[Đồng Nhân Tang Nghi] Bản Thiếu Gia Là Lam Cảnh Nghi, Tất Cả Quỳ Xuống_Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường đến Long thành khá xa, Lam Cảnh Nghi phải ngồi ngốc trên xe tầm hai tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Sau khi đến nơi hắn mới nhìn thấy ở đây đã có một đoàn ba người cùng Lam giáo sư dạy cổ cầm cho đám tiểu bối ở đây.

Lam giáo sư nhìn thấy hắn cũng tới thì trên mặt cũng để lộ chút ngạc nhiên.

Đương nhiên đã là Lam Cảnh Nghi thì ở thời không nào cũng đều chểnh mảng như nhau, những việc như đi thực tế so tài hắn đều trốn rất kỹ.

Lam Cảnh Nghi cũng không để ý đến ánh mắt dò xét của Lam giáo sư mà chỉ có hứng thú với Mạc gia này.

Lúc xe vừa ngừng, hắn không cảm nhận được tử khí, dựa vào trực giác hắn có thể an tâm sẽ không có cánh tay phiền phức của Xích Phong Tôn ở đây.

Lam Tư Truy một tay ôm theo cây đàn cầm của y, đứng bên cạnh hắn nhìn tới nhìn lui: "Cảnh Nghi, đàn đâu?"

Ừ nhỉ! 

Lam Cảnh Nghi gãi đầu cười, chỉ vào trong xe: "Để trong xe, ta đi lấy."

Hắn nói xong liền chạy biến lên xe, phất tay một cái từ trong không trung xuất hiện một cây cổ cầm.

Bởi vì Tư Niệm cùng cổ cầm là vật khế ước nên gắn kết với linh hồn hắn nên chỉ cần thần hồn hắn còn, vật cũng không biến mất.

Hắn ôm đàn đi tới gia nhập vào đoàn con cháu Lam gia, có điều không thấy thì thôi, thấy rồi Lam Tư Truy liền thắc mắc: "Cậu đổi đàn khi nào? Cây đàn cầm này hình như là đồ cổ?"

Lam Cảnh Nghi trong lòng thầm khen y tinh mắt, đúng vậy, chính là đồ cổ đó, còn có thể phát ra Huyền Sát Thuật giết người nữa, có phải lợi hại hay không?

Nghĩ thì rất là ngông cuồng nhưng khi mở miệng cũng chỉ biết cười cho qua: "Đúng vậy, mới đổi đó. Đẹp đúng không? Huynh nhìn nó thế này chứ thật ra lớn tuổi lắm rồi đấy."

Cũng là đồ Trạch Vu Quân cho, có thể tầm thường được chắc.

Ngày trước, linh kiếm cùng cổ cầm của Lam Tư Truy đều là Hàm Quang Quân một tay chuẩn bị cho y. 

Còn hắn, đồ hắn có đều là đi xin của Trạch Vu Quân tất.

Có điều, Trạch Vu Quân chính là rất dung túng hắn, chỉ cần hắn thích đều sẽ không luyến tiếc mà đem cho.

Lam giáo sư cũng đưa mắt nhìn qua cây cổ cầm của Lam Cảnh Nghi, trong mắt thoáng qua chút kì quái.

Mạc gia trang  nhìn thấy bọn họ tới thì đích thân Mạc phu nhân bước ra nghênh tiếp.

Khu nhà này chính là tiểu khu dành cho giới thượng lưu bật nhất ở Long thành, kiểu nhà xây theo phong cách phương tây cổ kính thì không nói, vườn nhà rộng rãi có đài phun nước xa hoa thì cũng thôi đi, lại còn người làm đều mặc đồng phục đứng hai bên đường đá cuối đầu chào đón nữa chứ.

Tư bản chính là giàu có đến mức khiến người ta ghen tỵ nha.

Còn Lam gia bọn họ ấy hả, chính là dạng giàu ngầm, có tiền nhưng chỉ người trong nhà biết. Bên ngoài nhìn vào chính là thanh thanh đạm đạm, ít tiền ít của.

