[Đồng Nhân Tang Nghi] Bản Thiếu Gia Là Lam Cảnh Nghi, Tất Cả Quỳ Xuống_Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Cảnh Nghi xuất phát từ lòng khinh thường ở thời không trước nên đối với thái độ kênh kiệu này của Mạc Huyền Vũ ngược lại không chút tức giận mà còn xem nhẹ.

Hắn gác kiếm lên vai, bày ra dáng vẻ muốn bao nhiêu ngông cuồng thì có bấy nhiêu: "Xuyên qua hai năm, đã học được cách kiêu ngạo rồi."

Hai thời không, điều mà Mạc Huyền Vũ ghét nhất chính là bị coi thường. Nhưng hắn cũng đã học được cách nhẫn nại.

Mạc Huyền Vũ chắc lưỡi, nhìn một lượt những cổ hung thi dưới đất, ánh mắt dùng lại cái đầu bị chẻ làm hai của Mạc phu nhân tiếc nuối mà nói: "Xem ngươi kìa, mạnh tay như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Thứ đồ chơi này so với bên kia có phải đẹp hơn không? Còn giống người hơn gấp mấy lần nữa."

Sau đó hắn lại chuyển mắt đến Nhiếp Hoài Tang, con ngươi loé lên hận ý: "Nhiếp tổng, mạng ngươi lớn thật đó, vậy mà cũng không thể nhìn ngươi bị hung thi xé thành thịt vụn. Tiếc quá tiếc quá!"

Nhiếp Hoài Tang mâu sắc sặc mùi hung hiểm, y nhìn thấy một người đàn ông lơ lửng trên không trung cũng chẳng còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, mà thay vào đó là phẫn nộ.

Y ngẩn đầu nhìn Mạc Huyền Vũ: "Tính trăm đường cũng không tính ra ngươi giả điên."

Mạc Huyền Vũ đắc ý: "Ngươi tưởng trên đời này chỉ mình ngươi thông minh? Thật ra mà nói, Nhiếp tông chủ mới là người thông minh nhất, đúng không Lam công tử?"

Nhiếp tông chủ? Là ai? Bất giác y nhìn qua thanh niên bên cạnh, nhận ra khi nghe nhắc đến người này hắn rất để tâm.

Lam Cảnh Nghi vận khinh công dưới chân, điểm nhẹ một cái cả cơ thể liền bay lên, Tư Niệm phóng thích linh lực cường thịnh, hồng quang cắt qua trời đêm vô cùng diễm lệ.

Không nghĩ tới hắn lại một lời không hợp liền chủ động rút kiếm đánh tới.

Thân ảnh Mạc Huyền Vũ bẻ gió lui về sau, hắn mỉm cười cổ quái, từ trong không gian lấy ra một khẩu súng đen ngòm.

Nhìn thấy thứ này tim Lam Cảnh Nghi thoáng chốc ngưng trệ.

Hắn thu lại linh lực, đáp xuống mặt đất.

"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Lam công tử có tật xấu rồi!" Mạc Huyền Vũ cười đến không ngưng lại được.

"Sợ cái đầu ngươi! Ông nội ngươi đây không biết chữ sợ viết như thế nào đâu." Lam Cảnh Nghi nghiến răng nghiến lợi mắng.

Lần này hắn không thèm đáp lại lời của Lam Cảnh Nghi, chỉ vung tay một cái thu hết mấy cổ hung thi dưới đất.

Sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Nhưng mà Lam công tử, ta có thể giúp ngươi quay về thời không kia, để ngươi đoàn tụ với người thân bằng hữu."

Nghe đến việc có thể trở về thì đồng tử trong mắt Lam Cảnh Nghi liền co rút, một lời này thật sự đánh trúng chổ hiểm của hắn.

Nhiếp Hoài Tang hơi nhìn hắn, nói như vậy người này không phải Lam Cảnh Nghi?

Tên kia đề cập đến chuyện này, có nghĩa là hắn sẽ rời đi bất cứ lúc nào?

