[Đồng Nhân Truy Lăng] Tân Lang Đào Hôn Rồiiiii_Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu cô nương muốn nói gì đó nhưng bất ngờ Lam Tư Truy lại lên tiếng trước.

"Trạch Vu Quân, chuyện này nguy hiểm, vẫn là để ta làm thì hơn."

Nguy hiểm, chuyện gì nguy hiểm? Kim Lăng ngồi một bên càng nghe càng không hiểu, hắn từ đầu đã cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ nhưng vẫn không nhìn ra được lạ chổ nào.

Nhưng mà hiện tại nhìn lại mới để ý, đến đây xem mắt nhưng Lưu cô nương này lại từ đầu đến cuối không có chút nào vui vẻ, có thể nói là lo lắng bất an đi.

Đợi đến khi trở về hắn sẽ tò mò chết mất, vậy nên Kim Lăng liền hướng đến Lưu cô nương đó hỏi rõ: "Chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Buổi xem mắt này không phải là giả đó chứ?"

Lưu cô nương ánh mắt nhìn hắn vô cùng trông đợi, thở dài một tiếng quyết đem mọi chuyện kể lại.

"Chuyện chính là liên quan đến hôn sự của ta, Kim công tử có nghe nói đến duyên âm chưa?"

Kim Lăng nghe nói đến duyên âm liền đanh mặt, hoàn toàn nghiêm túc cầu nghe rõ ngọn nguồn.

Lưu cô nương này kỳ thực là con gái duy nhất của nhà thương hộ buôn muối lớn nhất trong thành Cô Tô này, lúc nhỏ đã đẹp người, lớn lên càng là tuyệt sắc giai nhân người người khó cầu. Có điều gia đình từ khi còn trong bụng mẹ đã hứa hôn cho nàng cùng một công tử của gia tộc tu tiên trong Cô Tô thành.

Cô Tô nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, gia tộc tu tiên nhiều nhưng danh tiếng lớn như Lam gia thì cũng không có được cái thứ hai. 

Lại nói đến Lưu cô nương sau khi lớn lên lại không có tình cảm với vị công tử của gia tộc đó, hay nói chính hắn ban đầu đã tiếng tăm không tốt, hoang dâm vô độ, căn bản không khác gì cặn bã lắm. Mà Lưu cô nương cũng là nữ nhi, ở tuổi mười ba đã tự ý hứa hẹn cùng một tán tu bình thường trong thành, không xuôi theo lời cha mẹ gả cho người không thích.

Vị tán tu bình thường đó tuy gia cảnh không tốt nhưng bù lại thiên tư lại nổi trội, một mình đi xa học đạo, hứa với nàng một ngày trở lại huy hoàng đón dâu.

Vậy mà, ông trời chẳng mấy khi toại lòng người.

Một năm trước công tử gia tộc tu tiên trong một lần săn đêm bởi vì gặp phải tà túy quá mạnh mà bản thân tu vi lại chểnh mảng nên bỏ mạng tại đó.

Lưu cô nương tưởng đâu mọi việc đến đó xem như mối hôn sự này đã triệt để chấm dứt, nàng có thể yên tâm đợi nam nhân nàng yêu phong quang trở về.

Nữa năm trôi qua, tán tu đó cuối cùng thật sự trở về, hắn sau khi bốn năm rời Cô Tô cũng thật sự có chút danh tiếng, tuy không đến mức hỏi người nào cũng biết nhưng chỉ cần đến nơi hắn tu nhất định nghe được tiếng tăm tốt của hắn.

Lần này trở về tán tu quyết định cưới nàng, thực hiện lời hứa tưởng chừng như mới hôm qua.

Một cô nương, còn gì vui hơn ngày đại hôn với người mình thật tâm yếu thích. Đèn kết hoa, pháo giấy treo đầy trước cửa, sính lễ đặt chật hết hai bên đại môn.

Ngay ngày đại hôn, Lưu lão gia bất ngờ qua đời.

Hôn lễ linh đình long trọng bị hoãn lại. Có điều vị tán tu đó là người tu tiên, hắn nhìn qua liền có thể thấy được Lưu lão gia là chết không bình thường, vậy nên hắn quyết định giăng Triệu Âm Kỳ trong khuôn viên của Lưu gia trang để chiêu gọi tà túy.

Cuối cùng thật sự gọi được, tà túy đó thật không ngờ chính là vị công tử đã hứa hôn cùng Lưu cô nương đó.

Công tử của gia tộc tu tiên đó lúc sống tu vi rất thấp, hiện tại hóa thành quỷ oán khí lại vô cùng mạnh.

Trong khuôn viên Lưu gia trang hôm đó giấy song hỷ vẫn còn giăng, đèn treo trong viện chưa từng dập tắt.

