[Đồng Nhân Truy Lăng] Tân Lang Đào Hôn Rồiiiii_Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ẩm Thực các nằm ngay tiên kinh của Cô Tô thành, trước đến nay nổi tiếng phong vị thanh đạm, thường là nơi lui tới của đệ tử Lam gia mỗi khi xuống núi có công vụ.

Khi Kim Lăng bước vào ít nhiều cũng nhận được sự chú ý của nhiều bá tánh bình thường, có nhiều người tuy không tu tiên nhưng cũng học rộng hiểu nhiều, nhìn thấy gia văn trên áo hắn cũng đoán được là người đến từ Lan Lăng Kim Thị.

Chỉ là hắn đi qua quá nhanh, lại ngồi trong phòng riêng nên khó được người nào nhìn rõ mặt.

Có một hán nam thô lỗ nghe thấy học sĩ nói hắn là người Lan Lăng Kim Thị liền đập bàn chửi đổng: "Tứ đại gia tộc cũng chỉ có mỗi Kim gia đen tối nhất, bao nhiêu vết nhơ cũng đều rửa không sạch, nếu ta mà là người Kim gia thì đã sớm không dám ra đường rồi. Cái loại mặt dày."

Cửa gỗ mở hé đủ để hắn nghe ngóng mọi chuyện bên dưới, không ngờ thứ nghe được cũng không tốt đẹp.

Nếu là cách đây một năm khi nghe thấy mấy lời này Kim Lăng đều sẽ dẫn đầu thả chó ra cắn người, hắn nóng tính, bộc trực cùng kiêu ngạo như vậy đấy. Nhưng thời gian một năm này đã biết bao nhiêu chuyện xảy ra, tính tình của hắn cũng được rèn giũa rất nhiều, nên hiện tại nghe thấy người người sau lưng to nhỏ hắn cũng chỉ cười cợt trong lòng.

Qua bao nhiêu chuyện hắn cũng học được rằng, manh động lỗ mãng là tự chôn mình.

Học sĩ ngồi bàn cách đó không xa nghe thấy hán tử thô lỗ nói vậy cũng gật đầu tiếp lời nhưng giọng điệu lại là của kẻ có học: "Vị huynh đệ này nói như vậy không sai, Lan Lăng Kim Thị trăm năm hiển hách, cơ đồ rộng mở, tiền tài cũng danh tiếng quả thật là khiến người khiếp sợ. Vậy mà trăm năm cơ nghiệp lại bị vấy bùn trong tay một đứa con hoang."

Tiếp lời học sĩ là một bàn ngồi trên gác lầu, thoạt nhìn y phục trên người là loại đắt tiền nhưng trên người lại toát ra vẻ phàm tục nhạt nhẽo, Kim Lăng đoán gã tột cùng chỉ là một tên công tử của một gia trang giàu có tầm thường mà thôi.

Gã công tử trên gác lầu nói vọng xuống: "Lan Lăng Kim Thị? Chẳng phải là một lũ ô hợp hay sao? Nghe đồn tông chủ hiện tại chỉ là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch, tên cái gì? Kim Lăng phải không?"

Kim Lăng ngồi trong phòng riêng khóe môi giật giật mấy cái.

"Không phải! Tông chủ Kim gia cũng mười bảy, mười tám rồi, đã là thanh niên trưởng thành. Với lại Kim Lăng là đồng lứa của hắn, còn tông chủ, hắn tên gọi Kim Xiển." Học sĩ ngồi bên dưới hiểu biết nhiều hơn một chút liền sửa lại lời gã công tử nói.

Gã hán tử lỗ mãn nghe đến tên Kim Lăng càng tức giận mà cao giọng: "Thiên chi kiêu tử Kim Lăng đó hả? Ta là người Lan Lăng đến nên biết rõ hắn đây, thật sự lời đồn trong thiên hạ chính là còn khiêm tốn đấy, Kim Lăng người này tuyệt đỉnh kiêu ngạo, hắn chính là chất tử của Kim Quang Dao nên hắc cũng gần giống nhau rồi."

Kim Lăng trước nay lời đồn không ít, hắn nghe đến đầy cả tai, căn bản chẳng buồn phản ứng.

Nhưng mà hiện tại so với ngày trước lời đồn đại nói ra nói vào về Kim Lăng cũng có thay đổi, ngày trước nói hắn thiên chi kiêu tử, cao ngạo quen thói đã đành, dù sao cũng không dám nói thẳng trước mặt. 

Còn hiện tại, nói hắn là chất tử Kim Quang Dao, sớm muộn cũng có ngày đi theo tiểu thúc hắn mà làm chuyện xấu xa.

Vân Mộng Giang Thị có ngày sẽ không bao che nổi hắn.