Không như Kim gia, chỉ hận không thể cho cả thiên hạ biết là mình giàu nứt đố đổ vách.

Mạc phu nhân trước tiên đi ra chính là chào hỏi Lam giáo sư trước, bà ta trong ấn tượng của Lam Cảnh Nghi chính là một nữ nhân điêu ngoa chanh chua, bênh con đến lú lẫn.

Lam giáo sư cười hiền, hắn ta luôn nói chuyện rất chừng mực: "Mạc phu nhân, đây chính là học sinh của học viện chúng tôi, không biết tranh tài khi nào mới diễn ra?"

Mạc phu nhân kiêu sa mỉm cười: "Không gấp không gấp! Đều vào trong rồi nói."

Bà ta trong đầu chính là nghĩ mời được giáo sư Lam gia tới đây thì có thể dựa vào trận tranh tài này để cho con trai bà ta xin vào học viện đàn cầm Vân Thâm của Lam gia bọn họ.

Tuy nói rằng chỉ nhận người trong huyết thống nhưng mà trên đời này có rất nhiều kẻ hở, tuỳ tiện lọt một kẻ là được rồi.

Lam Cảnh Nghi chẳng lẽ còn không biết bà ta đang nghĩ gì, thời không kia chính là muốn tiện tay nhét Mạc Tử Uyên cho Lam gia nhận làm đệ tử, nhưng mà chưa gì đã chết rồi, hoặc là nói nếu còn sống thì Lam gia cũng không nhận loại người như vậy.

Hắn đối với chuyện thi thố này chẳng chút hứng thú, cái hắn hứng thú chính là Mạc Huyền Vũ đã từng sống ở đây.

Lam Cảnh Nghi quay qua nói nhỏ với giáo sư bên cạnh: "Giáo sư, ta đau bụng, đi lát rồi về."

Lam giáo sư chán ghét trong lòng, hắn chưa từng thấy học sinh nào tuỳ tiện như vậy.

Chuồn ra khỏi phòng khách Lam Cảnh Nghi một mạch chạy xuống dưới lầu, hắn nhìn qua một lượt khuôn viên biệt thự này, con mẹ nó chính là quá rộng.

Lam Cảnh Nghi tuỳ tiện bắt lại một quản gia để hỏi chuyện, mà quản gia nhìn thấy hắn là người của Lam gia cũng không dám có thái độ chống đối, miễn cưỡng đứng lại nghe hắn nói chuyện.

"Quản gia, ta hỏi ông một chút được không?" 

Quản gia không tình không nguyện đáp: "Lam thiếu gia muốn hỏi cái gì?"

"Không giấu gì ông, trước đây khi Mạc Huyền Vũ ở Kim gia thì bọn ta là bạn bè rất tốt, nhưng mấy năm trước hắn nói muốn trở về Mạc gia, đi một cái liền đi mấy năm, ta chính là muốn đến thăm hắn cũng không có cơ hội, ngờ đâu lần này lại tình cờ đến được đây. Ta muốn hỏi ông là, hắn hiện tại đâu rồi?" Lam Cảnh Nghi ngoài lời lẽ thuyết phục cộng thêm biểu cảm chân thật khi nói ra những lời này đã đánh động tới trái tim già cỗi của quản gia.

Mà quản gia sau khi nghe thấy Lam Cảnh Nghi là bạn bè của Mạc Huyền Vũ thì liền kéo tay hắn lôi vào một góc, đè thấp giọng nói: "Lam thiếu gia cái này tôi không phải nhiều chuyện nhưng tôi nhắc nhở cậu, ở đây tuyệt đối đừng nhắc tới tam thiếu gia."

Lam Cảnh Nghi tò mò: "Tại sao?"

Quản gia nhìn trước ngó sau, cẩn thận nói: "Đáng lý ra tôi sẽ không nói cho cậu, nhưng vì là bạn  của tam thiếu gia nên tôi mới mở miệng. Kỳ thực, thiếu gia đã không còn ở Mạc gia nữa. Phu nhân sẽ tức giận nếu nghe thấy cậu nhắc đến tam thiếu."

