[HunHan/Edit] Đừng Nói Nhớ Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỪNG NÓI NHỚ EM
Tác giả: kuku/Phác A Quỳ
Biên tập & Beta: JinKyung

Lưu ý: Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, không đem ra khỏi đây dưới mọi hình thức.

____

Cậu đừng nói sẽ nhớ tớ nữa nhé.

Người yêu cũ gặp lại nhau nên nâng chén sảng khoái uống với nhau vài chén hoặc là cầm cốc nước đổ lên đầu đối phương, nói thêm một câu: "Đi chết đi."

Lộc Hàm chưa từng nghĩ tới sẽ không hẹn mà gặp Ngô Thế Huân trong hoàn cảnh như thế.

Sắc trời hôm đó âm u đáng sợ, vốn nghĩ là sẽ mưa gió sấm chớp đùng đoàng một cơn, nhưng tận đến chạng vạng cũng chỉ tí tách rơi vài hạt.

Ra khỏi công ty đã là bảy rưỡi, vì sợ văn kiện trong tay bị ướt, Lộc Hàm đứng ở cửa công ty gọi xe đen* đã hẹn trước tới nhà ăn, lúc xuống xe vì không có ô, tuy chỉ chạy hai bước nhưng vẫn bị mưa phùn làm ướt tóc.

(xe đen: tựa như xe dù ở Việt Nam, 1 loại hình dịch vụ xe tương tự taxi nhưng không được cấp giấy chứng nhận hành nghề, đại khái là hành nghề phi pháp)

Lấy khăn giấy lau qua loa vài sợi tóc trước mặt, Lộc Hàm khoanh chân cung kính ngồi đợi khách hàng tới, đây là lần đầu tiên Lộc Hàm đi kỳ hợp đồng, tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của công ty, nếu lấy được tiền thưởng là có thể mua đôi giày bóng đá gần đây mình thích rồi.

Đây là một nhà ăn Nhật Bản, nghe nói đối phương thích ăn đồ Nhật, cậu còn cẩn thận đặt trước căn phòng thoải mái này cả một tuần liền.

Nhưng mà Lộc Hàm lại không thích đồ Nhật, cơm lạnh như băng được bọc trong rau xanh với thịt cá, thật sự không phải khẩu vị của Lộc Hàm, ăn thịt bình thường ăn không quen cơ thể cũng không thoải mái. Nhìn một bàn sashimi tươi ngon trước mặt, trong bụng Lộc Hàm cảm thấy ghê rợn.

Khách hàng hiển nhiên là một người không đúng giờ, đã quá giờ hẹn hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bóng dáng đối phương.

Lộc Hàm cũng không tỏ ra nóng nảy, duỗi chân ra, thay đổi một tư thế thoải mái hơn tiếp tục chờ, một giây cửa bị đẩy ra, Lộc Hàm chỉnh lại tư thế nghiêm chỉnh, theo phản xạ có điều kiện khóe miệng cong lên mỉm cười lễ phép, một giây sau ngẩng đầu lên tươi cười trên mặt đã đông cứng lại.

Đã từng nghĩ qua một trăm tình huống tái ngộ Ngô Thế Huân, lại vạn vạn không ngờ tới giờ phút này, hai người ngồi đối mặt, bốn phía đều tràn ngập hơi thở xấu hổ.

Lúc này người phục vụ cầm thực đơn vào, hỏi hai vị có muốn dùng thêm gì không? Vừa mới ăn ba miếng cơm cuộn cá hồi, vị không tệ, có thể thử xem. Ngô Thế Huân khoát tay, gọi một phần cơm rang cuộn trứng.

Cơm rang cuộn trứng là món duy nhất Lộc Hàm có thể ăn, vừa rồi để ý mặt mũi khách hàng nên không dám gọi cơm rang cuộn trứng sợ ảnh hưởng tới không khí, nhưng đối phương là Ngô Thế Huân thì khác, hắn biết rất rõ khẩu vị của cậu, nếu hắn không gọi phần cơm rang bọc trứng này, đồ ăn trên bàn Lộc Hàm căn bản một đũa cũng không động đến.

