[HunHan/Edit] Lây Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LÂY BỆNH

Tác giả: 曌麌
Biên tập: JinKyung

Lưu ý: Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, không đem ra khỏi đây dưới mọi hình thức

Đừng để cái tên đánh lừa, nó rất đáng yêu, rất ngọt T_T và nó ngắn thôi, có 3 chap thôi hehe

________________________

Tổng cộng Lộc Hàm lây cho Ngô Thế Huân 6 thứ bệnh.

1. "Tiểu học"

Năm thứ năm tiểu học, Lộc Hàm bị thủy đậu.

Lúc ấy cậu xin nghỉ ở nhà chịu đựng nỗi khổ ngứa mà không được gãi, cũng không ngờ rằng chính căn bệnh thủy đậu này đã khiến cậu và Ngô Thế Huân dây dưa cả một đời.

Ngày thứ hai xin nghỉ ở nhà, bạn cùng lớp Ngô Thế Huân đến thăm cậu.

Vì cậu không mấy khi tiếp xúc với Ngô Thế Huân nên với sự kiện cậu ta tự dưng đến thăm này Lộc Hàm cực kỳ khó hiểu.

Ngô Thế Huân mặt như chất đầy thù hận nói: "Cô chủ nhiệm bảo tớ đến."

"Ờ." Lộc Hàm lặng lẽ trừng mắt.

Vì vậy hai người bọn họ cứ như thế mắt to trừng mắt bé nhìn nhau nửa ngày, Lộc Hàm cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao người ta cũng đến nhà thăm mình, cứ bơ cậu ta thế cũng không được, vì vậy cậu hỏi: "Cậu ăn táo không?"

Ngô Thế Huân nhíu mày nói: "Cậu biết gọt táo không?"

"........Không."

Ngô Thế Huân nghe xong bất đắc dĩ thở dài, tay cầm lấy quả táo đặt trên bàn, "Thôi được rồi, để tớ gọt cho, dao gọt hoa quả ở đâu?"

".....Trong bếp", Lộc Hàm không hiểu vì sao chuyện lại tiến triển thành thế này, rõ ràng là cậu hỏi cậu ta có ăn táo không, sao lại biến thành cậu ta gọt táo cho cậu ăn?

Một lúc lâu sau Ngô Thế Huân mới ra khỏi bếp, cậu ta cầm trong tay quả táo được gọt một cách vô cùng kỳ quái đưa cho cậu, sau đó đeo cặp sách lên lưng đi về nhà.

Lộc Hàm cầm quả táo ngây người vẫy vẫy tay chào.

Sau khi Ngô Thế Huân về rồi Lộc Hàm mới cẩn thận xem quả táo được gọt vô cùng khó hiểu kia, cậu nghĩ, ngày mai chắc cậu ta không đến nữa đâu nhỉ?

Ừm.... Nhưng mà cậu ta cũng lợi hại thật đấy, còn biết gọt táo.

Kết quả ngày thứ hai Ngô Thế Huân lại đến.

Nhưng lần này khác ở chỗ là trên cánh tay, cổ, toàn bộ phần da lộ ra ngoài của cậu ta đều có những nốt thủy đậu hồng hồng giống của Lộc Hàm.

"Cậu lây bệnh cho tớ, bệnh thủy đậu." Sắc mặt Ngô Thế Huân càng căm thù hơn hôm qua: "Cậu phải chịu trách nhiệm."

"Hả, sao lại phải chịu trách nhiệm?" Lộc Hàm nhất thời bối rối, suy nghĩ một lúc trong nháy mắt mặt đã như sắp khóc tới nơi: "Tiền tiêu vặt mỗi ngày của tớ chỉ có ba đồng năm thôi không thể chia cho cậu đâu..."

"Ai muốn tiền tiêu vặt của cậu." Ngô Thế Huân trợn mắt.

Lộc Hàm bị biểu cảm khinh thường kia dọa sợ, hơn nửa ngày mới dè dặt lắp bắp hỏi: "Thế, thế cậu muốn tớ chịu trách nhiệm thế nào?"

