[Đồng Nhân Ôn Nhược Hàn x Lam Khải Nhân] Một Đời Một Kiếp Duyệt Tâm Ngươi-Hồi 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 10: Chuyện xưa kể lại_Hạ

Nhã thất vốn bình yên giờ đây lại như vừa bị cuồng phong quét qua, thảm thương đến không nỡ nhìn. Lam Khải Nhân không hề thu lại sát khí, mắt đen lạnh lùng nhìn Lam Duật vừa cản đòn tấn công của hắn, cánh tay hắn vẫn còn rung rẩy vì lực đạo cường hãn của Lam Khải Nhân.

Ôn Nhược Hàn nhíu mày nhìn hai khuôn mặt giống nhau phía trước, lúc này hai người cùng xuất hiện mới cho người ta có cảm giác khác biệt. Lam Khải Nhân mi mục như vẽ, sắc bén đầy kiêu ngạo, khí chất trên người cũng không tầm thường. Còn về Lam Duật lại một thân ưu nhã ôn nhu, cho người ta cảm giác dễ dàng yêu thích.

Hai con người, tuy có chút giống nhau nhưng lại đối chọi không thể dung hòa.

Lam Khải Nhân liếc Lam Duật một cái rồi thu kiếm bước ra ngoài, không khí trong phòng cũng bớt ngượng ngùng vài phần. Lam Duật tra kiếm vào vỏ, đi đến đỡ lấy Ôn Nhược Hàn, trong mắt rặc một thứ cảm xúc khó thể nhìn ra.

"Ôn huynh không ngờ còn có thể gặp huynh ở đây." Lam Duật cong miệng mỉm cười, dìu lấy cánh tay hắn.

Ôn Nhược Hàn lại nhanh chóng gạt tay hắn ra, vội vàng nói: "Lam huynh chờ đã. Ta và hắn có chút hiểu lầm, sau khi giải quyết xong sẽ đến tìm huynh. Cáo từ."

Nói rồi liền một mạch chạy thẳng ra cửa, bàn tay Lam Duật cứng đờ giữa khoảng không, đôi con ngươi ngày thường một màu điềm đạm giờ lại dấy lên chút tâm cơ khó cơ. Bàn tay trong vạt áo siết chặt, móng tay bấu vào da thịt đau rát nhưng hắn vẫn không nhận ra.

Bên ngoài Ôn Nhược Hàn vội vã chạy ra ngăn cản bước chân của Lam Khải Nhân, y giơ cánh tay chặn hắn lại: "Huynh đệ, là hiểu lầm. Ta thật có lỗi, là ta nhìn nhầm người. Cũng không ngờ trên đời này lại có một khuôn mặt giống Lam Duật như thế."

Không ngờ lại có một khuôn mặt giống Lam Duật như thế.

Câu nói này tuyệt đối là đụng chạm, hắn vốn đã ghét Lam Duật từ lâu, bởi cái con người đó luôn âm thầm chống đối hắn, làm chuyện gì cũng đều muốn vượt mặt chiếm công, giống như muốn nhận được sự chú ý từ người khác. Càng giống như muốn đạp lên hắn mà bước đi nên Lam Khải Nhân rất không thích người này.

Sắc mặt Lam Khải Nhân đen sầm đến cực hạn, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy sức nặng: "Ngươi nói ai giống ai?"

Tính khí Lam Khải Nhân vốn không tốt gì cho cam, lại thêm chuyện mạt ngạch bị tháo ra và bị người ta nhận nhầm với người mình ghét nên thái độ đối với Ôn Nhược Hàn cũng mười phần khinh ra mặt.

Ôn Nhược Hàn nhờ một câu nói của hắn liền tìm ra được điểm không hợp lý, y nhận ra hắn không thích bị so sánh với Lam Duật.

"Huynh đệ, là ta lỡ miệng. Ngươi quân tử đừng để trong lòng, ba tháng này hi vọng sẽ hảo hảo gắn bó." Ôn Nhược Hàn giơ tay thi lễ đúng mực, uyển chuyển dùng lời nói làm hạ cơn giận của hắn.

Lam Khải Nhân đến mắt cũng chẳng thèm liếc chứ đừng nói trả lễ lại cho y, cứ thế mà phất tay áo bỏ đi. Phía sau Ôn Nhược Hàn ngượng ngùng thu tay nhưng lại không chút tức giận, ngược lại còn thấy thiếu niên này rất hợp nhãn, tính tình cũng thẳng thắng không e dè, như thế nào thì bộc lộ thế ấy, hoàn toàn không mang lớp mạt nạ tươi cười của đám thế gia vọng tộc.

Điều này làm Ôn Nhược Hàn rất thích thú. Thân người cao thẳng như tùng bách, dung mạo kiêu ngạo tựa châu sa, tính tình lại cực phẩm như vậy, ba tháng ở Lan Lăng Kim Thị của y cũng sẽ không nhàm chán.

Nghĩ thế trên mỗi y không kiềm được cong lên nụ cười như dương quang chiếu rọi. Lam Duật đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy được điệu cười của y, mắt không sao dời khỏi nam nhân tuyệt đẹp đó.