Y đột nhiên cảm thấy bất an, từ trong thâm tâm cảm thấy bất an đến cực điểm.

Lam Cảnh Nghi hạ giọng: "Cấm thuật thông đạo thời không trận ngươi vì sao biết được?"

Mạc Huyền Vũ lại híp mắt, nhìn hắn như nhìn một tên đần: "Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết à? Có điều, chúng ta giao ước đi, ngươi giết Nhiếp Hoài Tang, ta mở thông đạo cho ngươi trở về."

Giết Nhiếp Hoài Tang? Mẹ kiếp thằng đần này còn dám ở đây ra điều kiện với hắn!

Thật sự nghĩ mình là ông trời rồi à?

Từ trước đến nay chỉ có hắn ra điều kiện, còn không thì miễn bàn.

Lam Cảnh Nghi làm bộ dạng như đang suy tính lời đề nghị của họ Mạc, đột nhiên hỏi: "Nhiếp Hoài Tang của thời không kia không phải bị ngươi giết chết rồi sao?"

Mạc Huyền Vũ chỉ tay về phía sau, nơi mà y đang đứng: "Ngươi giết hắn, ta mở thông đạo cho ngươi trở về."

Lam Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn y, lúc này Nhiếp Hoài Tang đột nhiên nghĩ, nếu hắn đồng ý giết y thì y sẽ rất khó chịu.

Tuy rằng không biết khó chịu đó là của bản thân hay của một ai khác.

Một ai khác? 

Y tự hỏi lại tự châm biếm mình, trong người y chẳng lẽ còn tồn tại một ai khác? Nực cười!

Mà lúc này Lam Cảnh Nghi đã đánh giá từ trên xuống dưới một lượt giá trị hữu dụng của y, sau đó hắn mới ngước lên nhìn Mạc Huyền Vũ: "Ngươi thấy ông ngươi giống ngu lắm hả? Giết hắn rồi ngươi rảnh tay tới tiễn ông một đoạn thì ông đây lỗ vốn rồi!"

Mạc Huyền Vũ thu lại nét cười trên mặt: "Nếu vậy, ngươi muốn ở đây cả đời?"

"Ngươi nghĩ cũng thật đẹp, cứ ăn no ngồi đợi ông đây tới bắt ngươi ói ra thông đạo đi!" Lam Cảnh Nghi ngược lại châm biếm không chút kiên nể.

Hắn chính là như vậy, vô pháp vô thiên, không ai quản được.

Muốn hắn ở đây cả đời? Còn lâu đi, hắn sinh ra ở đâu thì phải trở về nơi đó.

Cuối cùng, thấy không thể thoả thuận có lợi với tên nhãi họ Lam này được thì Mạc Huyền Vũ cũng không ở đây làm mất thời gian. 

Cơ thể hắn dần dần mờ nhạt rồi biến mất, khi thân ảnh hắn hoà vào đêm đen thì trong không khí vẫn còn vang một tiếng nói: "Để xem ván cờ này, người cười đến cuối cùng là ai."

Lam Cảnh Nghi nhìn một lượt, quả thật đám hung thi đều đã bị tên điên kia dọn dẹp sạch thì mới an tâm.

Dù sao ở đây cũng không phải tu chân giới, tuỳ tiện giết thi cũng có thể bị hiểu lầm rồi cho hắn ăn cơm tù bóc lịch qua ngày đó.

Hắn liếc mắt tới chổ Nhiếp Hoài Tang: "Nhiếp tổng, cái chuyến đi thực tế này có một chân của ngươi trong đó nhỉ? Tên giáo sư kia rốt cuộc nhận bao nhiêu lợi của ngươi mới đồng ý dẫn chúng ta đến đây?"

Nhiếp Hoài Tang bị nhìn đến cảm thấy bức bối, y không thừa nhận là y đang chột dạ đâu.

Mãi một lúc sau mới chậm rì rì lên tiếng: "Ngươi biết hết rồi?"

"Phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới sáng ra, ngươi nhìn thấy ta có giống ngu không? Không phải trên đời này một mình ngươi thông minh còn người khác là heo đâu." Lam Cảnh Nghi đột nhiên lớn tiếng nạt lên.

Nhiếp Hoài Tang giật mình lùi về sau một bước.

Lùi cái gì mà lùi? Ta ăn thịt ngươi chắc?!

Hắn tâm mang bực bội đi lên phòng của mình, phía sau Nhiếp Hoài Tang đột nhiên đi theo.

Hắn đi, y cũng đi. Hắn ngừng, y cũng ngừng.

"Nhiếp tổng, ngài có bệnh thì đi uống thuốc, theo ta làm gì?" Lam Cảnh Nghi phải nhịn lắm mới không rút kiếm ra chém hắn ở đây.

Nhiếp Hoài Tang hoàn toàn đem lời nói chứa dao của hắn nghe tai này lọt tai kia, y chỉ tò mò hỏi: "Cậu là người tu tiên?"

Hắn tức giận quát lên: "Chẳng lẽ nãy giờ ta làm xiếc cho ngươi coi!"

Thanh niên này trên người giấu dao sao? Tại sao lời nói sắc bén như vậy?

Giống như muốn đem cả thế giới chém thành từng khúc vậy, y nói không lại hắn, chỉ có thể nhịn.

"Ta bị cào trúng." Y đột nhiên nhỏ giọng nói.

Lam Cảnh Nghi nhìn tới cánh tay đang chảy máu của y.

Y cũng như vậy nhìn hắn. 

Thì sao? Bị cào thì sao? Nói ông đây làm được cái gì?

Dường như đọc được ánh mắt của hắn, Nhiếp Hoài Tang trợn mắt nhìn: "Trong phim đều là bị cào rồi lát sau bị biến thành cương thi đó, ngươi không thể thấy ta chết mà không cứu được."

Y không muốn mình nhảy tưng tưng khắp nơi rồi bị dán bùa giống như trên phim.

Lam Cảnh Nghi nhìn y như nhìn một thằng đần.

Tên này hình như trí thông minh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh nha, hình như hiện tại não y bỏ y đi rồi.

Còn đem cái loại lý thuyết của phim ảnh xem là đương nhiên nữa chứ, Nhiếp tổng rốt cuộc làm sao điều hành công ty được vậy?

Hắn hiện tại nhớ tới lần bị dẫn đến Nghĩa thành, bản thân chính là bị trúng thi độc, là trúng thi độc mới có khả năng thành hung thi.

Còn đám thi này bản thân có căn bản là không mang độc, còn sợ cái gì?

Nhưng mà, ngươi dám gây phiền phức cho ông đây, ông đây cũng phải lấy lại chút lợi tức.

Nghĩ như thế Lam Cảnh Nghi liền đúng mực mỉm cười: "Ừ nhỉ! Xém chút nữa quên mất chuyện này, ngươi theo ta, ta chữa cho ngươi."

Nhiếp Hoài Tang thề, y vừa nhìn thấy trong mắt hắn xoẹt qua một tia nguy hiểm.

Nhưng lúc nãy thấy hắn bảo hộ y như vậy nên phân tích một chút sẽ cảm thấy thanh niên này không muốn hại y.

Có điều, Nhiếp tổng lầm rồi.

Lầm to rồi!!!

Y ngồi trong bếp, nhìn hắn đứng mày mò một hồi, lấy ra một cái nồi, một chén nếp, một hộp ớt đỏ.

Lam Cảnh Nghi không tìm thấy củi, hắn biết khái niệm gọi là bếp ga, nhưng mà không biết xài.

Vậy nên Lam nhị thiếu gia đã vo nếp bỏ vào nồi rồi, lại không thể để Nhiếp Hoài Tang ăn cháo nếp sống được.

Động não một lát hắn liền bảo y tới cầm hai cái quai, mặc dù y thật sự không biết hắn định làm cái gì nhưng cũng rất nghe lời mà cầm.

Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Nhiếp tổng, hắn cư nhiên như vậy cầm ba tấm Minh Hoả Phù kê dưới nồi, phừng một cái lửa đỏ cháy rực lên.

Trong lòng đột nhiên có cảnh báo: Nguy! Nguy! Nguy!

Nhiếp Hoài Tang thình lình bị lửa doạ liền quăng cái nồi cháo nếp sống xuống đất, phòng bếp choang một tiếng chói tai: "A! Nóng!"

Lam Cảnh Nghi mặt nhiễm một tầng oán khí, mẹ nó ai mà không biết nóng, có cần phản ứng tới vậy không?

Tuy là hắn cũng đoán được ba tấm Minh Hoả phù gộp lại uy lực sẽ không nhỏ, nhưng là không nghĩ sẽ lớn đến mức này.

Phừng một cái liền cháy cao hơn đầu.

Thậm chí hắn còn có thể nghe thấy mùi khét của vài sợi tóc trước trán.

Nhiếp Hoài Tang thấy hắn gần như sắp tức giận liền đi tới nhặt cái nồi lên, vo một nắm gạo nếp rồi bắt bếp ga nấu.

"Cậu không biết có thể hỏi tôi." Cần gì phải làm tới sắp cháy nhà như vậy, y cũng thật là bị doạ một trận.

Lam Cảnh Nghi sa sầm mặt, ngươi giỏi, Nhiếp Hoài Tang ngươi giỏi lắm.

Đợi bản thiếu gia trị ngươi!

Lát sau nồi cháo nếp cũng sôi lên, hắn đi tới bỏ gia vị nêm nếm, không biết vừa ăn không nhưng mỗi thứ đều bỏ một miếng.

Cuối cùng, ớt bột!

Trong bếp có bao nhiêu ớt bột hắn đều đổ vào nồi cháo nếp đó, đến mức cháo cũng không còn màu trắng nữa.

Nhiếp Hoài Tang nuốt nước bọt, y có thể nhìn ra được trong mắt thanh niên đang khoáy cháo kia lấp lánh ánh sáng kỳ dị.

Cuối cùng hắn múc ra một chén cháo nếp đặt tới trước mặt y.

"Ăn đi!"

Nhiếp Hoài Tang: "..."

Ăn? Bảo y ăn cái này? Hay là cứ trực tiếp để thi độc công tâm, làm một con cương thi tiêu dao coi bộ ổn hơn là ăn chén cháo ớt này.

Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Nhiếp Hoài Tang hắn liền đắc ý trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: "Đây là cháo nếp, nếp trị thi độc, ớt giúp ra mồ hôi sẽ dễ giải độc hơn."

Vỗ tay đi! Bản thiếu gia thật biết cách biện minh cho mình mà.

Trước đây chính hắn đã nếm thử chén cháo hiệu Di Lăng Lão Tổ kia, nhất định mùi vị cũng giống thế này, vừa cay vừa mặn, vừa khó nuốt.

Hắn ăn một lần liền ám ảnh mấy ngày, dùng cách nói của thời đại này chính là sang chấn tâm lý.

Nhiếp Hoài Tang chần chừ một lúc nhưng nghe lời hắn nói hoàn toàn có lý, hơn nữa người ta còn là người tu tiên, cách chữa trị cũng tu tiên không kém.

Này chính là dạng, ăn một muỗng, biến thành tiên!

Vậy là dưới con mắt phát sáng của hắn thì y cũng sống chết ăn hết chén cháo ớt khủng bố kia, thật sự là có cảm giác sắp thành tiên.

Nhiếp Hoài Tang ăn xong, khó khăn mở miệng: "...Cái này, là của ai chỉ cậu?"

Lam Cảnh Nghi cười khanh khách: "Của một người tiền bối, hắn rất giỏi, nhưng giỏi nhất là độc chết người ta."

Không nhắc thì thôi, nhắc đến hắn thật sự rất nhớ mọi người.

Nếu vẫn còn ở thời không kia hắn hiện tại chắc cũng đang đi săn đêm cùng Quỷ Tướng Quân rồi đi.

