[HunHan/Edit] Thất Niên Chi Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THẤT NIÊN CHI DƯƠNG
Tác giả: _Gấu nhỏ phương Bắc_
Biên tập & beta: JinKyung

(Chú thích: Thất niên chi dương được hiểu nôm na là cái dớp 7 năm. Những người yêu nhau hoặc các cặp vợ chồng luôn có một niềm tin rằng chỉ cần vượt qua cái dớp 7 năm này một cách an toàn thì có thể coi như bền vững lâu dài, vợ chồng hạnh phúc lâu dài còn người yêu nhau sẽ thành vợ chồng.)

Lưu ý: Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, không mang ra khỏi đây dưới mọi hình thức.

_____________

Lộc Hàm không phải không biết đến cái gọi là 'thất niên chi dương', chẳng qua cậu nghĩ ngày này của hai người có lẽ sẽ bình thản trôi qua nhưng vĩnh viễn đừng nên như bây giờ, khiến người khác cảm thấy bất lực.

"Rầm", Ngô Thế Huân dùng sức đóng sầm cửa phòng lại, ngăn cách tiếng ồn ào của Lộc Hàm và hắn với bên ngoài, "Đủ rồi Lộc Hàm! Tôi đủ phiền rồi!" Ngô Thế Huân tay trái chống nạnh, tay phải luồn vào tóc đi về phòng.

Lộc Hàm ném túi xách lên sofa một hơi đi theo kéo cửa phòng ngủ ra tiến vào, "Câu phiền chẳng lẽ tôi không phiền hả? Hôm nay nếu không phải tôi nhìn thấy, có phải cậu còn định chờ tôi bắt gian tại giường luôn chứ gì?!"

"Đều là người trưởng thành cả rồi, làm việc có thể dùng đầu óc được không, tôi vụng trộm sao có thể đứng trước cửa nhà được, nhiều năm như vậy chút tin tưởng cho nhau cũng không có?" Ngô Thế Huân không muốn lớn tiếng với Lộc Hàm nữa, như vậy thật mất phong độ, hắn có thể thất thố trước mặt người khác nhưng không thể đánh mất phong độ trước mặt Lộc Hàm. Nhưng đầu óc hắn đang choáng váng, hơi rượu xộc vào mắt hắn, làm hắn cảm thấy gượng gạo và mỏi mệt, không cẩn thận tăng âm lượng lên cao.

Lộc Hàm bắt lấy bả vai Ngô Thế Huân, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, "Tôi không có đầu óc? Tôi mà không có đầu óc thì một tháng trước nhìn thấy các người trong bách hóa tổng hợp đã chạy đến đánh cậu một phát rồi, tôi đang đợi cậu giải thích đấy, vì sao cậu không mở miệng! Nếu sống chung không nổi nữa, cậu chỉ cần nói một tiếng tôi sẽ biến mất trước mắt cậu ngay lập tức!"

"Lộc Hàm cậu nói cái gì thế? Đừng ầm ĩ nữa!" Ngô Thế Huân khoát khoát tay thoát khỏi giam cầm của Lộc Hàm.

"Tôi ầm ĩ? Sao lần nào cũng là tôi ầm ĩ?! Cậu chả làm cái gì sai cả sao Ngô Thế Huân!"

"Ngô Thế Huân tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Lộc Hàm cậu! Cậu có thể đừng ầm ĩ vô lý thế được không!"

Lộc Hàm trừng mắt lườm Ngô Thế Huân, một trận bực mình khiến tay chân cậu phát run, "Hừ, cậu được lắm, Ngô Thế Huân." Nói xong đập cửa đi ra ngoài.