Lam Cảnh Nghi thò tay xuống dưới đùi, tự mình ngắt một cái thật đau, hốc mắt ửng đỏ, ánh nước chực trào, nghẹn ngào nói: "Cái gì? Không còn ở đây nữa?! Vậy tại sao hắn lại nói với ta nhất định phải tới tìm hắn, còn nói đã để lại đồ cho ta, khi nào ta đến cứ tới tìm hắn lấy. Quản gia, Huyền Vũ là bạn ta, ông không được giấu ta bất cứ chuyện gì hết."

Quản gia nhìn thấy bộ dạng thương tâm của hắn liền động lòng, một phần vì thương hại Mạc Huyền Vũ, một phần vì bị trò mèo của Lam Cảnh Nghi gạt.

Ông thở dài một hơi, sắc mặt tệ đến cực điểm, giống như chuyện sắp nói tới đây là cấm kỵ vậy: "Lam thiếu gia có điều không biết, mấy năm trước tam thiếu trở về đột nhiên phát điên lên, còn rất tà nữa, trên dưới Mạc gia đều bị cậu ta quậy cho trở tay không kịp. Cả ngày nhốt mình trong phòng, có hôm tôi mở cửa đưa cơm thì nhìn thấy...thấy trên tường đều dán đầy bùa chú rất tà ma, trên sàn thì mực đỏ đổ ướt hết cả nhà, nhìn qua một lần là sẽ không ngủ được mấy đêm liền."

Nghe thấy vậy Lam Cảnh Nghi cũng hơi giật mình.

Hắn đoán sau khi Mạc Huyền Vũ trở về chính là bị thần hồn ở thời không kia xuyên qua, nên mới phát điên như vậy.

Bùa chú cùng mực đỏ trên sàn là thế nào? 

Vừa mới xuyên qua nhất định không thể vẽ được thời không cấm thuật, nếu có thể thì tên này chính là nghịch thiên rồi.

Ngưng một lúc lấy lại tinh thần bác quản gia tiếp tục nói: "Sau đó phu nhân cảm thấy tam thiếu gia chính là bị thứ không sạch sẽ quấn lấy, nên đã mời về mấy thầy pháp trấn yểm mấy cái thứ đó. Nhưng mà lần nào cũng vậy, thầy pháp nào vào đó một lần trở ra đều giống như mất hồn vậy, mà tam thiếu gia cũng dần dần tỉnh táo lại, hơn hai năm trước đã ra khỏi Mạc gia rồi. Còn căn phòng của cậu ấy đến giờ vẫn khoá chặt, cả một sườn phía tây đều ngăn cách không cho người tới gần."

Lam Cảnh Nghi càng nghe càng thấy hứng thú nhưng vẫn không có biểu lộ lên mặt.

Hắn cố gắng giữ cho hốc mắt mình ửng đỏ: "Quản gia, Huyền Vũ trước đã nói có để lại đồ cho ta, ông có thể dẫn ta lên phòng hắn được không?"

Lúc này quản gia nhìn hắn như nhìn một tên đần, nghe kể như vậy mà còn đòi lên đó, muốn chết tới như vậy?

Lỡ mà gặp phải thứ không sạch sẽ rồi phát điên lên thì Lam gia có tới gây phiền phức không?

Quản gia suy nghĩ như vậy liền không dám cho hắn đi bừa bãi.

Có điều, mười lăm phút sau bác quản gia mặt đầy chướng khí dẫn Lam Cảnh Nghi đi đến sườn phía tây.

Tên nhãi ranh này dám uy hiếp ông, nếu ông không đưa hắn đi hắn sẽ đi tìm Mạc phu nhân mách lẽo ông dám kể chuyện cấm kỵ cho hắn nghe.

Từng tuổi này mà bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa uy hiếp, đúng là tức đến run râu.

Lam Cảnh Nghi cầm chìa khoá mà bác quản gia đưa, đi đến trước cửa phòng Mạc Huyền Vũ.

