[Đồng Nhân_Ôn Nhược Hàn x Lam Khải Nhân] Một Đời Một Kiếp Duyệt Tâm Ngươi-Hồi 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 13: Gặp lại cố nhân_Trung

Lam Khải Nhân nheo nheo hàng mi dày dần tỉnh lại, hơi lạnh dưới lưng truyền lên thân thể khiến gân mạch hắn gần như đông cứng, cơ thể thoe quán tính muốn bật dậy nhưng lại không có lấy một phần sức lực. 

Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhận thấy nơi này là một băng động, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói đến có một nơi như thế này. Lam Khải Nhân được đặt nằm trên một phiến băng dày cộm, lớn hơn giường ngủ thông thường một chút, khí lạnh luân phiên phủ lấy cơ thể hắn, cảm giác như máu nóng trong người cũng gần đông lại.

"Tỉnh rồi?" Băng động truyền đến tiếng nói ôn nhã như hoa rơi.

Lam Khải Nhân cố gắng nghiêng đầu sang một bên, người vừa mở miệng một thân áo đỏ mị hoặc, tóc đen buông thả trượt dài theo bờ vai nhỏ, hắn nằm nghiêng người trên giường băng, chống tay quan sát Lam Khải Nhân.

"...Lam Duật, ngươi đã làm gì ta?" Lam Khải Nhân nén lại cái lạnh đang dần xâm nhập, cố gắng rít một hơi qua kẽ răng.

"Ấy! Chuyện gì cũng chậm rãi đã, chúng ta hàn huyên một chút chuyện xưa xem nào." Lam Duật lắc lắc đầu, không hài lòng với thái độ vội vã của hắn.

"Ta trở về rồi, ngươi không vui hả? Dù sao cũng là đồng môn với nhau nha. Ngươi cũng không hỏi xem làm sao Ôn huynh lại muốn cứu ta à?" Lam Duật rặc một bộ dạng như bằng hữu đã lâu không gặp ôn lại chuyện xưa.

Đáy mắt Lam Khải Nhân lặng ngắt như tờ, khóe môi cong thành một nụ cười giễu cợt. Còn phải hỏi ư? Lam Khải Nhân nhắm mắt dưỡng thần, hắn không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe đoạn chuyện tình ái sau lưng mình chút nào. 

Nhìn thấy hắn không trả lời Lam Duật cũng không mất hứng, hắn chầm chậm mở miệng độc thoại một mình: "Là ta tình cờ có ơn cứu mạng y đấy! Bất ngờ không?"

Trong lòng Lam Khải Nhân thoáng một tia chấn động.

"Ngươi cũng đủ vô tâm a. Kỳ Sơn Ôn Thị bị Tiết Trùng Hợi một tay gần như diệt gọn, Ôn Nhược Hàn cũng là sắp chết rồi nhưng cũng may là y lớn mạng khi ta hạ cố đến đó thăm người một chuyến. Ngờ đâu nha, hai chúng ta đánh qua đánh lại gã họ Tiết đó liền thất thủ bỏ chạy mất. Thế mà trước khi đi gã còn phế mất của ta một cánh tay..." Lam Duật lúc đầu càng nói càng vui vẻ thiếu điều bắt một cái bàn, thêm một ấm trà liền có thể xem như bằng hữu thân thiết, nhưng nói đến câu cuối cùng lại hạ thấp giọng thì thào.

Lam Khải Nhân chấn kinh mở mắt, hắn nhìn về phía tay áo đỏ của Lam Duật.

Lam Duật lấy lại dáng vẻ nói nói cười cười của mình: "Cũng may là mất một cánh tay nên Ôn huynh mới mang ơn ta. Cũng may là một kiếm đó của ngươi vừa hay chém chét ta, để y trăm phương ngàn kế tìm Âm Thiết hồi sinh một người đã chết."

Chẳng ai nhận ra rằng khi Lam Khải Nhân biết Ôn Nhược Hàn cứu Lam Duật là vì ơn nghĩa thì hắn đã thật có chút nhẹ lòng.

May là không phải vì y yêu thích Lam Duật.

Lam Duật chắc chắc lưỡi, cất bước đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt rơi trên khuôn mặt giống mình gần đúc, ngón tay chậm rãi sờ lên làn da mềm mại đó.

"Mấy năm không gặp, gương mặt của ngươi sao lại không hề thay đổi vậy?"

Lam Khải Nhân nhích đầu muốn né tránh liền bị bàn tay hắn mạnh mẽ nắm lại. Lam Duật huơ tay một cái trong không trung liền rơi xuống mấy miếng băng sắc bén như dao, hắn nhìn mấy miếng băng trước mặt, đắn đo không biết nên chọn cái nào. Cuối cùng bàn tay dừng lại một mảnh băng mỏng nhất.

Mắt Lam Khải Nhân căng ra, trong đầu liên tục thúc giục mình phải đứng dậy, phải đánh trả, phải chạy khỏi người này nhưng cơ thể hắn...vô lực.

"Làn da này của ngươi làm người ta ghen tỵ lắm, nếu có một vài điểm nhấn sẽ càng đẹp hơn. Nào, để ta giúp ngươi." Nói rồi liền thích thú hạ lưỡi băng xuống.