Bỗng nhiên thực các đang sôi nổi bàn về Kim gia thì có người lại lên tiếng đi ngược với đám đông.

"Vậy là các vị không biết rồi, Loạn Táng Cương lần trước các gia tộc thoát được là nhờ bốn người dám đứng ra vẽ Triệu Âm Kỳ lên người thu hút đám thây khát máu kia, mà trong bốn người đó còn có Kim công tử. Các ngươi có thôi cái suy nghĩ một người làm cả nhà chịu đi không? Hơn nữa Kim công tử cùng Kim Quang Dao quan hệ nó xa tận mười vạn tám ngàn dặm đấy."

Trên phòng riêng, Kim Lăng tò mò đi ra cửa nhìn xuống bên dưới sảnh lầu, nhìn xem người dám đứng ra bênh vực hắn giữa đám đông là ai.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền phát hiện, hóa ra là người lạ.

Lúc này Kim Lăng không nhịn được mỉm cười, thì ra vẫn còn người không quen biết đứng ra nguyện ý tin tưởng hắn.

Có điều một mình người nam nhân đó không chống lại được miệng lưỡi của những người còn lại, cuối cùng chỉ đành tức tối quay người bỏ đi.

Nhưng mà Kim Lăng thật sự có một cảm kích vì người nam nhân đó lúc bỏ đi vẫn không xao động cho rằng hắn sai.

Lát sau thực các liền rơi vào tĩnh lặng, tiếng bước chân ngày một gần hơn, cửa gỗ bị đẩy ra người tới là một thanh niên thân vận bạch y, khi bước vào nhìn thấy người ngồi bên trong là Kim Lăng thì trên mặt khó giấu được bất ngờ.

"Như...Kim Lăng? Ngươi sao lại ở đây?"

Kim Lăng tâm trạng vừa nãy đã mây đen che kín mà hiện tại nhìn thấy y thì đặc biệt càng trở nên tồi tệ.

Bây giờ mới nhớ tới, Lam Tư Truy chính là đến đây xem mắt.

Thái dương Kim Lăng cơ hồ nổi lên gân xanh, hắn ngã lưng dựa vào ghế, khoanh tay đặt trước ngực, hất cằm: "Sao? Lam công tử xem mắt, bằng hữu là ta đây há lại có thể không biết."

Lam Tư Truy tương đối nhạy bén, y nhìn bộ dạng sát khí ngập đầu của Kim Lăng đột nhiên hiểu ra gì đó, cánh môi khép hờ hơi nhếch lên một độ cong rất mỏng.

Kim Lăng, sẽ không ghen đó chứ?!

Có điều hắn để tâm chuyện này y một mặt vui vẻ, mặt còn lại liền không nhịn được muốn hướng hắn giải thích thì lần này thình lình là Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đã tới, phía sau thấp thoáng thân ảnh một cô nương thanh thuần thoát tục cùng với một ma ma mặt trát phấn dày như vôi quét tường.

Lam Tư Truy quay người đoạn thi lễ: "Trạch Vu Quân! Giang tông chủ!"

Sau đó hướng tới cô nương phía sau nhã nhặn gật đầu: "Lưu cô nương có lễ."

Vị cô nương họ Lưu thanh lãnh đi vào, dung nhan tú lệ nhưng không đến mức khiến người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, tư dung nữ nhân này vừa đủ để người ta sinh ra thiện cảm.

Kim Lăng tuy cao ngạo nhưng đối nữ nhân tuyệt không vô lễ, hắn đứng dậy, vô cùng lịch sự gật đầu xem như ra lễ.

Lưu cô nương hạ tầm mắt, thanh thoát nhún chân nghiêng mình đáp: "CôngP tử hữu lễ."

Lam Hi Thần hướng Lưu cô nương ban nãy làm động tác mời, cả bàn năm người nghiêm túc ngồi xuống.

Tuy là Kim Lăng trước đến giờ chưa từng xem buổi chọn mối là như thế nào nhưng ở đây hắn lại có cảm giác không đúng lắm, lại chẳng biết là cảm giác gì, có điều nhìn qua thì có vẻ thật sự là đến xem mắt.

Kim Lăng lúc này tất cả chú ý đều dồn hết lên người Lam Tư Truy cùng Lưu cô nương nên mới không có để tâm đến ánh mắt cảnh giác của hai người Lam Giang một bên.

Nhìn thấy Lam Tư Truy cứng người như tượng đá không chút động tĩnh thì Lam Hi Thần liền mở lời trước đánh tan bầu không khí ngượng ngùng: "Lưu cô nương, đây là tiểu bối Tư Truy chúng ta, đứa nhỏ này có hơi cứng nhắc quá, Lưu cô nương thông cảm."