Tán tu công tử một thân hỷ phục bị tà túy tàn nhẫn cắn nuốt.

Đại hỷ biến thành song tang.

Lưu cô nương kể đến đây đuôi mắt hoa đào đã ửng đỏ nhưng một giọt lệ cũng không rơi xuống, nàng so với vẻ ngoài của mình kiên định hơn nhiều, trong mắt ngập tràn bi thương khó nói thành lời.

Kim Lăng nghe xong cũng không biết nên nói gì, hắn chỉ thấp giọng hỏi: "Duyên âm của cô nương là tên công tử thế gia đó?"

Lưu cô nương gật đầu, nàng buông thỏng mi mắt: "Tên nam nhân đó theo ta từ khi hắn chết, hỷ sự của ta đáng lý là chuyện vui, nay lại trở thành ám ảnh."

Nàng ngưng trọng, lát sau lại tiếp: "Lúc đó ta đỡ chàng lên, trước khi chết chàng nói với ta hãy đến Lam gia cầu trợ tiên gia cứu giúp. Ta ban đầu thật muốn theo chàng ấy chết quách cho xong, nhưng ngẫm lại chết rồi chẳng phải sẽ tiện hơn cho tên súc sinh đó hay sao?! Cho nên tiên gia, xin các người, giúp ta cắt đi mối duyên âm này, tiêu diệt quỷ súc."

Kim Lăng: "Giúp, đương nhiên giúp! Nhưng cụ thể thế nào, cô phải nói rõ ra, tại sao lại phải bày ra buổi chọn mối này?"

Lần này Lưu cô nương chưa kịp trả lời thì Lam Tư Truy đã lên tiếng: "Chọn mối, thật ra là che mắt tên nam nhân đó. Lưu cô nương nói hắn sẽ đến và lấy mạng tân lang nếu nàng dám có ý định thành thân. Tà túy đó rất giảo hoạt, mấy lần Trạch Vu Quân đến giăng Triệu Âm Kỳ chiêu dụ hắn thì hắn không xuất hiện, có thể là do lần trước nên hắn đã sinh ra cảnh giác, sẽ không ở gần Lưu gia trang nữa. Nên bây giờ muốn diệt hắn, chỉ còn cách dùng hôn lễ chiêu dụ thôi."

Lần này thì mọi khúc mắc cũng được giải đáp, cái nhìn của Kim Lăng đối với Lưu cô nương ban đầu là thưởng thức cái đẹp, sau cùng liền biến thành thông cảm.

Một cô nương mười sáu, mười bảy đã có thể gồng gánh cả đại gia trang, từ chuyện vui hóa thành chuyện buồn, từ một tiểu cô nương hóa thành Lưu trang chủ.

Trái tim của nàng biết đâu đã cùng ngày đại hỷ năm đó mà chôn theo mất rồi.

Ma ma mai mối không có chổ chen miệng từ nãy lại đột nhiên lên tiếng:" Nói...nói như vậy, tới cuối cùng trong hai vị...ai sẽ là tân lang?"

Giang Trừng tầm mắt đột nhiên lóe sáng, hắn bí mật quan sát Lam Tư Truy mà không lên tiếng.

Nhìn thấy trên mặt y lộ rõ bất an bồn chồn thì trong lòng liền thở dài, hắn nghiêng người nói nhỏ với Lam Hi Thần bên cạnh: "Tiểu tử nhà ngươi sắp không xong rồi."

Lam Hi Thần cười bất lực.

Ban đầu không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì Kim Lăng khẳng định không thể thấy chết không cứu.

Hắn thừa nhận trước đây mình đối với ai cũng là nghênh ngang hống hách, nhưng trải qua rèn giũa hắn cũng ý thức được, nghênh ngang hống hách, kiêu ngạo tùy hứng cũng cần phải đúng lúc.

Kim Lăng nghiêm túc đáp ứng: "Vừa nãy Lưu cô nương nói nhìn diện mạo ta giống với tán tu công tử trước đây, nếu như vậy ta không giúp thì thật coi không được mất."

Lam Tư Truy xoay xoay chén rượu trong tay, trầm giọng: "Chuyện này nguy hiểm, ngươi có thể đừng làm không?"

Kim Lăng: "Lam Nguyện, ngươi cũng nói chuyện này nguy hiểm, nếu ta không làm thì chẳng phải ngươi cũng làm hay sao? Bản công tử miễn cưỡng nói tu vi ngươi cao hơn ta một chút, nhưng không có nghĩa là ta không làm được."

Giang Trừng cũng gật đầu mỉm cười, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Kim Lăng.