Băng mỏng cứa qua da mặt, máu tươi chầm chậm chảy ra, cái lạnh lập tức len lỏi tiến vào da thịt khiến Lam Khải Nhân hít một hơi đau đớn. 

Lam Duật vui vẻ hạ tay xuống lần thứ hai, vết sau chồng lên vết trước tạo thành một đường chéo gai mắt trên má phải. Máu đỏ vừa ứa ra liền bị cái lạnh nơi băng động đông cứng, thoạt nhìn vừa đáng sợ mà đau đớn.

"...Ngươi cho rằng làm thế là có thể trả thù được ta sao? Lam Duật, ngươi quả nhiên vẫn kém cỏi." Lam Khải Nhân điềm tĩnh nhìn vào đôi mắt đầy huyết sắc của hắn, sự bình tĩnh được mài giũa suốt bao nhiêu năm qua không phải là chuyện đùa.

Đối diện với cặp mắt khinh thường của hắn Lam Duật liền nhớ đến hàng loạt chuyện khi hắn học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nét thỏa mản cứng lại trên khuôn mặt nhưng ngay sau đó liền lập tức phá lên cười: "A! Cười chết ta rồi. Chuyện ta kém hơn ngươi cũng không phải ngày một ngày hai nhưng ngươi đó ngươi đó, ngươi làm thế nào mà phải đến mức lên giường cùng một nam nhân hả?!"

Lam Khải Nhân thoắt cái cứng người, mắt hắn lom lom nhìn Lam Duật. 

Làm sao hắn biết? Ôn Nhược Hàn nói sao? Nhưng lúc này hắn mới nhận ra một điều, Ôn Nhược Hàn không có ở đây.

Dường như đọc được suy nghĩ của hắn Lam Duật liền lên tiếng giải đáp thắc mắc: "Ngươi tìm y sao? Đừng lo, y hiện tại đang thực hiện lời hứa với ngươi rồi. Ôn huynh thật ngoan ngoãn mang Âm Thiết đi phong ấn theo lời của ngươi nói đấy."

Trái tim Lam Khải Nhân đột nhiên hẫng lại một nhịp, dòng nước ấm từ đâu chảy tới xoa dịu lồng ngực hắn. Tên đần độn đó thật biết dày vò người khác.

Lam Duật vén tay áo đỏ nhuốm máu của Lam Khải Nhân lên, để lộ cánh tay trắng mịn nhưng loang lỗ máu là máu, vết thương do linh lực Âm Thiết gây ra thật nhức mắt. Hai ngón tay hắn kẹp lấy lưỡi băng chầm chậm hướng đến gân cổ tay Lam Khải Nhân cứa một đường nhẹ.

Hắn nhíu mày, dường như cảm thấy cứa không sâu lắm nên một lần nữa cắt chồng lên đường máu ban nãy, lần này lực mạnh hơn, vết thương hở miệng sâu hơn, máu tươi trào ra càng nhiều hơn. 

Lam Duật cứ thế đem gân mạch cổ tay hắn cắt đứt, nữa đời sau tuyệt nhiên không thể cầm kiếm được nữa.

"A..." Lam Khải Nhân ngửa cổ rít gào đau đớn, hốc mắt hắn ửng đỏ một mảng. 

Gân mạch của hắn, nội công của hắn...Lúc nãy còn cảm giác được bàn tay yếu ớt cóng lại vì lạnh...thế nhưng bây giờ...một chút cũng không thể cảm thấy.

"Lam Duật!" Hắn long mắt như muốn ăn tươi nuốt sống lấy nam nhân áo đỏ trước mắt, môi dưới bị chính mình cắn đến bật máu.

"Đau lắm hả?! Sau này không thể cầm được kiếm rồi!...Tiếc quá đi, Lam Khải Nhân ngươi còn trẻ như vậy, hỏi sau này phải sống thế nào đây?" Lam Duật biểu môi, bộ dạng ngơ ngác như một đứa trẻ thật sự sợ hãi nhìn hắn.

"Ngươi có biết lúc ta bị Tiết Trùng Hợi phế một cánh tay cũng là đau đớn thế này. Ta muốn ngươi phải thống khổ giống mình, thậm chí đau hơn, tuyệt vọng hơn." Lam Duật ngửa cổ cười như điên dại, thanh âm cổ quái vang vọng khắp băng động.

Khóe mắt Lam Khải Nhân chậm rãi rơi xuống một hàng nước, giọt nước của ủy khuất, giọt nước của hoang mang tột cùng, tuyệt vọng như đứng dưới vực thẳm sâu ngàn trượng. Hắn cố gắng cử động lấy cánh tay mình nhưng tuyệt nhiên không một phản ứng.

Chân mày phủ sương trắng căm giận chau lại, ánh mắt mang đầy tức giận cùng thống khổ.

Lam Duật sảng khoái tận hưởng sự đau đớn từ hắn: "Khóc đi! Tranh thủ còn khóc được thì cứ khóc đi."

P/s: Trên người A Lam thương thế lớn nhỏ đếm không xuể đâu. Từ trên xuống dưới máu đều nhuộm đỏ cả y phục trắng, trên mặt còn thêm hai vết thương hình chữ X nữa cơ. Cổ tay thật sự là bị phế rồi, nữa đời sau không thể cầm được kiếm nữa nhưng Lam Duật chữa được thì A Lam cũng có hy vọng chữa được nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net