Nhận thấy sắc mặt hơi trầm xuống của Lam Cảnh Nghi y liền lên tiếng: "Ý cậu là tiền bối ở "chổ" cậu?"

Lam Cảnh Nghi miễn cưỡng gật đầu: "Đúng vậy, ở chổ ta, nơi này không tìm thấy đâu."

Ngữ điệu hắn nói "không tìm thấy" vô cùng mất mát, trong mắt là cô đơn cùng tủi thân bị đè nén.

Nhiếp Hoài Tang cũng lấy lại phong thái thâm trầm của mình, y nghiêm túc nhìn hắn, giống như đang ra một cuộc thoả thuận: "Lam Cảnh Nghi, cậu có thể cho tôi biết là chuyện của tôi cậu biết được bao nhiêu không?"

Hắn nâng mắt, tia trào phúng lại dâng lên: "Ta nói biết hết thì ngươi tin không? Từ chuyện cái chết của Xích...à Nhiếp tổng trước đây, cho đến người giết y, biết được kế hoạch muốn lật đổ kẻ phía sau của ngươi, biết ngươi vì trả thù sẽ dồn ta cùng bọn nhóc kia vào chổ chết, không từ thủ đoạn nào."

Hắn ngưng lại, cười giễu cợt: "Nhiếp tổng, ta đoán rằng cánh tay trái của anh trai ngươi chắc là đang nằm trong tay ngươi đi, nhưng ta đoán không ra tại sao hôm nay ngươi không dùng đến nó."

Sắc mặt y càng lúc càng sa sầm, y đã chuẩn bị sẵn tâm lý là thanh niên này biết rất nhiều về kế hoạch của y.

Nhưng thật không ngờ, người này biết tất cả.

Nhiếp Hoài Tang thấp giọng: "Ta không tin Mạc Huyền Vũ."

Đúng vậy, Mạc Huyền Vũ đã mở lời, chỉ cần đưa cho hắn cánh tay trái của Nhiếp Minh Quyết thì mọi chuyện sẽ lập tức được đưa vào kế hoạch.

Có điều, đến cùng y cũng không thật sự tin hắn.

Cũng vì một lời nhắc nhở kia của Lam Cảnh Nghi, hắn nhắc y, Mạc Huyền Vũ sẽ cắn ngược y.

Là một người đa nghi cùng cẩn thận, đương nhiên y sẽ không để mình làm con cá cho người ta chặt.

Lúc này biểu tình trên mặt Lam Cảnh Nghi lại vô cùng kỳ lạ, hắn hỏi lại một lần nữa: "Ý ngươi nói, Mạc Huyền Vũ bảo ngươi đưa tay trái cho hắn đặt trong Mạc gia trang?"

Y miễn cưỡng gật đầu.

Vô lý! Con mẹ nó thật là vô lý!

Mạc Huyền Vũ là xuyên qua đây ngay khi Nguỵ Vô Tiện hiến xá.

Như vậy hắn ở đâu biết được tường tận những chuyện xảy ra ở thời không kia?

Lam Cảnh Nghi đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, hắn nghĩ tới khoảng thời gian đó chẳng lẽ đều bị Mạc Huyền Vũ bên này nhìn chòng chọc?

Nếu thật sự là như thế thì Mạc Huyền Vũ là một tên điên đúng nghĩa, không những điên mà còn vô cùng có bản lĩnh.

Chỉ là không nghĩ tới trước đây hắn là kẻ tu vi thấp, không có thiên phú mà rơi vào ma đạo lại đáng sợ như vậy.

Ánh mắt Lam Cảnh Nghi chuyển tới trên người y, trong đầu xoẹt qua lời đề nghị lúc nãy của Mạc Huyền Vũ, bỗng nhiên hắn hơi sáng tỏ một chuyện.

"Ngươi đưa tay cho ta." Hắn gấp gáp nói.

Mặc dù không hiểu nhưng y vẫn đưa tay ra, Lam Cảnh Nghi bắt lấy tay y, vận động linh lực đưa vào trong.