Ngô Thế Huân nhìn cậu bằng biểu cảm nghiêm túc như lãnh đạo đảng trung ương phát biểu trong hội nghị, nghĩ một lát rồi nói: "Sau này chơi với tớ đi."

Lộc Hàm sửng sốt, nửa ngày không phản ứng lại.

Ngô Thế Huân nhìn biểu cảm của cậu nhíu mày hỏi, "Không được sao?"

"Được được được... Cậu, cậu đừng lườm tớ nữa..."

Vì vậy, cậu bé luôn sợ hãi Lộc Hàm và cậu bé hay trợn mắt Ngô Thế Huân bắt đầu những tháng ngày chơi đùa cùng nhau.

Căn bệnh đầu tiên Lộc Hàm lây cho Ngô Thế Huân là bệnh thủy đậu.

Lộc Hàm không biết, Ngô Thế Huân căn bản không biết gọt táo, hôm ấy đưa táo cho cậu, cậu ta lập tức đi luôn là vì không muốn cậu nhìn thấy vì gọt táo mà không cẩn thận bị đứt tay.

Lộc Hàm cũng không biết rằng, cô chủ nhiệm cũng không hề sai Ngô Thế Huân đến nhà thăm cậu.

2. Cấp 2

Năm cấp 2, vì Lộc Hàm thường xuyên dậy muộn, dậy lại phải mặc quần áo rửa mặt đánh răng rồi phi một đường từ nhà đến trường. Hậu quả của việc không kịp ăn sáng chính là buổi sáng trên đường chạy đến trường cậu còn phải ghé vào siêu thị mua đồ ăn vặt lót dạ.

Thẳng đến ngày ấy Ngô Thế Huân không chịu được nữa, cậu ta đi đến bên cạnh gõ gõ bàn của cậu, "Cậu ăn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe đâu, nói với tớ cậu ăn cái gì, trên đường đi học mua bữa sáng tiện mua luôn cho cậu một phần."

Lộc Hàm thực sự cảm động muốn rơi nước mắt, chớp mắt vội vàng đáp lại: "Cái gì cũng được, tớ không kén ăn."

"Nói cậu thích ăn cái gì", Ngô Thế Huân không vừa lòng với cái đáp án ăn gì cũng được kia: "Đường từ nhà tớ đến trường có rất nhiều quán ăn, không chừng tiện đường đấy."

"Vậy thì..." Lộc Hàm đã quen Ngô Thế Huân được vài năm cũng không có gì phải ngại nữa, nghĩ một lát rồi nói: "Cái quán tên là cái gì mà Phúc Ký ấy, bánh bao chiên với bánh quẩy sữa đậu nành, bánh bao, mỳ vằn thắn đều ngon hết!"

"Ừm". Ngô Thế Huân nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, vừa hay tiện đường."

Vì thế Lộc Hàm bắt đầu cuộc sống hạnh phúc có bữa sáng ăn.

Mùa hè đến, học sinh nam nữ trong trường đều đổi sang đồng phục ngắn tay, Lộc Hàm ngồi trong phòng học, miệng cắn bánh bao Ngô Thế Huân vừa mua cho cậu, cậu nhấc tay phải lên xắn ống tay áo vốn đã ngắn bên tay trái lên vài vòng, lại tiếp tục nhấc tay trái thành thạo xắn ống tay phải lên vài vòng.

Ông nội cậu là quân nhân, lúc mặc quân trang đều có thói quen xắn tay áo lên, thói quen ấy sau này di truyền lại cho bố, bây giờ thì di truyền đến đời Lộc Hàm.

Đương nhiên Lộc Hàm luôn cảm thấy thói quen trong quân đội này cực man nên không có ý định sửa đổi.

Lúc cậu đang xắn tay áo, Ngô Thế Huân ngồi cách cậu vài bàn lúc nào cũng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại bỗng dưng ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cậu.