"Haiz", Ngô Thế Huân ngửa mặt ngã xuống giường, dùng cánh tay đặt lên mí mắt, hắn bây giờ không muốn nghĩ gì cả, một tháng này hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Lộc Hàm 32 tuổi, trước giờ cậu chưa từng thấy mình lớn tuổi hay gì, dù sao có già chăng nữa cũng có người nguyện ý yêu thương cậu. Thẳng tới khi vừa rồi về nhà cậu nhìn thấy Ngô Thế Huân và Biện Bá Hiền đứng trước cửa nhà hôn môi, cậu bỗng dưng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó sụp đổ, tro bụi bay mịt mù rồi lại chậm rãi rơi xuống đất, giống như cậu đã từng suy đoán trước đây. Không, phải nói là, từ cách đây một tháng cậu đã mơ hồ cảm nhận được sẽ có một ngày thế này, bây giờ cuối cùng đã đến rồi.

7 năm trước tại học viện tài chính Ngô hot boy đẹp trai cao ngạo lạnh lùng cùng Lộc hoa khôi chuẩn men đáng yêu thuần khiết đụng nhau trong hành lang, đồ vật trong tay hai người đồng thời rớt xuống đất lẫn lộn với nhau.

Không hay rồi. Lộc Hàm nghĩ.

"Bạn học, thật xin lỗi." Ngô Thế Huân một bên nhặt đồ một bên xin lỗi, "Này."

Lộc Hàm nhìn thấy một cái laptop bèn đưa tới trước mắt hắn, "Laptop của cậu." Đối diện với giọng nói mỏng manh kéo dài kia, Lộc Hàm nâng mí mắt, nhìn vào gương mặt trẻ tuổi đẹp trai kia, nói: "Là laptop của cậu,"

"Hả?" Ngô Thế Huân sửng sốt, đây là thần tiên sao?

Ngay từ một khắc kia Lộc Hàm ngẩng đầu lên, tim Ngô Thế Huân liền đập thình thịch liên hồi không thể khống chế, càng ngày càng kích động, không kiềm chế được nhìn xuống hai chữ trên mặt laptop đang cầm trong tay, 'Lộc Hàm', mới tỉnh ngộ đáp lại, "Ừm, thật có lỗi". Ngô Thế Huân cảm thấy mặt có chút nóng.

Sau khi Ngô hot boy biết được cái tên kia nội tâm càng không kiềm chế được, lại càng không ngờ rằng Lộc Hàm học ngay lớp bên cạnh, thật nhận không ra, hắn còn tưởng cậu ấy là học đệ.

Chuyến du lịch một tháng sau, lớp của hai người được phân vào cùng một tổ, Lộc Hàm chơi xong một trận bóng chuyền trên bãi cát thì ngồi một bên cổ vũ mọi người. Ngô Thế Huân cầm trong tay hai cây kem, mặt không cảm xúc, yên lặng không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm, hắn liếm môi, trong lòng lẩm bẩm tập luyện rất nhiều lần, được, quyết định rồi, sẽ dùng lời mở đầu như này.

"Lộc Hàm."

"Cái gì? Không biết gọi thầy giáo à?"

"Đã có ai nói rằng cậu rất đáng yêu... Khụ!" Lộc Hàm phản xạ có điều kiện, không chút khách khí đấm một phát vào bụng Ngô Thế Huân.

"Tiểu tử thối, không có người bảo cậu không được dùng từ đáng yêu để miêu tả đàn ông chuẩn men hả."

Lộc Hàm đứng dậy né sang một bên, lưu lại một mình Ngô Thế Huân đứng trong gió cầm hai cây kem ngả ngốn.

Nhưng mà tôi còn chưa thổ lộ mà.

Một tuần sau đó Lộc Hàm tình cờ gặp nam thần Ngô Thế Huân vô số lần, vô số lần vô tình chung bàn lúc ăn cơm, vô sô lần phải trả lời các loại câu hỏi của Ngô Thế Huân. Tỷ như bây giờ...

"Cậu thích màu gì?" Ngô Thế Huân một bên bỏ ớt xanh ra khỏi khay một bên hỏi Lộc Hàm.