Đuôi mắt anh đào dập dìu sóng nước của Lưu cô nương nâng lên nhìn Lam Tư Truy, mỉm cười: "Lam công tử không chê là được rồi."

Ma ma bên này lại được thế chen vào: "Không chê, không thể chê. Dù sao đi nữa Lưu cô nương cũng là đại tiểu thư của Lưu gia trang quyền thế bậc nhất thành Cô Tô này, xứng đôi vừa lứa xứng đôi vừa lứa."

Bốn chữ "xứng đôi vừa lứa" được ma ma mai mối đem lên đầu lưỡi nói đến hai lần, Kim Lăng nghe lần nào cũng đều sởn hết gai ốc.

Kim Lăng nhấp một ngụm trà, sườn mặt tuấn dật hơi nghiêng lên: "Ma ma nói đúng thật, nhưng mà ta thấy, Lưu cô nương cùng ta có vẻ lại xứng đôi vừa lứa hơn."

Đầu mày Lam Tư Truy thoáng cái cau lại, rủ mi mắt nhìn tách trà, phong vị điềm tĩnh tựa như không hề nghe thấy. Mà Lưu cô nương gò má hơi phím hồng, có hơi ngượng mà nhẹ cuối đầu.

Lam Hi Thần thần thần bí bí ho nhẹ một tiếng, muốn cười nhưng không thể lỗ mãng.

Ma ma làm mai nhiều năm sao có thể không nhìn ra được kỳ lạ, bà ta dám lấy kinh nghiệm làm mai mấy mươi năm của mình ra đánh cược, nhất định vị công tử tuấn tú bất phàm này cũng có ý với Lưu cô nương này, hẳn là muốn đến tranh giành đi.

Nghĩ đến đây ma ma không nhịn được thầm mừng rỡ, phát tài rồi phát tài rồi.

Ma ma tâm trạng như mở hội, mỉm cười tươi đến lộ ra hàm răng ngà ngà vàng: "Công tử này, ngươi ngươi cũng là nhìn trúng Lưu cô nương sao? Như vậy, ây da khó xử rồi." Nói đoạn còn không quên nhìn qua chổ Lam Hi Thần lộ ra vẻ lúng túng.

Bị nói nhìn trúng cô nương nhà người ta khiến cho Kim Lăng rất đổi lúng túng, hắn ngay lập tức liền dẹp cái bộ dạng vừa rồi, biến thành một thanh niên an an tĩnh tĩnh ngồi ngay ngắn không dám nói năng bừa bãi nữa.

"À...không, là ta nói vậy thôi. Lưu cô nương vẫn nên nhìn bên kia đi!" Nói rồi liền chỉ qua chổ Lam Tư Truy đang ngồi.

Kim Lăng trước giờ không gần nữ sắc, đừng nói đến gần, chỉ cần là nữ nhân hắn đều tự thân né ra xa mười vạn tám ngàn dặm luôn rồi.

Lưu cô nương  quả thật đúng là thiên kim đài cát, mỗi cái nhấc mắt đưa tay đều toát lên phong thái cao quý nhẹ nhàng, nàng nhìn qua Lam Tư Truy dịu dàng hỏi.

"Lam công tử đối với nửa kia có yêu cầu gì không?"

Lam Tư Truy bất tri bất giác khẽ liếc thanh niên đối diện, nhưng trước khi bị người phát hiện liền dời mắt đi, nhàn nhạt trả lời: "Không có yêu cầu, không miễn cưỡng."

Đối diện, Kim Lăng thầm phỉ nhổ một tiếng, Lam Nguyện đúng là nhìn không ra, còn có thể dỗ ngọt con gái.

Ma ma lại cười: "Ây da hiếm có hiếm có, mối này tốt mối này tốt."

Nhưng Lưu cô nương lại không có vẻ gì là vui mừng, ngón tay thanh mảnh hơi nắm chặt vạt áo, vẻ bất an khó có thể nhìn thấu, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy có người trào phúng cười cợt.

"Không có yêu cầu? Không miễn cưỡng? Lam Nguyện ngươi nói như vậy không sợ Lam tiên sinh nhà ngươi tức chết à? Lam gia các ngươi đứng nhất còn không phải về lễ nghi phép tắc hay sao? Đơn giản nói một câu như thế là có thể lừa cô nương người ta à?" 

Nói đoạn hắn hướng tới Lưu cô nương e lệ ngồi chéo với mình: "Cô nương ở Cô Tô thành hẳn cũng biết Lam gia có nhiều gia huấn rất không nói đạo lý. Lời Lam Nguyện nói cô đừng tin."

Gia tộc bị nói ngay mặt khiến Lam Hi Thần rất khó xử, y ho một tiếng nhìn qua Kim Lăng đang định gây họa.