Ngày thứ hai nhận được bữa sáng của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đột nhiên phát hiện có chỗ nào đấy không đúng lắm, cậu cẩn thận nhìn lại lần nữa, tầm mắt dừng lại trên khuỷu tay lộ ra ngoài của Ngô Thế Huân —- cậu ta cũng xắn tay áo lên.

"Ế?" Tự dưng phát hiện ra có người có cùng thói quen với mình, Lộc Hàm cực kỳ kích động, "Cậu cũng có thói quen xắn áo tay ngắn lên mấy vòng à?"

"Ừm...." Ngô Thế Huân trả lời qua loa một câu, cúi đầu lơ đãng nhìn xuống ống tay áo.

"Cậu lây đấy." Dứt lời, cậu ta đưa bữa sáng cho Lộc Hàm rồi đi về chỗ ngồi.

Bữa sáng hôm nay là bánh quẩy sữa đậu nành, Lộc Hàm mở hộp thức ăn ra, mùi thơm của sữa đậu nành lan tỏa hòa vào trong nhiệt độ nóng bức, thứ hương vị khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Sau khi ăn xong, cậu lấy khăn giấy lau miệng, ngón tay ấn bừa vào một tin trên weibo – "Người ta nói hai người yêu nhau càng ngày càng trở nên giống nhau.

Sao đột nhiên lại..........

Lộc Hàm cúi đầu nhìn tay áo.

............... Sao tự nhiên lại nghĩ đến Ngô Thế Huân.

Cậu vùi đầu xuống bàn, giấu khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ bừng lên kia vào khuỷu tay.

Căn bệnh thứ hai Lộc Hàm truyền cho Ngô Thế Huân là xắn tay áo.

Lộc Hàm không biết rằng nhà Ngô Thế Huân với quán Phúc Ký một chút cũng không tiện đường, thậm chí còn rất xa, vì giúp cậu mua đồ ăn sáng sớm một chút, mỗi ngày Ngô Thế Huân phải dậy sớm đến nửa tiếng rồi lại phải đạp xe thật xa đi mua.

Lộc Hàm cũng không biết, hôm qua sau khi Ngô Thế Huân nhìn thấy cái weibo kia mới bắt chước cậu xắn tay áo lên – cuối cùng muốn ám chỉ điều gì ngay bản thân Ngô Thế Huân cũng chưa xác định được.

3. Trung học

Vừa mới vào động trường học đã tổ chức một kỳ thi rất quan trọng.

"Mẹ..." Trước ngày thi một ngày, Lộc Hàm cầm giấy thông báo trên tay, mặt sắp nhăn thành quả óc chó*.

Phòng thi của cậu là phòng thí nghiệm lầu 1.

Phòng thí nghiệm trong trường nổi tiếng lạnh, mùa hè học ở đây thì không sao nhưng đến mùa đông nhiệt độ trong phòng phải thấp hơn bên ngoài vài độ. Theo lí thuyết mà nói thì khí hậu ở đây là khí hậu hàn đới, còn trong phòng thí nghiệm chính là loại khí hậu băng nguyên.

Lên trung học Lộc Hàm ở lại trong ký túc xá, nửa tháng về nhà một lần. Vì bây giờ là đầu đông, thời tiết cũng chưa lạnh đến mức khiến người ta phát điên nên lúc trước cậu cũng không mang theo nhiều quần áo, không ngờ phòng thi lần này lại là phòng thí nghiệm, thật xui xẻo.

Nhà cách trường cũng không xa lắm nhưng cậu cảm thấy bắt người nhà mang quần áo đến vì lạnh thật quái đản, cậu nghĩ một chút vẫn quyết định nhẫn nại chịu đựng, chỉ là không ngờ buổi tối về ký túc xá nhìn thấy Ngô Thế Huân đang chờ ở trong.

Ngô Thế Huân cầm theo một cái áo bông thật dày đưa cho cậu, mặt vẫn lạnh tanh từ đầu đến cuối nói: "Tớ nhớ hình như cậu thi trong phòng thí nghiệm, chỗ ấy lạnh."

Lộc Hàm thụ sủng nhược kinh ngây người hai giây mới hồi phục tinh thần: "Thế còn cậu thì sao?"