"Rút cục cậu muốn làm cái gì? Có thể đừng đi theo tôi nữa được không." Mỗi ngày đều bị tiểu tử mặt lạnh này nghiêm túc hỏi một câu vô cùng nhàm chán, Lộc Hàm sắp phát điên rồi, trừ khi hắn thích cậu.

"Tôi thích cậu."

"Ặc.........."

Lộc hoa khôi thuận lợi bị Ngô hotboy thu về tay, năm thứ tư Lộc Hàm chuyển ra khỏi ký túc xá, ngay tại lúc giá phòng tăng cao cùng Ngô Thế Huân thuê chung một phòng trọ nhỏ. Mỗi lần Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm chen chúc trong căn bếp nhỏ hẹp nấu cơm cho hắn, ham muốn cùng Lộc Hàm sớm chọn ngày kết hôn lại càng mãnh liệt thêm một chút.

Năm sáu năm qua đi, Lộc Hàm vẫn không thay đổi, làm giáo viên ở trường đại học, ngày thường thì nhàn hạ ổn định, cũng thỉnh thoảng sẽ có những ngày bận bù đầu vẫn không hết việc, còn Ngô Thế Huân thì ngày càng bận rộn, người thường xuyên toàn mùi rượu rạng sáng mới về nhà.

Lộc Hàm chăm sóc Ngô Thế Huân say mèm, đưa hắn đặt xuống giường, lau người giúp hắn.

Một tháng trước cũng như vậy, Lộc Hàm cầm khăn bông lau cổ cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân đột nhiên nắm lấy tay Lộc Hàm, nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp, khiến người ta cảm thấy giống như có người đốt một đống lửa giữa tiết trời đâu xuân se lạnh.

"Ha ha ha, Tiểu Lộc, ha ha, thật tốt." Ngô Thế Huân buông tay Lộc Hàm ra, dùng hai tay bắt lấy khuôn mặt gần tron gang tấc của cậu, đôi mắt cong như trăng non, cười ngây ngô hôn chụt lên môi Lộc Hàm một cái, bộ dáng cực kỳ thích thú.

"Cười ngu cái gì đồ trẻ con này." Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân vui vẻ như vậy, cậu cũng hứng thú đứng lên.

Lộc Hàm không biết rằng, trong lòng Ngô Thế Huân lúc này thật sự vô cùng mãn nguyện, hắn cảm thấy lại bước tới gần giấc mộng thêm một bước, nhưng hắn sẽ không nói với Lộc Hàm đâu, hắn sẽ cho cậu một kinh hỉ.

Ngô Thế Huân lật thân thể đang ngủ say như chết qua, Lộc Hàm bất đắc dĩ cong khóe môi giúp hắn đắp chăn, trong đáy mắt tràn ngập cưng chiều.

Ngô Thế Huân đang ngủ miệng không tự chủ líu ríu: "Bá.... Bá Hiền....Đeo cái này.... Cái kia xấu quá....."

Nụ cười của Lộc Hàm nháy mắt đóng băng, cậu nhặt áo khoác tây trang của Thế Huân đi ra ngoài.

Buổi chiều nay Lộc Hàm nhìn thấy Ngô Thế Huân mang theo trợ lý trắng trẻo trẻ tuổi Bạch Hiền ra bách hóa tổng hợp, Lộc Hàm cũng không để bụng, chuyện công việc cần tới chỗ này cũng bình thường mà. Cậu bây giờ cũng không muốn nghĩ nhiều.

Một tháng này, Ngô Thế Huân về nhà ngày càng muộn, thậm chí còn có hôm trực tiếp ngủ ở công ty, sáng sớm hôm sau trở về tắm rửa qua loa rồi lại vội vàng rời đi. Lộc Hàm mỗi đêm đều ngồi trên sofa xem phim điện ảnh chờ Ngô Thế Huân trở về, dần dần, thói quen của cậu là chỉ cần một mình ở nhà thì sẽ mở TV, có chút tiếng động, cậu sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa.