Trầm mặc một lúc lâu, Lộc Hàm phá vỡ bầu không khí xấu hổ trước, cậu nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng đẹp trai còn mang theo khí chất thành thục của Ngô Thế Huân, nhịn không được mở miệng nói.

"Cậu đẹp trai đấy, so với trước kia còn đẹp hơn."

Rõ ràng bàn tay cầm đũa của đối phương chững lại một chút, Ngô Thế Huân cũng chỉ sửng sốt một giây, híp mắt đánh giá người cũ đã lâu không gặp này.

"Lộc Hàm, cậu thì xấu đi rồi, không đẹp như ngày xưa nữa."

Bàn tay cầm chai rượu của Lộc Hàm nhịn không được nắm càng chặt, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, cậu nhẹ nhàng rót rượu vào chén, "Con người đều sẽ thay đổi, không phải sao?"

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định, một câu nói như có như không, lại như một tia chớp xẹt xuống đỉnh đầu Ngô Thế Huân. Hắn thu lại nụ cười trên môi, nâng cốc lên trước mặt Lộc Hàm, vẻ mặt vô cùng tương xứng với thời tiết âm u hôm nay.

"Vậy chúc mừng chúng ta đều đã thay đổi, trước cạn một chén!"

Nói xong, ngửa đầu uống cạn một chén rượu trắng, rượu này không nhẹ, nhưng một chén này đương nhiên không hề hấn gì với Ngô Thế Huân, hắn lại cầm chai rượu lên rót chén thứ hai.

Lộc Hàm uống rượu không giỏi lắm, cậu biết cậu uống hai chén rượu là đã say rồi, nhưng vẫn cố chấp uống xuống, vị cay nồng xộc lên cổ họng, Lộc Hàm híp mắt cảm thấy có chút choáng váng.

Mắt thấy Ngô Thế Huân vừa rót chén của hắn chưa đủ, lại duỗi tay rót đầy chén của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân thấy cổ Lộc Hàm đỏ ửng, mắt híp lại rõ ràng đã có chút say, không hiểu sao thấy đau lòng, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, đưa một chén rượu trắng giơ lên trước mặt Lộc Hàm.

"Chén này, kính tình cảm hai ta năm đó."

Cúi đầu uống thêm một chén nữa, Lộc Hàm rõ ràng đã say, một tia lý trí còn sót lại, cậu ngăn Ngô Thế Huân với lấy chai rượu, môi hơi run lên, mở miệng ra toàn là mùi rượu, "Tớ không uống được nữa."

Nhưng Ngô Thế Huân hiển nhiên mặc kệ, miệng hắn nói dù thế nào hắn cũng là khách hàng, phải uống cùng hắn vài chén nữa, một bên lại rót đầy chén của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cũng không biết phải làm sao, hắn hôm nay muốn cùng người kia không say không về.

Ba chén rượu trắng đi xuống, Ngô Thế Huân đã bắt đầu hơi say, hắn híp mắt nhìn người đối diện, một tay chống lên bàn, một tay cầm chai rượu, gương mặt đỏ ửng nói linh tinh bỗng nhiên muốn cười.

"Ngô Thế Huân, tớ biết... cậu... hận tớ, hận tớ... rời bỏ cậu, một câu từ biệt cũng không nói, nhưng mà... cậu tưởng tớ muốn thế sao? Tớ ... không muốn như vậy..."

Lộc Hàm uống tới mức gương mặt ửng hồng, nói ra bí mật cất giữ nhiều năm trong lòng như vậy, chỉ sợ bây giờ không nói sau này sẽ không còn cơ hội nữa, cậu không còn tỉnh táo, lúc nói chuyện đôi môi run lên, nhìn bộ dáng Ngô Thế Huân đối diện bình tĩnh lạnh lùng, lại thấy được tiểu tử thối cười rộ lên đôi mắt con cong như trăng non, môi hồng răng trắng trung học năm ấy.