"Tớ thi trong phòng học, có thiết bị sưởi." Cậu ta nói xong thì nhét áo vào trong lòng Lộc Hàm rồi quay đầu đi mất.

Lộc Hàm ôm cái áo đứng đó một lúc lâu mới vùi mặt vào trong chiếc áo bông ấm áp cười khẽ.

Ngô Thế Huân cậu ta a, thật sự là...

Nghĩ kỹ lại Lộc Hàm cũng không nói rõ được Ngô Thế Huân là người thế nào. Cậu ta kiệm lời, quen độc lai độc vãng, thoạt nhìn cảm thấy cậu ta không để ý bất cứ thứ gì, nhưng trước nay cậu ta lo lắng vì cậu cũng không phải lần một lần hai. Hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng đến tận bây giờ cũng không phải loại quan hệ mỗi ngày cùng nhau đi học cùng nhau đá bóng chơi bóng rổ, chỉ là thỉnh thoảng gặp nhau sẽ chào hỏi, không can thiệp vào chuyện của đối phương. Nhưng mỗi lần Lộc Hàm gặp chuyện, Ngô Thế Huân tuyệt đối là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu, nghe cậu giãi bày giúp cậu giải quyết vấn đề, giống như luôn hết mực bảo vệ cậu.

Ngô Thế Huân người này a, đối với cậu mà nói, có vẻ cũng không phải người quá quan trọng nhưng trên thực tế so với bất cứ ai khác cậu càng không thể mất đi cậu ta.

Bạn cùng phòng lấy nước nóng về đạp văng cửa, vừa quay đầu đã thấy Lộc Hàm đang ôm áo bông ngây người, cậu ta hỏi một câu: "Ôi sao mặt cậu đỏ thế? Không phải sốt đấy chứ?"

Khoác áo bông vào, trong suốt kỳ thi Lộc Hàm không bị lạnh chút nào, nhưng vẫn mạc danh kỳ diệu bị cảm.

Sau khi kỳ thi kết thúc cậu đến phòng ký túc của Ngô Thế Huân trả lại áo bông, Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn cậu sụt sịt mũi liên tục, cậu ta vừa đưa khăn giấy cho cậu vừa hỏi: "Sao có áo bông rồi còn bị cảm?"

"Tớ, tớ cũng không biết...... a.... Hắt xì! ........." Lộc Hàm lại hắt xì một cái.

"Đúng là.....ngốc chết đi được......" Ngô Thế Huân chán ghét trợn mắt đưa cho cậu một tập khăn giấy nữa.

Lộc Hàm lau cái mũi đang sụt sịt mới phát hiện có chỗ không đúng: "Sao giọng mũi của cậu nặng thế?"

"Tớ không có..." Ngô Thế Huân đang định phản bác lại hắt xì một cái thật mạnh.

Lộc Hàm nhíu mày: "Sao cậu cũng bị cảm rồi? Không phải cậu thi trong phòng học có hệ thống sưởi sao?"

Ngô Thế Huân không tự nhiên quay mặt đi: "....Cậu lây đấy."

"Cái gì cơ sao tự nhiên lại đổ lên đầu tớ..."

Căn bệnh thứ ba Lộc Hàm lây cho Ngô Thế Huân là cảm mạo.

Lộc Hàm không biết, Ngô Thế Huân cũng thi trong một phòng thí nghiệm khác ở lầu một, thậm chí còn là căn phòng cách vách với cậu, hai ngày này vì không muốn để cậu phát hiện, sau giờ thi cậu đều phải chờ mọi người đi hết mới dám ra ngoài.

Lộc Hàm cũng không biết rằng, Ngô Thế Huân cũng không mang theo áo bông, cái áo bông kia là cậu mượn của người khác rồi đưa nó cho Lộc Hàm. Cho nên Ngô Thế Huân bị cảm là chuyện đương nhiên.