"Như vậy Kim công tử đây xác định chính là tân lang đúng không? Được được được, nam thanh nữ tú nhìn qua vô cùng xứng đôi. Cô Tô thành sắp tới đại hỷ đại hỷ rồi!"Ma ma mi mối khăn tay yểu điệu che miệng, cười đến phấn trên mặt cũng rung rinh rơi xuống.

Ly rượu trong tay Lam Tư Truy nhẹ một đường nứt làm hai, y nâng mắt âm trầm nhìn bà mai.

Lưu cô nương đưa ra một bảng danh sách, hơi khó xử nói:" Các vị tiên gia, ta mạn phép yêu cầu một chuyện, ngày đại hôn có thể dựa vào tờ giấy này mà chuẩn bị được không? Những gì ghi trong đây chính xác là những thứ năm đó chàng ấy chuẩn bị cho ta. Các vị, làm phiền rồi."

Giang Trừng cầm tờ giấy, đọc sơ qua một lượt, rồi khoát tay: "Không thành vấn đề, Giang gia thừa sức chuẩn bị cho cô."

Lam Hi Thần: "Vậy ngày đại hôn?"

"Rằm tháng sau đại hôn cử hành, cái đó, để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng Kim công tử ta sẽ cho người truyền đi thân phận khác của ngài ấy." Lưu cô nương rất hiểu chuyện, mọi lời nói ra đều yên lòng người.

Cuối cùng nàng đột ngột đứng dậy, hơi khụy gối hành lễ: "Các vị tiên gia, ngày sau đại sự thành, tiểu nữ dập đầu đa tạ."

Sau khi bàn xong chuyện thì Lưu cô nương cùng ma ma mai mối rời khỏi đó.

Từ Ẩm Thực Các đi ra Lam Tư Truy một đường không nói lời nào, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, y đi đằng sau tưởng như vô hình.

Kim Lăng đột nhiên từ một người đi "vạch trần bộ mặt" của Lam Tư Truy lại thành ra mang trọng trách giả tân lang lên người, hắn thừa nhận bản thân có hơi chột dạ khi nhìn thấy y lúc này.

Nghĩ sao cũng thấy mình giống như là đang lồng lộn đi đánh ghen vậy. Mất mặt chết đi được.

Bởi vì phải vấn đề sính lễ nên Giang Trừng muốn trở về Vân Mộng để chuẩn bị nhưng mà Kim Lăng nghĩ tới nghĩ lui liền không cho hắn đi.

Cái này tuy nói là hắn làm giả một hôn lễ nhưng dù sao cũng không thể lấy đồ của nhà ngoại được. Vậy nên Kim Lăng một mực muốn về Lan Lăng để gom sính lễ.

Lúc hắn tưởng đâu Lam Tư Truy sẽ không thèm nói chuyện với hắn thì ai ngờ lúc Kim Lăng ra tới đại môn thì nhìn thấy y đã đứng sẵn ở đó.

Y nhàn nhạt nói: "Ta về Lan Lăng cùng ngươi."

Kim Lăng nghe y nói vậy tâm trạng cũng đột nhiên tốt lên rất nhiều, cánh môi khép hờ cong lên đầy tuấn dật.

Lan Lăng Kim Thị ngự kiếm đi hết tốc lực cũng không phải là nói đến liền đến, tận hai canh giờ sau bọn họ mới hạ kiếm xuống Kim Lân Đài.

Kim Lăng từ ngày hôm đó đến nay cũng gần nữa tháng không trở lại đây, cảm giác vậy mà xa lạ đến trào phúng.

Tu sĩ Lan Lăng như cũ rất sợ khi nhìn thấy hắn, tất cả đều răm rắp hành lễ chào đón Kim Lăng, so với trước đây cũng không sai biệt lắm.

Dù sao đi nữa bối phận của Kim Lăng ở Kim gia cũng đặc biệt cao, ai ai cũng không thể phủ nhận hắn là thiên chi kiêu tử đúng nghĩa.

Từ trong chính điện Kim tiên sinh đi ra, trên tay vẫn còn cầm bộ Kim Tinh bào kiểu dáng của tiên đốc, ông ta nhìn thấy Kim Lăng liền có chút sửng người: "Kim Lăng? Ngươi sao lại về rồi?"

Nhìn thấy ông ta cục tức nuốt không trôi của hắn lại dội ngược lên tới cổ, hắn cay nghiệt liếc: "Hỏi nghe mắc cười, nhà ta, ta về còn phải hỏi ngươi à?"

Dù biết tính Kim Lăng không tốt nhưng đến mức này cũng thật không chút gia huấn, dù sao ông ta cũng là trưởng bối, nói chuyện như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Nghĩ đến mặt mũi của mình Kim tiên sinh liền muốn lên giọng giáo huấn hắn: "Kim Lăng, dù ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chiếc ghế tiên đốc nhưng sự thật nó đã..."