Buổi chiều khi Kim Quang Thiện đến nhã thất tìm Lam Khải Nhân thì chứng kiến được một căn phòng đổ nát sập xệ. 

Hắn mi mắt giật giật nắm lấy bả vai Lam Khải Nhân mà lắc: "Họ Lam kia ngươi làm cái gì hả? Ngươi một ngày không gây chuyện liền ngứa ngáy phải không? Nhã thất tan hoang thế này, bảo bọn Ngụy Trường Trạch Giang Phong Miên ngủ ở đâu đây?"

"...Bọn Ngụy huynh...Giang huynh...không phải ở dãy phía tây sao?" Lam Khải Nhân vì bị lắc đến đất trời quay cuồng nên nói năng cũng đoạn ngưng đoạn nghĩ.

Kim Quang Thiện lắc vai hắn đến nghiện luôn, cứ thế kéo tới kéo lui mà dày vò hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi não úng nước rồi hả? Ngụy huynh và Giang huynh không ở cùng ngươi thì ở đâu? Ngươi ngươi ngươi mau thu dọn đống này cho ta."

Lam Khải Nhân nhịn không được thái độ tức anh ách của Kim Quang Thiện mà bật cười khanh khách, hắn lấy chuyện chọc tức người này tựa hồ làm niềm vui và cũng chỉ có Kim Quang Thiện mới khiến hắn có thể thoải mái mà cười một cách không kiên nể như thế.

Tức thì nói vậy nhưng Kim Quang Thiện cũng không định để hắn bắt tay vào dọn mấy thứ đồ này. Hắn gọi đến một vài đệ tử ngoại môn đến giúp việc thu dọn, trời gần tối thì mọi thứ cũng đâu vào đấy, Giang Phong Miên và Ngụy Trường Trạch cũng không cần phải ngủ ngoài trời lạnh rồi.

Vì trong quy tắc đến học của Lan Lăng có một quy định là buổi tối những người cùng một dãy gian phòng đều phải tụ thành một bàn, uống trà đàm đạo chuyện nhân sinh trên đời. Lam Khải Nhân cảm thấy cái này chính là tốn thời gian vô bổ nhất nhưng mấy người còn lại đều tỏ ra hứng thú nên hắn cũng bị bắt gia nhập.

Trên chiếc bàn dài, vị trí ngồi xoay vòng lần lượt là Lam Khải Nhân, Kim Quang Thiện, Ngụy Trường Trạch, Giang Phong Miên, Lam Duật và Ôn Nhược Hàn.

Người mở lời là con trai tiên đốc, Kim Quang Thiện cười giả lả: "Ở đây chúng ta gần như đều quen thuộc hết thảy, đều là bằng hữu săn đêm với nhau. Riêng Ôn huynh đây là lần đầu gặp mặt, không biết có thể giới thiệu đôi chút? Nghe danh môn đệ Kỳ Sơn Ôn Thị đều là tài năng xuất chúng."

"Cũng không phải tài giỏi gì, thiên hạ lắm người giỏi hơn." Ôn Nhược Hàn khiêm tốn đáp lễ.

"Ngụy Trường Trạch từ Vân Mộng Giang Thị." 

"Giang Phong Miên từ Vân Mộng Giang Thị."

"Lam Duật từ Cô Tô Lam Thị." Lúc giới thiệu hắn còn nhìn y mỉm cười lộ rõ thân quen.

Ôn Nhược Hàn cũng gật đầu cười lại với hắn.

"..."

Đến lượt của Lam Khải Nhân lại là một tràng im lặng, năm cặp mắt mong chờ nhìn hắn mở miệng. 

Hắn nhấp một ngụm trà, nhướn mày cất cao giọng đầy ngạo nghễ: "Lam Khải Nhân môn đồ Cô Tô Lam Thị, dung mạo tựa ngọc cốt, một thân tiêu sái anh tuấn, thực lực chẳng thua ai, tính tình ngay thẳng nghĩ gì nói đó. Tu chân giới, không có người thứ hai." Còn nhấn mạnh câu cuối cùng như muốn đai nghiến tên họ Ôn trước mặt. 

Tu chân giới ngoài hắn thì không có người thứ hai.

Ôn Nhược Hàn trong mắt ý cười càng đậm, một thứ gì đó không báo trước len lỏi vào trong lồng ngực. Chẳng hiểu sao với phong thái cao cao tại thượng của hắn không khiến y khó chịu mà y lại bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ: Người này quá đổi sáng chói, thật muốn giấu cho riêng mình ngắm.

Bốn người kia thì như đã quen với thái độ tự coi mình là cái rốn của tu chân giới nên cũng không lấy làm lạ, chỉ là hơi nhích ghế cách xa Lam Khải Nhân một chút, giống như để Ôn Nhược Hàn thấy bọn họ không thân nhau lắm.