Chưa đến một giây hắn đã rút tay lại.

Ánh mắt kinh ngạc nhìn y.

Vừa nãy lúc hắn truyền linh lực vào thì hoàn toàn bị cự tuyệt, nói như vậy trong người Nhiếp Hoài Tang này chính là có tồn tại linh lực.

Nhưng hắn không phải kẻ tu tiên.

Chỉ còn một khả năng, thần hồn của Nhiếp Hoài Tang cũng xuyên qua đây, nhưng đang ngủ say.

Thảo nào Mạc Huyền Vũ nhất định phải giết y, vì để phòng ngừa hậu hoạn, hắn biết y cũng xuyên qua, chỉ là nhân lúc thần hồn đang ngủ say mà giết chết từ trong trứng nước.

"Nhiếp Hoài Tang?" Hắn gọi rất khẽ.

Y ở đối diện hắn, đương nhiên nghe được tiếng hắn gọi, nhưng y cũng đủ tinh mắt để nhận ra hắn là thông qua y gọi một người khác.

Chính hắn cũng không nhìn thấy, lúc bản thân nhận ra sự tồn tại của Nhiếp Hoài Tang thì mắt hắn liền lắng đọng tinh quang rất sáng, chất chứa thứ tình cảm mà hắn vẫn còn mơ hồ.

"Lam Cảnh Nghi!"

Y gọi hắn, nhưng hắn tựa hồ không nghe thấy, mắt vẫn nhìn châm châm vào y.

Cái nhìn này khiến y vô cùng khó chịu, bởi vì ánh mắt này không phải dành cho y.

Nhiếp Hoài Tang bất ngờ đứng dậy, khiến cho Lam Cảnh Nghi bừng tỉnh, hắn chớp chớp mắt nhận ra mình đã thất thố.

Cũng không đợi hắn lên tiếng thì y đã tranh nói trước: "Chuyện hôm nay tôi sẽ xử lý, người Mạc gia đột nhiên biến mất nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ. Ngày mai cậu thức dậy cứ làm như không biết gì cả, Lam giáo sư tôi sẽ thu xếp."

Lam Cảnh Nghi nhún vai, quả thật vô tâm vô phế mà trở về phòng ngủ.

Còn hai tiếng nữa là trời sáng, hắn phải nghỉ ngơi a.

Hắn có cảm giác, sau này hắn cùng Mạc Huyền Vũ sẽ đối đầu đến kẻ sống người chết.

Hai tiếng trôi qua, Lam Cảnh Nghi đang ngủ thì bị dựng đầu dậy.

"Cảnh Nghi, sáng rồi, dậy đi!" Lam Tư Truy ở một bên lay lay hắn.

Mới chợp được một lúc đã phải dậy, thời không này thì kinh rồi, đến cả giờ mão phải dậy cũng không thay đổi.

Hiện tại trong đầu Lam Cảnh Nghi vang vọng thanh âm đọc gia huấn của Lam Khải Nhân.

Giờ hợi đi ngủ.

Giờ mão phải dậy.

Lam tiên sinh, thứ đệ tử vô năng, đệ tử không dậy nổi.

Hắn nằm bất động trên giường, năm phút sau đột nhiên lại bừng tỉnh ngồi bật dậy.

Mẹ ơi! Vừa nãy hắn nhìn thấy Lam tiên sinh cầm giới tiên rượt hắn chạy một vòng quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Giấc ngủ kéo dài hai tiếng của hắn, thật là hành người quá thể mà.

Lam Cảnh Nghi mắt nhắm mắt mở đi theo Lam giáo sư xuống dưới sân vườn, tất cả đều đứng ngoài xe chờ đợi, còn giáo sư thì đi chào một tiếng với Mạc phu nhân.

Một học sinh trong đó liền nhỏ giọng thắc mắc: "Hôm qua thì đón chúng ta rất hoành tráng, hôm nay bửa sáng còn chưa kịp ăn, thậm chí còn không ra tiễn chúng ta một đoạn, Mạc gia này đang đuổi khách đó hả?"