Lưu cô nương nhìn hắn nhưng không có đáp lời.

Lam Tư Truy chỉ cảm thấy trên ngực đè một tảng đá lớn, ép y đến khó thở, cũng không có gì, chỉ là căng thẳng đến khó thở.

Ánh mắt Lam Tư Truy lại nâng lên, nhìn qua Lam Hi Thần, thấy y gật đầu mới yên tâm hướng Lưu cô nương lên tiếng: "Lưu cô nương, nếu cô không chê, ta cũng không có ý kiến."

Thình lình cạch một tiếng, cái muỗng trên tay Kim Lăng đặt xuống bàn, có hơi mạnh nên rất gây chú ý.

Hắn quay mặt, mặt đen đến cực điểm: "Lam Nguyện? Ngươi nói cái gì?"

Lam Tư Truy: "Ta..."

Còn chưa đợi y nói xong thì hắn đã gần như tức giận: "Ngươi cái gì mà ngươi? Cô nương vừa mới gặp liền nói "không có ý kiến", con mẹ nó ngươi bị điên à?"

Giang Trừng nãy giờ im lặng lúc này mới lên tiếng: "A Lăng, ngồi xuống đã."

Kim Lăng không nghe, y rõ ràng chính là đang lừa mình dối người, mẹ nó chứ tên Lam Nguyện này căn bản không thích nữ nhân, y thích...y thích hắn.

Đúng vậy đó, là y thích hắn nên mối hôn sự này tuyệt đối không thể thành.

Lồng ngực Kim Lăng nóng như lửa đốt, cồn cào đến khó chịu, hắn thật không thể nghĩ đến một ngày Lam Tư Truy lại cùng với một nữ nhân cùng nhau...bái đường được.

Hắn...rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Lam Tư Truy, hắn...

Chẳng lẽ?

Kim Lăng hoang mang nhìn y, trong mắt ngập tràn tâm tư hỗn loạn, có ngờ vực, có mông lung, có chất vấn...

Cuối cùng lóe sáng, hắn...hình như là có cái đó...tình cảm với Lam Nguyện?

Ha ha...buồn cười!

Còn chưa đợi hắn đấu tranh trong đầu xong thì dưới bàn lại nghe thấy tiếng Lưu cô nương nói: "Lam tông chủ, ta muốn đổi người."

Cả căn phòng rơi vào trầm tĩnh.

Lam Tư Truy nhíu mày, Giang Trừng điềm nhiên, Lam Hi Thần như cũ lịch sự giữ vững vẻ ôn nhu của mình, ma ma mai mối trừng lớn mắt, Kim Lăng đặc sắc nhất đứng như trời trồng.

Lại nghe tiếp Lưu cô nương đó nói: "Ta vừa nãy có hơi mơ hồ nhưng bây giờ đã nhìn rõ rồi, Kim công tử cùng với nam nhân trước đây ta yêu có ba phần tương tự, nếu đổi là huynh ấy có thể thứ đó sẽ bị lừa dễ dàng hơn."

Lam Hi Thần khó xử nhìn Giang Trừng: "Cái này, Vãn Ngâm ngươi thấy sao?"

Giang Trừng không có vẻ gì là muốn phản đối: "Càng giống càng tốt, nếu lại để nó thoát sẽ lại phiền phức, Kim Lăng nó không thành vấn đề."

"Như vậy thật đa tạ. Chuyện này làm phiền Lam gia cùng Giang gia các vị." Lưu cô nương lúc này mới có chút an tâm mà nhẹ nhõm.

Kim Lăng hắn lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chớp chớp mắt: "Cữu cữu, cái này là sao?"

Giang Trừng liếc hắn: "Lát nữa nói cho ngươi. Là chuyện liên quan đến mạng người, ngươi muốn từ chối cũng không được."

Theo quán tính, Kim Lăng liền gật đầu.

Kim Lăng không có vấn đề nhưng Lam Tư Truy thì có, sắc mặt y đã có phần không vui vẻ gì rồi.

Thuyền trưởng: Bẻ cua phút chín mươi nhaaa!
Thấy tên chương là thấy drama tới rồi.
Cơ mà ta có chuyện muốn nói á. Đồng nhân này có lẻ là dài lắm rồi, nếu như triển theo đúng như cái mà ta nghĩ trong đầu thì Truy Lăng sẽ còn dài nữa.
Nếu mọi người không có vấn đề thì ta xin giữ nguyên độ dài, còn nếu như mọi người cảm thấy đủ dài rồi thì ta sẽ cố gắng cắt lại cho ngắn rồi kết luôn.
Nói nhỏ là ta muốn giữ nguyên không cắt xén gì hết á.
Cơ mà thật muốn con trai quậy tu chân giới một trận ghê á, tức quá mà. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net