Sống mũi cay cay, nước đã đầy hốc mắt nhưng lại cố nén không cho nó chảy xuống, dù sao cũng sáu năm rồi, cả hai đều đã không còn muốn khóc là khóc được nữa.

Nhưng một khi đã bắt đầu hồi tưởng lại, từng hồi ức ngày ấy chợt hiển hiện ngay trước mắt.

Đó là mùa đông năm thứ hai, tan ca học buổi tối sắc trời đã đen như mực, Lộc Hàm vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Ngô Thế Huân ngoài cửa chờ cậu, nhìn thấy cậu đi ra liền túm lấy tay cậu, nói, đi thôi, để tớ chở cậu về nhà.

Bắc Kinh gần cuối tháng 11, gió lạnh tới thấu xương, Lộc Hàm ngồi sau xe đạp, ôm lấy thắt lưng Ngô Thế Huân, gió thổi vù vù khiến hai tai đông cứng, Ngô Thế Huân ở phía trước nói gì đõ cậu nghe không rõ. Cậu lớn tiếng hỏi hắn, cái gì cơ?

Ngô Thế Huân nắm tay lái ngoặt vào một con ngõ nhỏ tối đen, phanh không báo trước, Lộc Hàm không kịp phản ứng đầu liền đổ vào lưng Ngô Thế Huân.

"Làm gì thế? Đây là chỗ nào?"

"Lộc Hàm!"

Đầu ngõ có một cây đèn đường cũ nát, tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng yếu ớt, Lộc Hàm nhờ thứ ánh sáng này mà thấy được biểu cảm của Ngô Thế Huân, hắn có chút sốt ruột nhìn cậu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Lộc Hàm... tớ muốn hôn cậu..."

Không đợi Lộc Hàm mở miệng, đôi môi ấm áp của Ngô Thế Huân đã đặt xuống, tràn ngập khắp khoang mũi đều là mùi hương nước giặt trà xanh của đối phương, Lộc Hàm đẩy hắn ra, nhưng lại đẩy không được, cậu sốt ruột lườm người trước mắt.

Càng giãy giụa lại càng bị giữ chặt, Ngô Thế Huân như con thú nhỏ lần đầu bắt được con mồi, một tay ôm lấy thắt lưng Lộc Hàm, một tay đặt sau gáy cậu, hôn không chút kỹ thuật, cuối cùng đến khi hai người thiếu không khí mới tách ra.

Lộc Hàm cúi đầu thở hổn hển, cậu không dám nhìn vào mắt Ngô Thế Huân, cậu rất muốn quay đầu bỏ chạy cũng muốn đấm cho Ngô Thế Huân một cái.

Nhưng cậu lại không làm vậy, cậu cứ cúi đầu trầm mặc, thẳng tới khi Ngô Thế Huân tiến tới ôm lấy thắt lưng cậu, cậu cũng không giãy giụa, lần đầu tiên cậu cảm nhận được một năm qua Ngô Thế Huân đã trưởng thành rồi, khí lực hắn cực dọa người, từ lòng bàn tay truyền đến hơi ấm khiến cậu cảm thấy an ổn hơn.

"Lộc Hàm, tớ thích cậu, cực kỳ thích, cùng tớ ở chung một chỗ được không?"

Thoáng một cái mười năm đã trôi qua, cả hai đều đã giã biệt thời niên thiếu ngây ngô năm ấy, ai cũng không còn vì một cái hôn mà hoảng hốt lúng túng, mà trằn trọc bất an, cũng sẽ không vì một lời thổ lộ mà thấp thỏm trong lòng, ngày đêm mong đợi nữa.

"Cậu có biết vì sao tớ nhận lời cậu không?"

