[Đồng nhân_Ôn Nhược Hàn x Lam Khải Nhân] Một Đời Một Kiếp Duyệt Tâm Ngươi-Hồi 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 9: Chuyện xưa kể lại_Trung

Ôn Nhược Hàn làm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của hắn nhưng Lam Khải Nhân liếc cũng không thèm liếc một cái. Y cứ nghĩ lẽ nào người này mới đây đã quên mất diện mạo của mình rồi? Dù sao với gương mặt của y tìm khắp tu chân giới cũng không thấy người nào đẹp hơn được.

Trong lòng Ôn Nhược Hàn hơi hơi không vừa lòng rồi đó. Mới hơn nữa tháng đã quên mất lời kết giao bằng hữu, Lam Duật này cũng thật không tim không phổi đi.

Nghĩ thế y liền cuối người nhặt một viên đá nhỏ, lén lút rót linh lực vào rồi búng tay một cái, viên đá nhanh như chớp bắn về phía Lam Khải Nhân đang đứng. Trực giác nhạy bén của hắn lập tức phát giác được có thứ gì đó lao tới phía mình liền động tay một cái, chụp lấy hòn đá nhỏ vô tội trong tay.

Hắn cau mày ngước mắt lên nhìn Ôn Nhược Hàn đứng cách mình mười tám môn đồ, thái độ khó chịu thể hiện ra mặt. Nếu như chổ này vắng người thì Lam Khải Nhân đã vác mẹ nó cả cái hòn giả sơn mà ném vào người y rồi.

"Khải Nhân, Cô Tô chỉ một mình ngươi đến sao?" Bên cạnh vang lên tiếng nói của một thiếu niên.

Lam Khải Nhân xoay qua nhìn hắn, người này không ai xa lạ chính là Kim Quang Thiện, con trai của Kim gia chủ đứng đầu Kim Lân Đài này. Hắn và người này nhờ những lúc đi săn đêm tình cờ gặp nhau nên quan hệ không tệ, có thể xem là bằng hữu.

Hắn khoanh tay trước ngực, bộ dạng không tình nguyện nói: "Còn Lam Duật nữa nhưng hắn đến muộn."

Kim Quang Thiện khều khều bả vai hắn đoạn chỉ lên chổ Ôn Nhược Hàn đứng, tò mò hỏi: "Ngươi quen người của Kỳ Sơn Ôn Thị?"

Lam Khải Nhân dùng ánh mắt như nhìn một thằng đần ngó Kim Quang Thiện, dè biểu: "Con mắt nào ngươi thấy ta quen hắn?"

Lúc hắn nói ra câu này thì không để ý rằng Kim Quang Thiện đã nở nụ cười hài lòng. 

Còn về phần Ôn Nhược Hàn phía trên, y nhìn chằm chằm Lam Khải Nhân nói nói cười cười cùng Kim Quang Thiện mà cơ mặt giật giật, chẳng lẽ hắn quên mình thật rồi.

Nhưng về cơ bản Lam Khải Nhân nào biết Ôn Nhược Hàn là tên ất ơ nào đâu, y cũng không biết chính mình đã nhận lầm người.

Sau khi nghe hết một loạt gia quy của Lan Lăng Kim Thị thì mọi người cũng bắt đầu rời hàng ngũ mà đến sương phòng nghĩ ngơi. Lam Khải Nhân được đích thân Kim Quang Thiện đưa tới khu phòng nhã thất của hắn, thật ra con cháu ngũ đại thế gia có giao tình không tệ đều được đưa vào nhã thất.

Đương nhiên cũng không ngoại trừ Ôn Nhược Hàn.

Sau khi tiến vào nhã thất Ôn Nhược Hàn ngay lập tức đi tới trước mặt Lam Khải Nhân, chắn đường đi của hắn. Y móc trong tay áo ra hai tấm hỏa phù đoạn huơ trước mặt hắn: "Có ấn tượng không? Hả hả?"

Lam Khải Nhân trong mắt tràn ngập sự kì thị đối với nam nhân trước mắt này. Người...không phải bị đần đó chứ? 

Thấy Lam Khải Nhân trơ mặt ra thì y đoán hắn không nhớ chút gì về lời kết giao bằng hữu trên núi Đại Phạn, trong lòng hơi giận dỗi.

"Núi Đại Phạn. Kết giao bằng hữu. Hẹn ngày tái ngộ. Ngươi không nhớ à?" Ôn Nhược Hàn lắc mạnh hỏa phù trong tay, trố mắt nhìn hắn.

Lam Khải Nhân càng khẳng định gã nam nhân trước mặt thật có vấn đề rồi, hắn thật không muốn dính liếu tới người này chút nào. Liền lắc đầu rồi tránh đi chổ khác. 

Ôn Nhược Hàn với tay tính nắm lấy bả vai hắn nhưng Lam Khải Nhân lại tránh đi quá nhanh, bàn tay y với không tới vai hắn mà thay vào đó là nắm nhầm mái tóc dài sau lưng. Cảm nhận được từng sợi tóc mềm trượt qua kẽ tay khiến lòng Ôn Nhược Hàn có chút nhộn nhạo, hơn hết cũng vì dáng lưng Lam Khải Nhân đẹp đến thần hồn điên đảo.

Đến khi làn tóc đen mềm đó trượt khỏi tay thì y cuối xuống nhìn, giữa lòng bàn tay đang cầm một sợi dây dài màu xanh nhạt, giữa sợi dây còn có gia văn mây cuốn bằng bạc.