Ông ta còn chưa nói xong Kim Lăng đã lại chen vào: "Cái ghế tiên đốc ai ngồi cũng được, các người hãy ráng mà giữ cho vững Kim Xiển, hắn mà ngã xuống thì các ngươi xong đời."

Nói xong lại làm như rất chán ghét mà nhanh chóng vụt qua chổ này.

Kim tiên sinh lo lắng nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu thất vọng.

Đi đến Tàng Bảo của Kim gia thì Lam Tư Truy rất tự giác đứng bên ngoài, nhìn thấy y khựng lại Kim Lăng liền chậc lưỡi: "Ngươi sợ cái gì, cũng không ngại ngươi nhìn thấy."

Lam Tư Truy khước từ: "Giống như Tàng Thư Các Lam gia, Tàng Bảo của các ngươi cũng không nên để người ngoài vào thì hơn."

Thấy thái độ cứng nhắc của y, Kim Lăng thật sự muốn một đạp đạp y lăn xuống Kim Lân Đài luôn cho rồi.

Hắn buồn bực dúi tờ giấy vào tay y: "Không sợ ngươi có ý đồ, ta hiểu ngươi quá mà. Với lại đống sính lễ này một mình ta tìm thì có mà đến hết ngày cũng chưa xong."

Nghe thấy hắn nói "hắn hiểu y" thì trong ngực Lam Tư Truy như có dòng nước xuân chảy qua, ấm áp mà xoa dịu, y cũng không nghĩ nhiều mà thật sự theo hắn đi vào trong.

Có điều ngay lúc đó đột nhiên đằng sau vang lên tiếng một nam nhân: "Kim Lăng, dẫn người lạ vào Tàng Bảo, ngươi điên à?"

Tuy là lời nói rất nghiêm khắc nhưng qua ngữ điệu trầm bổng rõ ràng của hắn lại thành ra rất mực dung túng, không lộ ra chút khiến trách.

Nghe thấy giọng nói cả hai đều đồng loạt quay đầu, nhìn thấy người tới là Kim Xiển thì sắc mặt hai người bỗng chốc sa sầm.

Kim Lăng vốn không muốn để ý đến hắn, mỗi lần nhìn thấy Kim Xiển hắn đều nhớ tới lần bị trói bên trong noãn các đó, thật sự giận đến run người, hận không thể đem Kim Xiển băm thây vạn đoạn.

Còn Lam Tư Truy, y nghe thấy giọng điệu cợt nhã của hắn đối với Kim Lăng liền sinh ra sát khí.

Kim Xiển gãi gãi mũi, gương mặt anh tuấn đầy khiêu khích: "Lam công tử, chổ riêng tư của Kim gia, phiền ngươi cút sang một bên."

Lam Tư Truy còn chưa lên tiếng thì Kim Lăng đã bước lên chắn phía trước, đáp lại khiêu khích của hắn: "Y là người của bản công tử, ngươi mới nên cút sang một bên"

Thuyền trưởng: Về Kim Lân Đài mà vắng Xiển là hổng duiiiiiiiiiiiii.
Lâu lâu đem bạn ấy ra cà khịa cho đỡ phai màu, nói chứ dù sao cũng con nuôi ta đó chờiiii, hơi thấy ghét chút thôi chứ ta cũng thiên vị Xiển lắm á.
Drama nhà Lưu cô nương mệt tim quá, thú thật hồi trước ta có viết một truyện ngắn nội dung chính xác là bê cốt truyện của bên đó qua đây, có điều drop rồiiiiii!🙂

*Tiểu kịch trường Ma Đạo*
*Khi các vị tiên gia phân bì*

Lam Tư Truy: "Ba mươi chương mới có một cảnh hôn? Đại nhân, ngươi làm như vậy tối ngủ có ngon không?

Ôn Trục Lưu: "Ít nhất ngươi cũng làm nhiều hơn hôn rồi, còn ta duy nhất chỉ có một cảnh hôn thôi nè, đến giường chiều cũng không thấy được một góc, phân bì hả?"

Lam Hi Thần: "Mất trí xong mới được toại nguyện, đang cảm thấy thiếu vắng."

Tiết Dương: "Ta chết đi sống lại mới được đạo trưởng tỏ tình nè, đau lắm đó. "

Nhiếp Minh Quyết: "Ít nhất các ngươi cũng không có bị phân thây, phân bì với ai?"

Nhiếp Hoài Tang: "Ta còn chưa lên được sàn, ta đau nhất!"

Các vị còn lại: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net