"Cuồng vọng! Họ Lam ngươi bớt tự cao được không? Thanh Hành Quân khiêm nhường bao nhiêu sao lại có người đệ đệ như ngươi hả?" Kim Quang Thiện tuy mắng nhưng trong mắt lại sáng ánh lên, tựa như muốn gật đầu đồng ý với những gì hắn nói nhưng lại phải kiềm chế đi.

Lam Khải Nhân dùng ánh mắt "bộ không phải hả" để nhìn Kim Quang Thiện.

Hàng mài kiếm sắc sảo nhếch cao, đuôi mắt biểu lộ ý cười nhẹ nhàng: "Cô Tô Lam Thị đúng là chỉ xuất anh tài."

Lam Khải Nhân liếc Lam Duật một cái, khuôn mặt đanh lại của người này khiến hắn rất hài lòng.

Không khí giữa sáu người liền có chút ngượng ngùng.

"À phải rồi! Trên đường đến Lan Lăng ta có nghe qua một chuyện, dưới thôn Tây có ác linh nhiễu loạn. Vừa định tối nay xuống đó xem xét, mọi người có muốn đi không?" Lam Duật cố tỏ ra tự nhiên lên tiếng.

"Lam huynh mở lời đương nhiên ta sẽ đi." Ôn Nhược Hàn nghiêng đầu nhìn hắn, thân thiết nói.

Lam Duật mỗi lần thấy y cười là trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, lại vui vẻ nói qua lại với y vài ba câu. 

Đám người Kim Quang Thiện cũng gật đầu tỏ ra hứng thú, duy chỉ có mình Lam Khải Nhân là im lặng không động tĩnh. Hắn muốn đi nhưng lại không muốn đi cùng Ôn Nhược Hàn và Lam Duật chút nào, nhìn hai người bọn họ hình như có điều gì đó mờ ám, cứ nhìn nhau cười cười. Lam Khải Nhân dùng danh dự của mình thề trong âm thầm, hai tên này nhất định mười phần có gian tình.

"A Lam cùng nhau đi đi!" Ôn Nhược Hàn cong môi nhìn hắn đầy mong chờ.

Lam Khải Nhân tưởng mình nghe nhầm, hắn nhìn Ôn Nhược Hàn mặt tỏ thái độ: "Ngươi gọi ta cái gì?"

Ôn Nhược Hàn ý cười tràn ngập: "A Lam!"

Mấy người còn lại tự thân thấy sát khí cuồn cuộn kéo tới liền biết điều đứng dậy đi về một góc thật xa, bộ dạng không muốn dính dán đến. 

Ai cũng biết Lam Khải Nhân chưa từng được gọi một cách thân thiết như thế, hơn nữa hắn cũng cực kỳ ghét người ta gọi mình bằng tên thân mật. Thôi thì ở đây cầu nguyện cho họ Ôn này vậy.

Lam Khải Nhân tức đến mức mặt mày đỏ gay, hắn muốn rút kiếm chém người nhưng Kim Quang Thiện đã nhanh tay giữ hắn lại đồng thời nhìn sang Ôn Nhược Hàn: "Khải Nhân hắn không thích người ta gọi tên thân mật như thế, Ôn huynh thông cảm."

"Thật ra ta gọi hắn A Lam cũng sẽ không nhầm với Lam huynh đây. Chỉ là một cách gọi mọi người đừng để tâm." Ôn Nhược Hàn nhìn Kim Quang Thiện nắm lấy tay hắn liền cau mài, miệng vẫn giữ nét cười.

"Con mẹ nó ngươi dám gọi một tiếng ta liền chém ngươi. Ngươi thật không biết hay biết mà còn giả vờ, trên mặt Lam Khải Nhân ta viết rõ không ưa ngươi. Đừng có tỏ ra thân thiết với ta." Lam Khải Nhân trừng mắt nhìn y.

Ôn Nhược Hàn lại làm như không nghe thấy, huýt một tràng sáo dài rồi mở của đi ra. Kim Quang Thiện phải cực nhọc vuốt đuôi hắn mới lôi được hắn cùng nhau xuống thôn Tây tìm ác linh.

Đứng giữa sát khí của Lam Khải Nhân nên không ai chú ý đến sắc mặt cực kỳ khó coi của Lam Duật. Tròng mắt tựa hồ đang nổi lên tơ máu.

A Lam? 

Sao không gọi ta như vậy?

P/s: Thật tình là buồn cho Ôn đần luôn. Cười nhiều tự nhiên bị nghĩ là có gian tình với người khác. A Lam nhà ta cũng ngộ à.

Cách gọi A Lam ra đời từ đó, đến tự nhiên nhưng khắc sâu trong lòng người.

Ta thật không muốn kéo dài truyện đâu, sợ mọi người đọc sẽ bị nhàm chán lắm luôn. Nhưng tình tiết cắt ngắn sẽ không đủ giải đáp, nên có lẽ thời điểm quá khứ sẽ đi thêm Thượng_Trung_Hạ nữa mới kết thúc.

Nếu thật sự gây chán thì mình sẽ cố gắng cắt lại aaa.

Với lại cám ơn bình chọn của mọi người và mình thích đọc bình luận lắm ý.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net