4. Đại học

Ngày thứ ba chiến tranh lạnh với Ngô Thế Huân, Lộc Hàm ngồi chơi game một mình trong ký túc xá, di động trên giường đã đổ chuông đến lần thứ tư, cậu hung hăng trợn mắt nhìn nó lần thứ hai mươi bốn.

Ngô Thế Huân cậu mẹ nó ra ngoài nhớ mang theo điện thoại thì sẽ chết à?!

Di động vừa đổ chuông ba lần cậu không tiếp, gọi nhiều như vậy chắc là đối phương có việc gấp, Lộc Hàm suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn thở dài ấn nút nghe: "Alô?"

"Thế Huân a.." Giọng nói ngọt ngào của một em gái vang lên, Lộc Hàm nghe thấy liền nhíu mày.

"Bốn giờ chiều em đợi anh ở quán cà phê Diệp Cốc nhé, nhớ đừng đến muộn đó."

"Anh không phải..." Lộc Hàm sắp xếp từ ngữ lại một chút: "Anh là bạn cùng phòng của cậu ta, cậu ta ra ngoài không mang điện thoại, đợi cậu ta về em nhắn lại...."

Em gái đầu bên kia vội vàng cắt ngang lời cậu: "Ôi em gọi nhiều tốn tiền lắm anh giúp em chuyển lời cho anh ấy đi em cám ơn nha."

Sau đó em gái kia quyết đoán cúp máy.

Lộc Hàm dùng sức lườm cái điện thoại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lão tử mẹ nó không muốn nói chuyện với cậu ta a, chúng ta đang chiến tranh lạnh được không!

Còn nữa... tiểu tử Ngô Thế Huân này có bạn gái từ bao giờ thế? Thế mà không thèm nói cho cậu?!

Mà cậu quản nhiều thế làm gì người ta có bạn gái liên quan gì cậu thật là phiền chết đi được...

Lộc Hàm chán nản tiếp tục chơi game.

Hết lần này tới lần khác game over, đúng lúc này Ngô Thế Huân trờ lại.

Cậu ta hình như tâm trạng tốt lắm, miệng cứ tủm tỉm cười mãi.

Lộc Hàm không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi game.

Thua một ván rồi lại một ván, cứ do dự như vậy nửa ngày mới nhìn vào máy tính mở miệng: "Ê này..."

"Ừm?"

"Vừa nãy quên nói với cậu, di động cậu để quên ở nhà vừa đổ chuông mấy lần liên tiếp, bạn gái cậu nói bốn giờ chiều chờ cậu ở quán cà phê Diệp Cốc, bảo cậu đừng đến muộn."

Một hơi nói hết, Lộc Hàm không thèm nhìn cậu ta mà vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, lại không hiểu sao có chút hồi hộp đợi cậu ta trả lời.

Không ngờ Ngô Thế Huân không mặn không nhạt nói một câu "Ờ" rồi đi rửa mặt.

Tay cầm chuột của Lộc Hàm ngừng lại, không hiểu sao cậu lại thấy bực mình.

.........Thế mà không phủ nhận. Chẳng lẽ, có bạn gái thật?

Tiếng nước róc rách truyền ra từ phòng tắm, Lộc Hàm nhìn lén cậu ta qua khe cửa, nhìn thấy cậu ta vừa rửa mặt vừa cười, chắc là tâm tình tốt lắm, cả người dường như đang bắn ra bong bóng hường phấn 'đang yêu ing', cậu nhất thời càng thấy bực mình, bực đến mức không muốn chung một phòng với cậu ta nữa, cậu cầm theo quần áo mở cửa ra ngoài.

Bốn rưỡi chiều, Lộc Hàm đá bóng xong đầm đìa mồ hôi trở lại ký túc xá, mở cửa ra vẫn thấy Ngô Thế Huân ở trong ký túc xá.

"Sao cậu vẫn còn ở ký túc xá?" Lộc Hàm vốn không định để ý cậu ta nhưng lại nhịn không được. "Bạn gái cậu nói bốn giờ đợi cậu ở quán cà phê Diệp Cốc mà cậu quên rồi à?"