Phải nói rằng từ lúc đặt chân đến sườn phía tây này hắn đã cảm nhận được tử khí.

Cái mùi này từ khi xuyên qua đến đây hắn chưa được thấy lại bao giờ, đúng là có hơi cao hứng.

Hắn cầm trong tay một xấp phù triện để phòng thân, cửa vừa đẩy ra, bên trong một luồng hơi mốc ập tới.

Lam Cảnh Nghi quạt tay ho sù sụ, mẹ ơi cái mùi này.

Sau khi ho xong hắn mới miễn cưỡng mở mắt nhìn được vào bên trong.

Cũng may, con mẹ nó cũng may là ông đây nhìn qua nhiều thứ đáng sợ rồi, nếu không xác định sẽ ngất ở đây luôn.

Bùa chú vàng ươm dán đầy trên tường, ngay cả cửa sổ cũng bịt kín, ẩm mốc quyện thành mùi hôi thối khó chịu.

Lam Cảnh Nghi bước vào, dưới chân là vòng tròn pháp trận cùng chú ngữ nghuệch ngoạc như chó cắn.

Quả nhiên là vậy, Mạc Huyền Vũ ở đây chính là kẻ tu tiên.

Nhưng mà quan sát kỹ hình vẽ trận pháp này Lam Cảnh Nghi có hơi sững người.

Trước đây hắn rất hứng thú với tà thuật của Nguỵ Vô Tiện nên có lén tìm đọc một số bình thư ghi chép về pháp thuật tà đạo Nguỵ Vô Tiện sáng chế, trong đó hắn đã nhìn thấy trận pháp này.

Tuy hình vẽ trận cùng chú ngữ có hơi loạn nhưng vẫn không khác nhau mấy.

Luyện Thi trận pháp.

Mạc Huyền Vũ muốn luyện hoá hung thi ở đây?

Tên này đúng là điên không chừa người khác.

Không phải nói, Lam Cảnh Nghi có thể xem là một người biết thưởng thức, hắn chính là rất không vừa mắt chuyện Nguỵ Vô Tiện làm nhưng không có nghĩa là phủi bỏ hết những thứ người này tạo ra.

Chẳng hạn như Minh Hoả Phù hay Triệu Âm Kỳ, còn nhiều nhiều những thuật pháp khác hắn chắc lọc ra để học tập.

Lam Cảnh Nghi thích học theo thuật pháp của Nguỵ Vô Tiện là bí mật. Lam tiên sinh bên kia mà biết nhất định đem giới tiên ra hầu hạ hắn đàng hoàng.

Ở bên ngoài đợi người lâu quá nên quản gia đã mon men tới kéo hắn ra ngoài: "Lam thiếu gia, đừng coi nữa, tranh tài cũng xong rồi, cậu còn định coi đến bao giờ?"

Lam Cảnh Nghi nghệch mặt: "Gì? Xong rồi? Bản thiếu gia còn chưa bộc lộ tài năng mà đã tranh tài xong rồi?"

Trên mặt là vẻ tiếc nuối đến sắp thổ huyết của hắn.

Trở lại phòng hoà tấu riêng trong biệt thự, Lam Cảnh Nghi mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Lam giáo sư.

Lam giáo sư lên giọng chỉnh hắn: "Đã không giúp được gì còn theo đến đây làm chi?"

Lam Cảnh Nghi hừ lạnh: "Theo tới cho đẹp đội hình, ngươi không nhìn thấy ta đứng đây vô tình làm sáng cả một khu sao?"

Lam giáo sư: "..." Tự cao tự đại!

Sau khi tranh tài vừa xong thì Mạc phu nhân đột nhiên lại đề cập đến vấn đề học viện đàn cầm Vân Thâm, mục đích chính là nhét con bà ta vào.

Còn chưa đợi Lam giáo sư lên tiếng thì Lam Cảnh Nghi đã ở một bên chen miệng: "Không nhận!"

Mạc phu nhân cứng họng nhìn qua hắn, ở đâu lòi ra tên nhãi ranh hỗn xược này vậy?