Ngồi trong xe, Lam Cảnh Nghi nhắm mắt dưỡng thần, hắn còn định nói rằng Mạc gia có còn ai đâu mà ra tiễn các ngươi, nhưng thôi làm vậy không có đạo đức.

Hắn liếc mắt nhìn thấy Lam giáo sư từ trong biệt thự đi ra, hắn ta mỉm cười vô cùng nhạt: "Chúng ta đi được rồi."

Người đàn ông này biết diễn kịch lắm, căn bản trong biệt thự chẳng còn một người nào mà hắn cũng có thể giả vờ đi chào hỏi cho được.

Nhiếp Hoài Tang dùng người đúng là không thể chê vào đâu.

Cũng vì vậy mà Lam Cảnh Nghi càng thêm chướng mắt ông thầy này.

Ngồi trên xe thêm hai tiếng nữa cuối cùng cũng trở về biệt thự của Lam gia, hai người bọn họ bước vào nhà đã nhìn thấy Lam Hi Thần ngồi dưới đất chậm rãi đánh đàn.

Âm điệu này đối với những người này chỉ là bình thường nhưng đối với Lam Cảnh Nghi lại là một bài cầm đặc biệt.

Vì sao đặc biệt?

Vì đây là Vấn Linh khúc.

Lam Hi Thần ở thời không này là một người bình thường, y đánh đàn đương nhiên chỉ là một âm khúc bình thường, cầm ngữ cũng không thể giải được.

Còn Lam Cảnh Nghi, hắn có linh lực, nhưng cũng không đánh được.

Vì sao? Vì hắn lười tu khúc này!

Hơn nữa bên cạnh còn có một sư huynh ba tốt như Lam Tư Truy gánh vác chuyện hỏi hồn nhạt nhẽo này, hắn thành ra một nút của Vấn Linh cũng không biết.

Nói ra sợ rằng Lam Khải Nhân tiên sinh sẽ tức chết, nhưng hắn cảm thấy Vấn Linh chính là nhạt nhẽo hơn nước vo cơm nữa.

Ngoài Vấn Linh hắn cảm thấy có lỗi với tổ tiên Lam gia ra thì những thuật pháp khác hắn đều vỗ ngực tinh thông, làm rạng rỡ danh môn.

Có điều, ngoài những thuật Lam gia dạy, hắn còn tinh thông cả những thuật trong bình thư của Nguỵ Vô Tiện được người ta biên soạn.

Cái này ngàn lần không thể khoe khoang a, khoe là sẽ bị đập chết!

Thuyền trưởng: Hôm nay tình tiết nhẹ như vậy thôi, ngày mai đi phó bản thu thập kinh nghiệm thăng cấp chuẩn bị nghênh đón boss Nghĩa Thành.
Đất diễn của bạn Tiết cùng Đạo Chảng sẽ nhiều á, nhiều mà còn dai nữa.
Ta nhớ Bá Hạ, cầu Nhiếp tông chủ online để ta được gặp Bá Hạ của taaaaa.

[Tiểu kịch trường Ma Đạo]

[Giấc mơ của Lam Cảnh Nghi!]

Lam Khải Nhân trong mộng cầm theo giới tiên đuổi theo phía sau, tức giận quát: "Vân Thâm cấm chạy nhanh, ngươi cút lại đây cho ta."

Lam Cảnh Nghi ở trong mộng chạy trối chết: "Tiên sinh, người cũng đang chạy đó, người dừng lại trước đi!"

Lam Khải Nhân đương nhiên không dừng lại, hắn giận đến đỏ mặt: "Con mẹ ngươi dám trả treo ta?"

Lam Cảnh Nghi không sợ chết mà nói: "Tiên sinh tiên sinh! Vân Thâm cấm mắng chửi!"

Lam Khải Nhân nộ khí xung thiên: "Nghịch đồ! Ta ban luật, ta thích chửi đó ngươi làm gì được ta!"

Lam Cảnh Nghi: "..." Có thể vô lý hơn nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net