"Ôi, chết rồi", Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ vỗ đầu làm bộ như cực kỳ chán nản: "Nhất định là cậu lây cho tớ bệnh mau quên đấy."

"Này sao tự nhiên lại đổ cho tớ..." Lộc Hàm lườm cậu ta.

Ngô Thế Huân lại lập tức đứng lên đi đến cạnh Lộc Hàm, cực kỳ thoải mái vỗ vai cậu: "Dù sao cũng muộn rồi, kệ cô ấy đi, cậu chưa ăn cơm nhỉ? Đi thôi chúng ta đi ăn."

Cậu ta nói xong thì kéo Lộc Hàm đi cùng.

Khi Lộc Hàm bị cậu ta lôi đi rồi mới nhớ ra, mẹ nó chúng ta không phải đang chiến tranh lạnh à? Bây giờ còn tay nắm tay như tình nhân đi ăn cơm là cái thể loại gì đây?

Nghĩ một lát lại thấy ý nghĩ vừa rồi vô cùng quái dị, nghĩ nửa ngày cậu mới nhìn Ngô Thé Huân rặn ra một câu: "Sao cậu có thể đối xử với bạn gái như thế được?!"

Ngô Thế Huân vờ như không nghe thấy cậu nói gì, ôm vai cậu tiếp tục bước: "Đói bụng chưa? Cậu muốn ăn gì? Tớ nghĩ rồi, chuyện hai ngày trước là tớ không đúng, mời cậu ăn cơm đền tội nhé?"

"......Cậu vừa nói cái gì?"

"Tớ nói mời cậu ăn cơm."

"Không phải, câu trước cơ."

"Tớ nói tớ sai rồi."

"Lặp lại lần nữa."

"...Tớ sai rồi."

"Mời tớ ăn một tuần tớ sẽ tha cho cậu."

"Được được được, một tuần thì một tuần..."

"Thế có ít quá không... Cậu cười cái rắm ấy mà cười..."

.........

Căn bệnh thứ tư Lộc Hàm lây cho Ngô Thế Huân, là bệnh mau quên.

Lộc Hàm không biết, Ngô Thế Huân căn bản không có bạn gái.

Lộc Hàm cũng không biết rằng, Ngô Thế Huân cố ý để di động lại ký túc xá, cuộc gọi kia là Ngô Thế Huân nhờ một người bạn gọi giúp, cậu ta chỉ muốn mượn cơ hội đó làm lành với Lộc Hàm thôi.

5. Sau này

Hai giờ sáng, ánh sao lấp lánh như những viên kim cương phủ kín bầu trời.

Trên đường vắng tanh không một bóng người qua lại, đèn hai bên đường tỏa ra vầng sáng cô đơn hiu quạnh. Lộc Hàm không chút do dự ngồi trên cầu, tựa lưng vào thanh chắn bảo hộ, mơ màng nhìn vầng trăng trong trẻo biến thành hai cái.

Đầu tóc cậu rối xù, áo sơ mi trắng nhăn nhúm. Cột đèn bên bờ sông chiếu xuống mặt nước, ánh sáng rực rỡ lại phản chiếu lên người cậu.

Rượu khiến đầu cậu đau như búa bổ, dạ dày cuộn trào từng cơn, cậu hơi híp mắt, vươn tay lên nắm lấy ánh trăng.

Ngô Thế Huân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc nhìn thấy tên trên màn hình điệu thoại hắn lập tức bật dậy vừa nghe máy vừa bắt đầu mặc quần áo.

Đầu kia vang lên giọng nói không ngoài dự đoán, cậu vẫn như cũ mang theo hơi rượu quát lớn một tiếng: "Cút đến đây đón lão tử, nhanh lên."

Sau đó điện thoại bị cúp ngay lập tức.

Ngô Thế Huân vẫn không hề tức giận, hắn nhanh chóng quơ lấy chìa khóa xe đi xuống lầu, khởi động xe rồi mới gọi lại: "Cậu ở đâu?"

"Tớ ở....." Lộc Hàm ở đầu bên kia điện thoại mơ màng hừ hừ hai tiếng, rồi cơn say ùa đến, cậu đột nhiên cao giọng hát: "Tôi nhặt được một đồng tiền trên đường..."