Lộc Hàm sợ quấy rầy công việc của hắn nên không dám gọi điện thoại, mỗi lần đều gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi, "Có ổn không?" "Hôm nay mấy giờ về?" "Cơm tối có ăn không?" kiểu trả lời có chút làm nũng của Ngô Thế Huân trước kia chậm rãi biến thành một âm tiết "Ừm" "Không" "Có".

Lộc Hàm rất tủi thân, cậu muốn tìm Ngô Thế Huân nói chuyện.

Hôm ấy khó khăn lắm Ngô Thế Huân mới rảnh về nhà ăn cơm, Lộc Hàm cân nhắc đắn đo dùng từ, mới mở miệng nói, "Thế Huân tôi muốn nói chuyện với cậu."

"Hửm? Ừm, được." Ngô Thế Huân buông đũa xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế dụi dụi mắt.

"Cậu...."

Lộc Hàm vừa mở miệng, điện thoại của Ngô Thế Huân đã vang lên, "Này, Bá Hiền, khi nào thì.... Được, anh biết rồi, anh đến ngay đây. Tiểu Lộc, tôi có bữa cơm với khách, không ăn nữa, cậu cứ ngủ trước đi, đêm nay chắc sẽ về muộn đấy," Ngô Thế Huân cầm áo khoác ra khỏi cửa.

Lộc Hàm nhìn đồ ăn vẫn còn nóng hổi, bỗng nhiên không có khẩu vị nữa.

Từ ngày Lộc Hàm bỏ nhà đi đã hai ngày trôi qua, hai ngày này Ngô Thế Huân vội vàng hoàn thành nốt công việc của hắn, Trương Nghệ Huân đã nhắn tin cho hắn, nói Lộc Hàm chiếm cái giường duy nhất trong cái nhà trọ của kẻ độc thân này rồi, chuyện này làm Ngô Thế Huân thả lỏng một chút, hắn thật sự không tìm ra thời gian rảnh đi dỗ dành Lộc Hàm, nhưng mà lại để cậu ấy phải đau lòng rồi. Qua hai ngày nữa thì tốt rồi, hắn âm thầm cổ động bản thân,

Hôm nay tan tầm tương đối muộn Trương Nghệ Hưng lại không ở nhà, Lộc Hàm ngồi một mình trong cửa hàng tiện lợi ăn mì. Bên ngoài mưa tí tách rơi, người từ ngoài đi vào đều ẩm ướt, Lộc Hàm không thích như vậy. Cậu thích cái ôm vừa ấm áp vừa khô ráo của Ngô Thế Huân.

Cậu khịt khịt mũi, không thể không thừa nhận cậu quả thật nhớ Ngô Thế Huân.

Cũng không phải con gái, không cần phải làm đến mức này. Nhưng Lộc Hàm giận là giận Ngô Thế Huân không thèm giải thích với cậu, cậu tin tưởng cách làm người của Ngô Thế Huân, nhưng nếu có một câu giải thích, cậu cũng không giận như vậy, chẳng lẽ giữa bọn họ quả thật nói nhiều hơn một câu thôi cũng cố không nổi sao?

Sao mà biết được chứ, Lộc Hàm vẫn rất thích biểu cảm nghiêm túc không ngừng thao thao bất tuyệt với cậu của Ngô Thế Huân , tuy rằng luôn thấy hắn phiền, nhưng Ngô Thế Huân cũng chỉ như vậy với mình Lộc Hàm. Như vậy là chán ghét sao?

Lúc Lộc Hàm đang một che mặt ăn một bên miên man suy nghĩ, ngoài cửa sổ một bóng hình quen thuộc vội vã đi qua.

Haiz, nói nhiều thứ như vậy rồi, còn không thèm che dù là sao đây, cho rằng mình còn là thiếu niên mười mấy tuổi chắc.

Lộc Hàm cúi đầu ăn mỳ, vẫn không biết bản thân tự giận mình hay giận Ngô Thế Huân.

"Một mình?" Âm cuối cao lên cho thấy người vừa tới tâm tình tốt lắm.