Lộc Hàm một tay đỡ đầu, một tay cầm chén rượu rỗng, trong đôi mắt chất chứa thứ cảm xúc nói không nên lời, vừa xót xa vừa đau khổ, cảm giác như giây tiếp theo nước mắt sẽ tràn mi mà ứa ra, lại ngay một giây sau nữa nghẹn chảy ngược vào trong.

Sashimi tươi ngon còn nguyên trên bàn không ai đụng vào, hai người đều chỉ uống rượu, mặt đối mặt chua xót nhớ lại.

"Bởi vì tớ đẹp trai a", rót đầy một chén rượu rỗng, khóe mắt Ngô Thế Huân tràn ngập ý cười nhìn vào đôi mắt mơ màng của Lộc Hàm, dường như cậu đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

"Bởi vì... bởi vì tớ đã đợi lâu lắm rồi..." cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, không kiêng dè điều chi mà khóc lên như rất nhiều năm về trước, Lộc Hàm nói xong liền dựa vào bàn khóc ô ô, đây là bí mật cậu đặt trong lòng đã rất nhiều năm rồi, cậu đã thích Ngô Thế Huân từ trước, nhưng lại không có dũng khí mở miệng, cậu sợ nói ra sẽ phá vỡ mối quan hệ thân thiết này.

Ngày đó Ngô Thế Huân chủ động hôn cậu, trời mới biết được Lộc Hàm có bao nhiêu vui sướng, lúc cúi đầu tim cậu đập rất nhanh, nghe xong lời thổ lộ của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cảm thấy một giây ấy, cậu có được cả thế giới.

Ngô Thế Huân sau khi nghe xong có chút kinh ngạc, sắc mặt hắn thả lỏng không ít, nhìn đầu Lộc Hàm ghé vào bàn, trong ánh mắt không giấu được sự ôn nhu cùng đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Lộc Hàm.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên Lộc Hàm khóc, khóe miệng cong lên thành nụ cười dịu dàng.

Đó là thời kỳ gấp gáp nhất năm thứ ba, vừa qua sinh nhật Lộc Hàm, Ngô Thế Huân muốn cho Lộc Hàm một kinh hỉ, nhưng lại xấu xa muốn hù dọa cậu một chút.

Cuối tuần hôm ấy, hai người về nhà Ngô Thế Huân ôn tập, Ngô Thế Huân làm xong một bài kiểm tra môn vật lý, sắc mặt nghiêm túc buông bút xuống, thở dài.

Lộc Hàm đang ôn tập từ vựng tiếng anh, nhìn Ngô Thế Huân buồn khổ, tò mò nghiêng đầu qua hỏi.

"Sao thế? Ai thiếu cậu tiền à?"

"Lộc Hàm, tớ muốn nói với cậu chuyện này."

Nhìn đối phương mặt mày nghiêm túc, Lộc Hàm cũng không có ý đùa nữa, ngồi ngay ngắn chờ Ngô Thế Huân mở miệng.

"Tớ mắc bệnh nan y, khả năng không còn sống được bao lâu."

Nói xong, còn lấy trong cặp xách ra giấy khám bệnh giả, đặc biệt nghiêm túc đưa cho Lộc Hàm xem, nhìn đối phương nhận lấy xem thật lâu, còn tưởng mình đã bị lộ, kết quả Lộc Hàm đánh rơi tờ giấy khám bệnh giả xuống dưới đất, đặt mông ngồi lên đùi Ngô Thế Huân, ôm cổ hắn khóc hu hu.

Ngô Thế Huân cảm thấy trên cổ có một dòng nước ấm nóng chảy qua, thầm mắng bản thân, đùa quá trớn.

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lộc Hàm khóc, giống như trẻ con ôm cổ hắn không chịu buông tay, tiếng khóc hu hu ấy khiến hắn cảm thấy giống như có một chú mèo con giơ móng vuốt cào vào lòng hắn, ngứa ngáy.

