đây không phải gối.

Kim Quang Dao giật nảy mình bật dậy, hắn quay phắt ra sau nhìn, kì lạ là không thấy thứ gì. Nhưng vừa rồi thứ hắn chạm phải...là da người.

Kim Quang Dao hít thở dồn dập, hắn nhỏ giọng gọi một tiếng: "Nhị ca!"  Sau đó liền tung chăn muốn chạy đi tìm Lam Hi Thần.

Cửa gian thất mở tung lạnh lẽo.

Bước chân Kim Quang Dao cứng đờ không nhúc nhích, con ngươi trong mắt mở to đến muốn rớt ra ngoài.

Trong khi hắn chưa kịp phản ứng thì một cánh tay vươn tới hữu lực bóp lấy cổ hắn đẩy mạnh vào trong.

"Tìm nhị ca sao? Không có nhị ca, chỉ có đại ca thôi được không?" Tiếng nói âm u như ma quỷ đoạt hồn, lạnh lẽo mà tàn nhẫn.

Kim Quang Dao mạnh mẽ nắm chặt cánh tay y, hô hấp khó khăn đứt quãng.

"Mạnh Dao, đại ca về rồi. Không vui sao?"

Nói rồi liền một tay quăng Kim Quang Dao xuống giường lớn. Cơ thể y hung hãn phủ xuống người hắn, tiết y trên người mỏng manh bị xé rách.

"Nhiếp Minh Quyết!" Kim Quang Dao gầm lên trong sợ hãi.

Y một tay khóa chặt hai tay hắn trên đỉnh đầu, tay trái hì hục xé y phục. Tuy cánh tay "mượn" này có chút yếu nhưng trước mắt có còn hơn không.

Nhìn bộ dạng lo sợ của hắn Nhiếp Minh Quyết càng hả giận trong lòng.

"Ngươi sợ sao? Cũng đâu phải lần đầu tiên. Hay một năm qua ngươi quên mất chúng ta đã từng làm gì rồi? Mạnh Dao chỉ nhớ mỗi nhị ca thôi sao?" Nhiếp Minh Quyết lật người hắn lại, từng câu từng chữ đều là nhắm đến điểm chí mạng của hắn. Ngữ điệu từ tốn chậm rãi nhưng vào tai Kim Quang Dao lại là một sự tra tấn tàn khốc.

Hắn và y, từng có một thời gian không thể kể cho người thứ ba biết.

Tất cả đều là một lần sai lầm của Nhiếp Minh Quyết.

P/s: Ta nói rồi, quá khứ dui lắm. Dui cực luôn.
Cơ mà ta dám chắc người đeo mạn che mặt sẽ là một đại bất ngờ, mấy nàng có đoán cỡ nào cũng không ra đâu.
Đồng nhân này chắc xôi thịt nhiều, vừa ngược vừa xôi thịt mới dui dữ.
Với lại Lam đại lúc này nhà có hiền thê rồi nha, đồng nhân này thời gian sát sau Hi Trừng một tẹo.
Riết hông biết viết đam hay kinh dị nữa, đoạn Nhiếp đại xuất hiện ta mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net