"Ai cần cậu lo." Lộc Hàm húp một ngụm nước.

Ngô Thế Huân hé miệng cười không nói gì, đưa tới trước mặt Lộc Hàm một túi giấy.

"Cái gì đây?" Lộc Hàm khinh thường móp miệng, lấy từ bên trong ra một quyển sách không dày lắm, là sách giới thiệu khu chung cư mới xây dựng.

Ngô Thế Huân trốn sau giá hàng, vụng trộm nhìn biểu cảm của Lộc Hàm, tâm tình giống như đang chờ đợi trò đùa dai của trẻ con bị phát hiện.

Cuối cùng là một quyển sổ nhỏ, là chứng nhận bất động sản, tên chủ sở hữu tài sản là Lộc Hàm.

"Ngô Thế Huân cậu lại đây cho tôi!"

Tức giận? Không phải chứ, phải mừng như điên mới đúng chứ, dù sao cũng chuẩn bị lâu như vậy, là quà tặng bảy năm đó. Ngô Thế Huân liếm môi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tới ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm.

"Cậu vì cái này mà lạnh nhạt với tôi lâu như thế?" Lộc Hàm không thể tưởng tượng nổi nhíu mày.

"Cái gì gọi là vì cái này! Anh luôn luôn cố gắng làm việc vì cái này! Không hài lòng sao?"

"Đồ ngốc", bả vai Lộc Hàm bỗng trùng xuống, con tim như cánh diều đứt dây rồi lại được nối lại, cậu ngồi gần vào Ngô Thế Huân, cố gắng dang tay bao bọc lấy bả vai rộng lớn của hắn, muốn cho hắn một cái ôm thật lớn, "Tôi từng nói tôi muốn cái này à? Đến bây giờ vẫn không để ý chuyện này đâu."

"Nhưng mà anh để ý a", Ngô Thế Huân tránh cái ôm của Lộc Hàm, lấy từ trong túi áo măng tô ra một hộp nhỏ màu lam, "Còn cái này nữa". Ngô Thế Huân mở chiếc hộp ra, là một đôi nhẫn bạch kim thiết kế đơn giản khắc một đôi thiên nga màu đen, thứ hạnh phúc an tĩnh tràn đến: "Gả cho anh đi, Lộc Hàm."

Lộc Hàm sửng sốt một giây, cho Ngô Thế Huân ăn một giò.

"Khụ... Sao em lại đánh anh?"

"Gả em gái cậu ấy mà gả, cậu đã thấy đàn ông chuẩn men bị gả đi bao giờ chưa?"

Trên đường về nhà, Ngô Thế Huân càng nghĩ càng vui, nhịn không được nắm tay Lộc Hàm đung đưa vài cái.

"Cậu với Bá Hiền hôm ấy đến bách hóa tổng hợp là để mua đôi nhẫn này?"

"Đúng vậy, vì cỡ tay em với Bá Hiền không khác nhau lắm."

"Cậu ta vì sao hôn cậu?"

"Hôm ấy em đi quá nhanh, không phát hiện ra Xán Liệt chạy từ đằng sau tới hả? Cậu ta với Xán Liệt giận dỗi nhau ấy mà."

"Vậy sao cậu không giải thích với tôi?"

"Vì vụ này gấp quá rồi, vụ này mà thành anh sẽ được thăng chức, căn hộ này là lợi ích từ công ty đấy. Thật xin lỗi", Ngô Thế Huân hôn môi Lộc Hàm một cái rồi lại tiếp tục, "Về sau không để em lo lắng nữa."

Lộc Hàm đeo nhẫn lên tay phải, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp kích cỡ vừa vặn nói, "Tạm tha cho cậu một mạng."

Ngô Thế Huân ngắm nhìn sườn mặt Lộc Hàm, đôi mắt cong lên như trăng non, "Tiểu Lộc, có ai từng nói với em rằng em rất đáng yêu chưa.... Đệt! Em lại đánh anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net