Kết quả sau khi biết chân tướng, Lộc Hàm đuổi theo Ngô Thế Huân đánh một trận, đánh đến khi Ngô Thế Huân nằm trên giường cầu xin tha thứ mới dừng tay.

Hai người nằm trên giường ôm nhau thành một cục, ma xui quỷ khiến làm.

Nghe Ngô Thế Huân nhắc lại chuyên cũ, Lộc Hàm đưa tay chạm vào giọt nước mắt trên mặt, nhịn không được mỉm cười, còn không quên trừng mắt lườm người đối diện, giọng điệu có chút giận dỗi.

"Mẹ nó cậu có biết tớ lúc đó bị dọa sắp chết rồi không hả! Cũng may không phải..."

"Tớ không phải để cậu đánh trả rồi sao?"

"Đánh?! Cái kia mà cũng gọi là đánh? Tớ đâu có dùng nhiều sức đánh cậu, cậu dọa tớ sợ chết rồi... Ngô Thế Huân, cậu là tên khốn, cậu biết không?... Lúc ấy, tở đã nghĩ, nếu cậu chết... tớ mẹ nó cũng không muốn sống, cậu chết, tớ sẽ lập tức nhảy lầu, kiếp sau đừng hòng thoát khỏi tay tớ!"

Nhưng không cần đợi đến kiếp sau, chúng ta vẫn tách ra, lời này Lộc Hàm không dám nói, cậu buồn rầu lại uống một chén rượu, ký ức năm xưa ùa về liền dồn dập tấn công não bộ, giống như phim điện ảnh đang chiếu trước mặt.

"Vậy vì sao cậu vứt bỏ tớ, vì sao lại rời đi trước, Lộc Hàm, cậu có biết tớ đau khổ biết bao nhiêu không?"

Rốt cục cũng đã hỏi tới chuyện này, Lộc Hàm không muốn đáp lại nhưng nhịn không được, cậu vừa khóc xong, cổ họng khàn khàn nói.

"Mẹ cậu đến tìm tớ."

"Bà cho cậu tiền bảo cậu đi?"

Lộc Hàm lắc đầu, thời tiết hôm đó thế nào cậu cũng không nhớ rõ, cậu chỉ nhớ mẹ Ngô Thế Huân khóc đến lê hoa đái vũ nắm tay cậu, mỗi một câu nói ra đều như hét lên.

Bà nói, dì cầu xin con, xin con chia tay với Ngô Thế Huân đi, nó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, các con căn bản không hiểu gì là yêu đâu, nhà chúng ta chỉ có một mình Thế Huân là con trai thôi, đều trông cậy vào nó nối dõi tông đường... Nếu nó thực sự ở cạnh một nam sinh, dì không muốn sống nữa.

Bà không đánh không mắng cậu, chỉ là một người mẹ cầu xin vì muốn tốt cho tương lai của con sau này, Lộc Hàm thuở nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, cậu không hiểu tình cảm ấy sâu nặng thế nào, nhưng khi thấy mẹ Ngô Thế Huân nắm tay cậu xin tha thứ, cuối cùng cậu đã hiểu, có lẽ buông tay cả hai đều sẽ tốt, ít nhất hắn sẽ tốt.

Vậy nên sáu năm trước cậu dứt khoát rời khỏi thành phố kia, đến Bắc Kinh lăn lộn nhiều năm cuối cùng cũng tìm được một công việc ưng ý, cậu đã từng quen qua vài cô gái, nhưng không thể tìm lại được loại cảm giác như năm đó nữa.

'Cậu không nhớ tớ sao?"

"Nhớ, có đôi khi nghĩ mình nhớ cậu đến điên rồi, hận không thể lập tức mua vẻ trở về tìm cậu, nhưng mà... tớ lại không dám chắc, cậu còn ở đó đợi tớ hay không, có lẽ... cậu đã tìm được người tốt hơn tớ rồi, dù sao cũng đã sáu năm rồi."