"Lam nhị thiếu gia, chuyện này Lam giáo sư cũng nói sẽ cân nhắc rồi."

Lam Cảnh Nghi khoanh tay, hất cằm: "Khi nào hắn họ Lam tự khắc được nhận, đàn cầm Lam gia không truyền cho người ngoài."

Lam Tư Truy đương nhiên cũng không đồng ý nhận người ngoài nhưng vẫn là không có chấp nhận được thái độ này của hắn: "Cảnh Nghi, chú ý một chút."

Mạc phu nhân muốn giận nhưng vẫn là không có biểu lộ ra ngoài, bà ta đánh mắt với Lam giáo sư, quyết định nhịn xuống.

Lát sau có người đi lên sắp xếp cho bọn họ mấy căn phòng dành cho khách để nghĩ ngơi qua đêm nay.

Vốn dĩ không nghĩ lại nhưng đột nhiên Lam giáo sư nổi lên hứng thú trao đổi cầm thuật với Mạc Tử Uyên nên dời lại ngày về.

Lam Cảnh Nghi càng ngày nhìn tên giáo sư này càng chướng mắt, cứ cảm thấy hắn không ổn.

Buổi tối Mạc phu nhân đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng về nấu một bàn thức ăn đầy đủ để chiêu đãi khách quý.

Có điều Lam Cảnh Nghi hắn là người tu tiên, tích cốc nên mới không ăn cơm. Vậy nên trong lúc người khác miệng năm mồm bảy, nói nói cười cười thì hắn lên phòng dành cho mình rồi tập trung điều khí.

Nếu xảy ra chuyện chính là tối nay.

Nhiếp Hoài Tang, nếu ngươi dám làm cái gì ngu ngốc thì ta sẽ xách kiếm đến bàn chuyện nhân sinh cùng ngươi.

Gần mười giờ đêm rốt cuộc thì ai cũng về phòng nấy, biệt thự trở nên cực kỳ tĩnh lặng. Bên ngoài hành lang đèn đều đã tắt, trong phòng lờ mờ ánh sáng của nguyệt quang rọi vào.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất chậm.

Lam Cảnh Nghi nằm trên giường mở bừng mắt, hắn cảnh giác ngồi dậy, lay lay Lam Tư Truy: "Tư Truy, huynh dậy mau!"

Lay một hồi nhưng y cũng không có động tĩnh, trước nay Lam Tư Truy không hề ngủ say như vậy.

Trong khoảnh khắc động tác Lam Cảnh Nghi ngừng lại, hắn quên mất, Lam Tư Truy ở đây cùng lắm chỉ là một thanh niên sắp tốt nghiệp cấp ba thôi, không trông mong được gì hết a.

"Cộc cộc!" Tiếng gõ cửa giữa đêm khuya.

Lam Cảnh Nghi ngưng thần, hắn đảo mắt nhìn xuống kẻ hở dưới cánh cửa.

Có một đôi chân đứng bên ngoài, khe hở không lớn lắm nên hắn chỉ có thể nhìn thấy bấy nhiêu.

Hai ngón tay Lam Cảnh Nghi kẹp chắc một tấm phù triện, đến động đậy cũng không dám.

Bởi vì hắn cảm nhận được, giống như xuyên qua cánh cửa đó, có người đang dán mắt vào từng hành động của hắn.

Mẹ kiếp sao lại tà môn như vậy chứ?!

Qua một lúc sau đôi chân hình như bắt đầu di chuyển, cánh cửa truyền tới thanh âm "ken két" giống như móng tay ma sát với gỗ tạo thành.

Lam Cảnh Nghi hít một hơi sâu, ông đây còn có cái gì chưa nhìn thấy qua chứ, muốn doạ ta, cút đi đầu thai đi!

Hắn bước chân xuống giường, đầu ngón tay mỏng manh mấy sợi linh lực cuốn quanh trên đó, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.

Hắn đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, vặn chốt.

Cửa gỗ "kẻo kẹt" một tiếng rồi mở ra, hành lang trống trải không bóng người.