Lam Khải Nhân sống lưng cứng đờ, hắn tựa cảm thấy trái tim mình thoáng ngừng đập, quay người lại nhìn bàn tay Ôn Nhược Hàn.

Tận mắt nhìn thấy mạt ngạch nằm trên tay y thì Lam Khải Nhân xông máu lên tới đầu, trong mắt là một sự giận dữ cuộn trào: "Con mẹ nó hôm nay ông đây phế tay của ngươiiiii!"

Nói rồi liền mạnh tay giật lấy mạt ngạch trở về đoạn xuất kiếm khỏi vỏ lao tới muốn đánh chết Ôn Nhược Hàn. Ôn Nhược Hàn nhanh nhẹn né tránh, y đây một bụng ngây thơ nào có biết vì sao "Lam Duật" vốn ôn nhu ưu nhã lại biến thành cái dạng này.

"Cái dây buộc trán thôi mà, rớt xuống thì cột lên cần gì phải động thủ đánh người." Ôn Nhược Hàn lộn người đứng trên thư án né tránh đường kiếm của hắn cao giọng quát.

Lúc này chỉ cần nghe một tiếng của tên nam nhân này thì hắn đã muốn tự tay rút gân y rồi.Lam Khải Nhân đánh ra một đạo linh lực, trừng mắt nhìn y: "Ngươi nạt ai? Mẹ kiếp ngươi quát ai? Họ Ôn chết tiệt, không đánh chết ngươi ta thật có lỗi với Lam gia."

Nói rồi liền không nhân nhượng mà liên tục hạ thủ, Ôn Nhược Hàn từ trước đến nay chưa từng gặp được người có thể đánh quá ba chiêu với mình nên cũng lấy làm hứng thú. Y cũng xuất kiếm tận tình đánh nhau.

Lam Khải Nhân vốn không muốn so đo với y nhưng vì ai bảo hắn dám động vào mạt ngạch của hắn. Mạt ngạch Lam gia ngoài người thân và thê tử thì không ai được để ai khác chạm vào, thế mà tên đần này dám to gan giật xuống. 

Đoạn Lam Khải Nhân chiếm được thế thượng phong liền một cước đạp vào ngực Ôn Nhược Hàn khiến y mất đà lùi lại một khoảng xa, mặc dù đau nhưng không hiểu sao lại chẳng hề tức giận, chỉ cảm thấy người này chơi vui lắm, lúc nổi giận lên đặc biệt kinh động lòng người.

"Lam Duật ngươi thật không nhớ ra ta? Bộ dạng ôn nhã trên núi Đại Phạn và bộ dạng kiêu ngạo cay nghiệt này đâu mới là con người thật của ngươi?" Ôn Nhược Hàn ôm lấy ngực vừa bị đạp của mình, cau mày nói.

Nghe đến cái tên Lam Duật càng khiến hắn giận sôi người. Thì ra là Lam Duật, lại là tên đó. Điều cấm kỵ của Lam Khải Nhân từ trước đến nay chính là nhận nhầm hắn với Lam Duật. Ôn Nhược Hàn nhọ đến mức trong một ngày đã chạm đến hai điều cấm kỵ của hắn, đúng là đen đủi.

Lam Khải Nhân hừ lạnh, tay nâng bội kiếm, ý niệm vừa động quanh thân kiếm liền được cuốn lấy bởi một đường khói trắng hình xoắn ốc, linh lực trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên. Ôn Nhược Hàn liền cảm thấy không ổn, y thật chọc hắn giận đến như vậy ư?

Đương lúc kiếm quang vừa lóe sáng ngay lập tức Lam Khải Nhân quét mạnh luồng kiếm khí về phía Ôn Nhược Hàn. 

Y nâng kiếm sẵn sàng đón đỡ thế nhưng điều không ngờ là cánh cửa nhã thất đột nhiên mở toang. Ngoài cửa thiếu niên đứng ngược sáng vận đồng phục Cô Tô Lam Thị, hai mắt căng thẳng nhìn lướt qua Lam Khải Nhân và Ôn Nhược Hàn, bội kiếm trong tay xuất vỏ lao đến va chạm với luồng kiếm khí của Lam Khải Nhân.

Oành! Một tiếng nổ chấn động nhã thất.

Thiếu niên mồ hôi ướt trán đoạn hướng mắt về phía Ôn Nhược Hàn mỉm cười có lễ: "Ôn huynh, đã lâu không gặp."

Ôn Nhược Hàn nhìn chằm chằm thiếu niên vừa xuất hiện, lại nhìn sang Lam Khải Nhân một mặt lạnh lẽo. Hình như...người này mới là Lam Duật...còn tên kiêu ngạo này không phải.

Hai người này dung mạo thoạt nhìn bảy phần y đúc. Ôn Nhược Hàn nhận ra mình nhầm người rồi?!

Trận đánh trời long đất lỡ khiến một sương phòng của nhã thất trang trọng Kim gia cứ thế bị hai tên ôn thần quậy cho tốc mái nhà.

P/s: Mọi người đoán xem giữa Ôn đần và Lam Duật đã xảy ra chuyện gì mà cả ngũ đại gia chủ đều không muốn nhắc lại?

Kim Quang Thiện rốt cuộc có tâm tư gì với A Lam không? Câu trả lời là có!

Lam Khải Nhân có ghét Lam Duật không? Câu trả lời là có.

Lam Duật rốt cuộc chết như thế nào? Hồi sau sẽ rõ aaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net