"...Cậu ở đâu?" Ngô Thế Huân lại hỏi một lần nữa.

"Trên ngọn núi bên biển có một ngọn lửa màu xanh..."

"......Cậu ở đâu?" Ngô Thế Huân vẫn kiên nhẫn liên tục hỏi.

"Mùa xuân ở đâu a mùa xuân ở nơi nào..."

Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn điện thoại, hắn bẻ tay lái rồi nói, "Cậu đứng yên ở đấy đừng đi đâu, tiếp tục hát đi, tớ đi tìm cậu ngay đây."

"Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình á a..."

Ngô Thế Huân lái xe một vòng nửa thành phố, trên đường Lộc Hàm vẫn oang oang hát trong điện thoại, mèo đen đuôi dài, Đô Đô tai to, hỉ dương dương, cậu bé bán báo, lửa xanh, đại vương lếch thếch cùng một đống các thể loại nhạc thiếu nhi mà Ngô Thế Huân không thể nhớ nổi tên.

Trên đường hắn đi qua quán đồ uống Lộc Hàm thích nhất, quán game Lộc Hàm hay lui tới nhất, hiệu sách thỉnh thoảng Lộc Hàm vào đọc, phòng tập thể thao của Lộc Hàm, cuối cùng đến khi tìm thấy Lộc Hàm ngồi trên cầu đã là chuyện của 40 phút sau.

Ngô Thế Huân mở cửa xe, cầm theo khăn giấy và nước trong xe, Lộc Hàm vừa quay đầu đã thầy hắn, chỉ ngón trỏ vào mặt Ngô Thế Huân hát lên: "Là hắn chính là hắn chính là hắn bằng hữu Tiểu Na Tra của chúng ta..."

Ngô Thế Huân dở khóc dở cười ngồi xổm xuống bên cạnh Lộc Hàm, dùng khăn giấy cẩn thận lau miệng cho cậu, rồi vặn chai nước đưa qua, cười hỏi một câu: "Hát chưa đủ à?"

Lộc Hàm không hát nữa, cậu nhận nước súc miệng rồi tiện tay ném chai nước sang một bên, cố chấp ngồi một chỗ không thèm động đậy nhìn chằm chằm vào Ngô Thế Huân.

Đôi mắt cậu đẹp quá, vì say rượu mà phủ thêm một tầng nước mỏng khiến nó càng trở nên sáng ngời, tựa như ánh sáng rực rỡ dưới biển sâu thăm thẳm, nhìn sâu vào đôi mắt cậu còn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của người đối diện.

Ngô Thế Huân bị cậu nhìn không những không thấy khó chịu mà cảm thấy máu trong thân thể tựa như đang tan ra, chậm rãi tan thành một hồ nước ôn nhu.

Không hiểu sau hắn có chút chột dạ, Ngô Thế Huân ho một tiếng mở miệng: "Làm sao? Không phải lại chia tay bạn gái thôi à?"

Lộc Hàm trừng mắt nhìn cười ngốc ha ha rồi như đưa trẻ dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi hắn, giọng điệu có vẻ đã say khướt: "Bị cậu phát hiện rồi."

Trong lòng Ngô Thế Huân rõ ràng đang mừng thầm nhưng vẫn cố giả vờ nhíu mày hỏi: "Lần này là vì sao?"

Lộc Hàm lại mơ màng nhìn cậu ta, cậu không trả lời mà dang hai tay ra làm tư thế muốn ôm, ngửa đầu ra sau nũng nịu như đứa trẻ nhìn Ngô Thế Huân: "Về nhà về nhà. Không chơi ở đây nữa. Về nhà về nhà."

Ngô Thế Huân ôm lấy cậu, mỗi lần cậu uống say hắn đều đến đón cậu sau đó ôm cậu giống như bây giờ vào xe, rõ ràng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi nhưng trái tim vẫn không khống chế được mà đập liên hồi.

Đến cạnh xe hắn mở cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net