Lam Cảnh Nghi bước chân định tiến lên để thăm dò thì hắn phát hiện một chuyện.

Đầu vai hắn thình lình thòng xuống một dải tóc dài màu đen.

Lam Cảnh Nghi thầm mắng một tiếng rồi nhanh chóng lách mình né tránh, nhưng rất nhanh dải tóc dài đó liền trườn tới muốn siết lấy cổ hắn. Lam Cảnh Nghi vung tay, rót linh lực vào một tấm phù triện rồi phóng đi.

Phù triện tắm trong linh lực dồi dào liền trở thành một hung khí sắc bén, chỉ thấy một đường xoẹt ngang màu vàng trong đêm tối, mớ tóc dài bị cắt đứt rơi xuống như thác đổ.

Lam Cảnh Nghi lấy ra một tấm Minh Hoả phù, phù cầm trên tay lập tức bốc cháy.

Từ chổ mớ tóc đen rơi trên sàn đó lửa cam soi tới một bàn chân người trắng bệch.

Men theo độ sáng vàng vọt Lam Cảnh Nghi nhìn thấy chủ nhân của bộ tóc dài đang đứng đối diện mình.

Da đầu hắn truyền đến một trận tê dại, sống lưng cũng căng cứng.

Người đàn bà hai mắt sâu hóm, tóc trượt xuống vai, khoé môi rộng tới mang tai còn đang mỉm cười kỳ dị, trên tay bà tay cằm một con dao nhỏ, máu trên đó vẫn còn chưa khô.

Mạc phu nhân!

Lam Cảnh Nghi thấp giọng mắng: "Nguy rồi!"

Mạc phu nhân thân thể èo uột cầm dao chạy tới chổ hắn, khuôn mặt trắng bệch vẫn còn mỉm cười, khớp hàm mở lớn như chậu máu, hắn có thể nhìn thấy cả cuốn họng đỏ lòm của bà ta.

Lam Cảnh Nghi hành động nhanh chóng, lập tức dán một tấm phù phòng ngự lên phòng mà Lam Tư Truy đang ngủ.

Sau đó quay đầu, bước chân nhanh nhẹn.

Chạy!

Phía sau "bình bịch" tiếng chân không chạm trên đất, tiếng cười hihi haha quỷ dị của nữ quỷ giống như câu hồn đoạt phách.

Phòng Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy nằm ở đầu hành lang, mà lúc nãy Mạc phu nhân đi từ cầu thang tới, như vậy là chưa đi qua được tới phòng của đám nhóc kia, có thể yên tâm là máu trên con dao không phải của con cháu Lam gia.

Lam Cảnh Nghi chạy xuống cầu thang, thuận tay bật hết tất cả công tắc đèn trong đại sảnh lên.

Đèn rọi sáng mọi ngóc ngách, hắn sững người: "..." bây giờ tắt có còn kịp không?

Đại sảnh tập hợp toàn bộ người hầu của Mạc gia, bộ dáng đều không khác gì một cái thây khô héo nước. Quản gia cũng có mặt ở đây.

Trên tay mỗi người đều cầm một con dao, hai mươi mấy người cầm hai mươi mấy con dao.

Xem ông đây là gà chắc! Tuỳ tiện để các người xé phay à?!

Lam Cảnh Nghi hiện tại cũng hiểu được tình huống đang diễn ra, đám người này căn bản từ đầu đã không phải người sống.

Tất cả đều là hung thi!

Nhưng hắn vẫn thắc mắc, trước đây ở Nghĩa thành, hắn đã thấy bà lão hung thi kia, tuy hành động giống người nhưng nhìn kỹ vẫn có chổ cứng nhắc.

Vậy mà đám người này lại không chút dấu vết cho thấy là đã chết.

Mạc Huyền Vũ, hai năm qua ngươi rốt cuộc cũng biết cách lật trời rồi.

Lam Cảnh Nghi dẫn một đám người chạy xuống khuôn viên biệt thự, dẫn đầu đám thi này chính là Mạc phu nhân điêu ngoa hợm hỉnh.