Uống rượu say quả là thuốc giải tốt nhất, khiến hai người gỡ được khúc mắc nhiều năm như vậy, đã quên là ai hôn ai trước, trên môi là mùi rượu cùng độ ấm quen thuộc, thật sự vô cùng hoài niệm.

Khi ngồi trên xe taxi, hai người cũng không quan tâm ánh mắt người khác mà hôn say đắm, nụ hôn muộn sau nhiều năm xa cách, nhiệt độ khô nóng bốc lên, Ngô Thế Huân bế Lộc Hàm từ trên xe xuống.

Nước tắm trong khách sạn độ ấm vừa phải, Ngô Thế Huân đặt Lộc Hàm xuống, rồi lại phủ thân mình lên sốt ruột hôn xuống, hai người triền miên dưới nước, quần áo ướt đẫm bị đối phương thô lỗ trút xuống, Ngô Thế Huân ôm người dưới thân, hôn một đường từ môi tới ngón chân.

Thời điểm tiến vào Lộc Hàm đau đến cau mày kêu vài tiếng, lại bị Ngô Thế Huân hôn từ mặt đến vành tai rồi hôn xuống cổ, vừa hôn vừa hỏi.

"Lộc Hàm, cậu có nhớ tớ không?" Ngô Thế Huân bắt đầu động mạnh, Lộc Hàm đau đớn vòng tay quanh cổ Ngô Thế Huân, trong miệng gằn ra một chữ, nhớ.

Cuối cùng nhịn không được, Ngô Thế Huân mạnh mẽ ra vào, trái phải đều cảm thấy không đủ, đem người ôm lên giường lại làm vài lần nữa, làm một mạch đến tận đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lộc Hàm tỉnh dậy Ngô Thế Huân đã đi làm, để lại cho cậu một tin nhắn nói nhớ dùng điểm tâm, thắt lưng Lộc Hàm đau tới mức không đứng dậy được, nằm sấp trên giường ăn hết một bát cháo, khổ sở thay quần áo ra khỏi khách sạn.

Sau đó Lộc Hàm cũng không liên hệ với Ngô Thế Huân, số di động cậu cũng không bỏ được, một năm sau nhận được tin nhắn đầu tiên của Ngô Thế Huân, nội dung là.

— Lộc Hàm, tớ sắp kết hôn, cậu sẽ đến tham dự chứ?

Tớ không dám hi vọng xa vời sẽ có cậu trong tương lai.

Lộc Hàm rút cục không đến tham dự hôn lễ của Ngô Thế Huân, cậu thừa nhận cậu không có dũng khí chúc phúc hắn, nhìn hắn cùng người khác hạnh phúc nắm tay nhau đi trên thảm đỏ, cậu nhờ một người khác đem phần quà tặng quý giá gửi đến lễ cưới.

Tình cảm hơn mười năm cuối cùng đã kết thúc vẽ lên một dấu chấm tròn tại đây. Có đẹp đến mấy thì hồi ức cũng vẫn chỉ là hồi ức mà thôi.

Năm trước Lộc Hàm tình cờ đi ngang qua trường trung học xưa, khi đó vừa đúng thời điểm hoa ngọc lan nở rộ đẹp nhất, cậu nhớ nhiều năm trước Ngô Thế Huân tham gia một cuộc thi vật lý, hai người vẻn vẹn 2 tuần không gặp nhau.

Thời điểm cuộc thi kết thúc, Ngô Thế Huân đứng dưới tán cây ngọc lan, hắn cười, đôi mắt cong cong, khoanh hai tay nhìn cậu.

"Lộc Hàm, cậu có nhớ tớ không?"

Thật xin lỗi, Ngô Thế Huân, tớ sẽ không nhớ cậu nữa đâu.

Cậu cũng đừng nói nhớ tớ nữa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net