Lúc nãy chạy xuống tới đây hắn đã tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe màu đen biển số quen thuộc đang đậu bên trong sân.

Hắn đột nhiên ngừng chân, quay lại đám hung thi đang cầm dao đuổi theo mình, tay xoè ra ba tấm phù phòng ngự rồi lập tức phóng xuống dưới chân Mạc phu nhân.

Phù phòng ngự vừa chạm đất liền phát huy uy lực, trước mặt Mạc phu nhân cùng đám hung thi như có một bức tường vô hình ngăn cách, ngăn không cho chúng tiến tới thêm bước nào nữa.

Lam Cảnh Nghi tranh thủ được một chút thời gian, hắn phẫn nộ bừng bừng nhìn qua chiếc Maybach đen bóng: "Nhiếp Hoài Tang ngươi còn không cút xuống nhìn hậu quả mà ngươi gây ra đi!"

Bên trong xe lập tức có người đẩy cửa bước ra, người đàn ông khuôn mặt luôn mang ý cười giờ đây chỉ là một màu phẳng lặng âm u, khi y không cười sẽ đem tới cho người đối diện một cảm giác nghẹt thở.

Nhiếp Hoài Tang mặt vẫn không chút biểu cảm khi nhìn thấy chuyện kỳ dị kia nhưng đáy mắt vẫn ẩn hiện chút kinh ngạc.

Đương nhiên y chính là không nghĩ trên đời này còn có chuyện khó tin như vậy.

Vừa nãy trong xe đã nhìn thấy, thiếu niên này chỉ bằng ba tấm bùa chú đã có thể giữ chân được đám người điên này, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Lam Cảnh Nghi điên tiết bước tới, hắn khí nộ bừng bừng nắm lấy cổ áo Nhiếp Hoài Tang: "Ngươi cút tới nhìn cho kỹ! Lát nữa đây con cờ mà ngươi nuôi sẽ cắn ngược cho ngươi một cái, để ngươi xuống gặp Diêm Vương cũng không biết vì sao mà mình chết."

Sắc mặt Nhiếp Hoài Tang hiện tại rất tệ, y không phản bác được việc mình đang lo sợ.

Chính là nhìn thấy gương mặt gớm ghiếc của Mạc phu nhân khiến y bất tri bất giác nổi gai ốc.

"Những người này...điên rồi sao?" Y mãi một lúc mới nói được một câu vô nghĩa như vậy.

Lam Cảnh Nghi tỏ ra khinh thường: "Ngươi thấy bọn họ giống cái gì?"

Nhiếp Hoài Tang ánh mắt nghi hoặc: "Người chết!"

Lam Cảnh Nghi bĩu môi: "Còn phải nói? Chính là chết rồi, còn là một cái xác cao cấp nữa, có thể lấy mạng ngươi bất cứ lúc nào."

Mà đúng lúc này phù phòng ngự sắp sửa không chống được nữa, hai trong ba tấm phù đã rách rồi.

Lam Cảnh Nghi ghét bỏ liếc y một cái, sau đó quay người, bẻ khớp tay: "Tư Niệm, triệu hồi!"

Trên tay hắn liền xuất hiện một thanh kiếm, Tư Niệm xuất vỏ, hồng quang loé ra chói mắt.

Cũng bởi vì lúc hắn triệu ra Tư Niệm là đứng quay lưng lại với y nên đã bỏ lỡ một biểu tình đặc sắc của người này.

Vừa nãy, đáy mắt Nhiếp Hoài Tang trong một giây ngắn ngủi loé lên một tia sáng, đồng tử bỗng nhiên trở nên đậm màu hơn bình thường.

Một giây đó đầu hắn vang lên một câu nói: "Nhiếp tông chủ, ngươi cút xa ta ra một chút!"

Nhưng mọi thứ xoẹt qua quá nhanh, đến thanh âm vang xa trong quá khứ kia cũng vô cùng mờ nhạt, y không nhớ gì cả.

Phía bên này Lam Cảnh Nghi một địch mười, hắn trước đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net